|
#1
|
||||
|
||||
![]() Trích:
![]()
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn) ![]() thay đổi nội dung bởi: AiHoa, 04-18-2012 lúc 07:06 AM. |
#2
|
||||
|
||||
![]() Trích:
![]() |
#3
|
||||
|
||||
![]() Trích:
Chắc hôn? Bút sa gà chết, cho Da suy nghĩ kỹ lại đó nghen? ![]()
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn) ![]() |
#4
|
||||
|
||||
![]() Bút sa gà xối mỡ da1 còn chưa sợ chứ nói gì chết hả thầy
![]() ![]() |
#5
|
||||
|
||||
![]() Trích:
Cần gì si nghĩ? Chỉ viết chữ "Hết" vô cuối bài thay vì chữ "còn tiếp" là xong ngay í mà! ![]()
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn) ![]() |
#6
|
||||
|
||||
![]() Cột đồng chưa xanh (tt)
Tối hôm đó hai người cùng ngủ chung trong phòng của Lý Thuỷ Bình. Lúc đầu, nghe chàng đề nghị nàng lắc đầu quầy quậy không chịu, nhưng Quân Tử nói: _ Nếu ở riêng phòng, gặp địch đến làm sao mà kịp đối phó? Nàng lúng túng đáp: _ Nhưng mà ở đây chỉ có một chiếc giường! _ Giường này khá rộng đủ cho hai người. Hai chúng ta đều là nam tử hán thì có gì Lý huynh phải ngại ngùng như là bậc tiểu thư khuê các ấy? Thuỷ Bình đỏ mặt hứ một tiếng: _ Mạc huynh cứ chọc đệ mãi. Tại tiểu đệ vẫn quen ngủ một mình, sợ đêm hôm ngủ say làm điều thất lễ với huynh …! _ Tiểu đệ chiếm chỗ rất ít, cam đoan Lý huynh sẽ cảm thấy thoải mái như là không có mặt đệ. Trừ phi Lý huynh là nữ nhi thì đệ không dám ép! Hai má Thuỷ Bình nóng bừng, nàng cố nghiêm giọng nói: _ Mạc huynh chớ khinh nhờn đệ như thế, ngủ chung thì ngủ chung chứ tiểu đệ sợ gì nào? Chiếc giường ở phòng hạng nhất của khách sạn rất rộng, vốn dĩ dành cho những cặp vợ chồng hoặc các bậc phú gia nhiều tiền. Mạc Quân Tử quả nhiên nằm chỉ một góc, còn thừa rộng chỗ cho bên nàng. Thuỷ Bình liếc sang thấy chàng nhắm mắt, giây lát đã nghe tiếng thở đều như ngủ say. Nàng thì trong bụng bất an, trằn trọc mãi tới đầu canh ba mới dần thiếp đi. Khoảng một canh giờ sau nàng giật mình tỉnh giấc, vừa nghe tiếng thầm thì của Mạc Quân Tử: _ Lý huynh hãy nín thở, đề khí vận công chịu đựng. Bọn chúng bên ngoài đang xông thuốc mê vào phòng. Thuỷ Bình đề khí vận công được một lát đã thấy tức ngực khó chịu, khí huyết nhộn nhạo, nàng không biết phải làm sao thì đã thấy chàng dúi vào tay mình một chiếc khăn lụa hơi ẩm ướt và nói khẽ: _ Chiếc khăn này có tẩm thuốc giải độc, Lý huynh đặt vào mũi sẽ cảm thấy dễ chịu ngay! Thuỷ Bình đặt khăn vào mũi, quả nhiên nàng có thể điều hoà chân khí trở lại. Một khắc đồng hồ sau chợt nghe có tiếng động lịch kịch trên mái nhà. Nàng nhìn lên thấy có người đang giở mấy viên ngói ra rồi thò đầu xuống nhìn quanh quất. Đầu và mặt hắn bịt khăn đen chỉ chừa hai con mắt sáng quắc như cặp mắt mèo. Thuỷ Bình toan nhổm dậy thì Quân Tử vỗ nhẹ vào tay nàng ra hiệu nằm yên. Tên đạo tặc không đi một mình vì nàng nghe có tiếng chúng bàn tán ở trên mái: _ Ngươi trông kỹ xem bọn chúng đã ngủ mê cả chưa? Tên vừa thò đầu xuống đáp: _ Ngủ say như chết! Có kẻ nào ngửi Mê Hồn Hương của chúng ta mà chịu nổi được đến nửa khắc đâu? Tên đạo tặc dòng dây tuột xuống đất rồi bước tới tủ đồ định lấy bọc hành lý buộc vào dây cho đồng bọn kéo lên. Thuỷ Bình liếc sang bên thấy Quân Tử gật đầu đồng tình thì ngồi dậy phóng mình tới bên tên đạo tặc giơ tay chộp vào cổ hắn. Nghe tiếng gió hắn lách qua tránh và xoay mình đối diện với nàng, vung quyền đấm thẳng vào mặt. Thuỷ Bình giở cầm nã thủ pháp chụp vàp khuỷu tay hắn, đồng thời đưa chân quét ngang chiêu “hoành cước tảo địa”. Chiêu thức nàng ra vừa nhanh vừa mạnh, tên đạo tặc trúng đòn, chỉ nghe lắc cắc mấy tiếng xương chân hắn đã gãy ngang, hắn rống lên đau đớn, thân hình đổ quỵ xuống sàn. Trong lúc đó, Mạc Quân Tử lao nhanh như mũi tên xuyên qua lỗ hổng trên mái ngói tấn công đồng bọn của tên đạo tặc. Kể lại thì chậm nhưng mọi chuyện xảy ra chỉ trong vòng vài cái chớp mắt. Ái Hoa (còn tiếp)
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn) ![]() |
#7
|
||||
|
||||
![]() Trích:
![]() Hồi xưa mà cũng có giường King size nữa, thiệt ngộ ghê ![]() |
#8
|
||||
|
||||
![]() Cột đồng chưa xanh (tt)
Thuỷ Bình nhảy bổ lại bên tên đạo tặc, đế giày nàng chần trên ngực hắn. Quên cả cái chân đau, hắn đưa cả hai tay chụp gót nàng đẩy lên nhưng không sao nhúc nhích nổi. Nàng quát hỏi: _ Bọn bay có phải thuộc Đạo Chích Bang không? Vừa nói nàng vừa nhấn gót xuống. Tên đạo tặc tối tăm mặt mũi, cảm thấy như có tảng đá ngàn cân đè nặng trên ngực. Hắn nhìn nