|
#1
|
||||
|
||||
![]() Cột đồng chưa xanh (tt)
Thuỷ Bình khăng khăng bảo: _ Ngựa của Mạc huynh mà, để Mạc huynh chạy bộ trông sao được? Hai người nhường nhau mãi không ai chịu thua ai, cuối cùng Mạc Quân Tử đề nghị: _ Hay là ta thi chạy nhé, ai chạy chậm hơn thì phải lên ngựa? Người chạy nhanh hơn thì chạy bộ là hợp lý rồi phải không Lý huynh nhỉ? Thuỷ Bình định từ chối, nhưng rồi chợt nổi tính tò mò muốn xem khinh công của chàng ta cao đến mức nào, mặt khác nghe câu nói cuối cùng nàng cũng hơi tự ái, không nhận lời hoá ra tại vì sợ thua bị bẽ mặt. Quân Tử nói tiếp: _ Không cần khoảng xa cho phí sức, từ đây đến gốc cây to đàng kia khoảng mười trượng. Tiểu đệ cắm hai hàng mỗi hàng mười cái cọc bé tí này. Mỗi người chạy phải đặt chân lên cọc, không được chạm đất. Thí võ trên mai hoa thung là việc thường xảy ra, nhưng chạy trên cọc thì Lý tiểu thư chưa hề gặp bao giờ. Khi hàng cọc chuẩn bị xong, mọi người trong quán đã ùa ra xem. Hai người bắt đầu đặt chân lên cọc thứ nhất, Quân Tử bảo: _ Để đệ nhờ một vị ở đây đếm mười tiếng, đến tiếng thứ mười thì chúng ta bắt đầu cuộc chạy nhé? Thuỷ Bình gật đầu. Một người trong đám đông tướng mạo chững chạc, râu ba chòm đen nhánh, cất giọng sang sảng như chuông đồng: _ Để Trương mỗ làm cho. Quân Tử đáp: _ Vậy phiền Trương lão gia đếm giùm. Vừa nghe đếm tiếng thứ mười, Thuỷ Bình thi triển khinh công thượng thừa phóng ra phía trước. Nàng cố gắng nhắm dùng sức thật khéo, đặt bàn chân đúng ngay cọc thứ nhì, lấy đó làm điểm tựa phóng tiếp. Thân pháp nàng thật đẹp mắt, mọi người đứng xem đều vỗ tay khen vang dội. Biết rằng võ công của họ Mạc rất cao siêu, nàng vận dụng hết sức công phu luyện tập hàng chục năm trường ngay từ lúc bé để quyết tâm giành thắng lợi trước đối thủ cũng là người bạn mới quen này. Không thấy Quân Tử chạy ngang hay vượt qua mình, nàng ngoáy đầu liếc ra sau, thấy chàng ta vừa chạy vừa lui cui làm gì không rõ. Nàng cũng không thể dừng chậm lại để xem vì như thế sẽ mất đà cho bước kế tiếp. Khi đến cọc thứ chín Thuỷ Bình hít hơi, nhún mình nhảy bước cuối cùng thì thấp thoáng một bóng đỏ lướt qua, Mạc Quân Tử đã đứng đón đầu nàng nơi mức đến, dưới tàng cây cổ thụ. Điều làm nàng kinh ngạc nhất là trên hai tay chàng ta cầm hai nắm cọc. Thì ra họ Mạc không biết làm cách nào vừa chạy vừa nhổ cọc lên mà chân chàng chẳng hề chạm đất. Trình độ này quả là trên đời không dễ có mấy người đạt tới. Tiếng vỗ tay ầm ỹ cùng tiếng khen ngợi xì xào không dứt ở xung quanh. Thuỷ Bình chắp tay bái phục: _ Mạc huynh tài nghệ phi thường, dưới gầm trời này khó mà tìm được địch thủ. Tiểu đệ vô cùng ngưỡng mộ. Quân Tử vái chào lại, nói khiêm tốn: _ Tiểu đệ tập lâu mới được mấy trò tiểu xảo này, thật không đáng bẩn mắt Lý huynh. Ái Hoa (còn tiếp)
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn) ![]() |
#2
|
||||
|
||||
![]() Cột đồng chưa xanh (tt)
Lý tiểu thư thua cuộc phải chịu lên ngựa cưỡi. Mạc Quân Tử đi trước dẫn đường. Với bộ pháp lẹ làng, chàng chạy một mạch luôn mấy dặm đường thì cảm thấy hơi thở khá dồn dập, mồ hôi rịn chảy ra. Thuỷ Bình thấy tình cảnh này thì trong bụng cũng xốn xang. Nàng gọi: _ Mạc huynh! Hay là ta đổi nhau một đoạn, để tiểu đệ đi bộ còn huynh ngồi ngựa nhé? Quân Tử lắc đầu: _ Nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy! Đã giao ước rồi thì phải giữ lời, không thể thay đổi. _ Vậy thì ta dừng lại nghỉ một chốc. _ Không kịp thời gian trước khi trời tối đâu, Lý huynh. Thuỷ Bình nghĩ thầm: _ Ta đã cải dạng nam trang ra giang hồ, ăn đường ngủ bụi, cũng không cần phải câu nệ như một tiểu thư đài các! Nàng bèn gọi: _ Mạc huynh cùng lên ngựa luôn, chúng ta cưỡi chung đi vậy. Chàng lại từ chối: _ Không được, làm thế bất tiện cho Lý huynh, tiểu đệ không thể. _ Thế thì tiểu đệ cũng xuống đi bộ, trả ngựa cho Mạc huynh làm gì thì làm. Thuỷ Bình dợm nhảy khỏi yên, Quân Tử vội vàng xua tay: _ Ấy chết, Lý huynh cứ ngồi đấy, tiểu đệ xin cung kính vâng mệnh! Chỉ thấy mắt hoa lên, chàng đã nhẹ nhàng ngồi sau lưng nàng, hai chân thúc vào hông tuấn mã. Con ngựa cất vó chạy như bay, để lại phía sau một mớ bụi mịt mù. Mặc dù Mạc Quân Tử giữ ý không ngồi sát vào nàng nhưng do ngựa phi dằn xóc, thỉnh thoảng lưng nàng cũng chạm vào người chàng. Hơi thở chàng nồng ấm phà vào tai tạo cảm giác nửa thẹn thuồng nửa thích thú dễ chịu. Độ nửa giờ sau, hai người đến một vùng thôn trang khá yên tĩnh. Xa xa đã thấy ngôi quán với tấm biển lớn đề chữ “Chiêu Hùng Quán”. Điều lạ lùng là đang còn ban ngày sáng sủa mà cửa quán đóng im ỉm, không một bóng khách hàng lai vãng. Quân Tử thúc ngựa tới gần, dừng ngay trước cửa. Trên cánh cửa đóng kín có yết một tấm giấy thông báo quán hôm nay đóng cửa vì có hỉ sự. Thuỷ Bình nói: _ Thật là khó tin. Nhà có hỉ sự mà bốn bề trông yên ắng, vắng tanh, như là có sự đau buồn khổ não ấy! Quân Tử ra hiệu cho nàng lắng nghe. Quả là từ bên trong như có tiếng khóc rấm rức với những lời than thở khe khẽ: _ Kim Oanh, con đừng khóc nữa. Những lời lẽ ấy đến tai chúng thì cả nhà ta nguy mất. Không nén được, Thuỷ Bình lập tức gõ cửa. Từ bên trong có giọng đàn ông vọng ra: _ Quán hôm nay đóng cửa, đã có thông báo phía trước. Quý khách vui lòng tìm nơi khác! _ Chúng tôi không phải khách dùng bữa, chỉ muốn vào hỏi thăm người quen. Có tiếng động kèn kẹt, cánh cửa quán mở he hé, một người đàn ông trạc tuổi tứ tuần ló đầu ra nhìn, vẻ sợ sệt. Ái Hoa (còn tiếp)
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn) ![]() |
![]() |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|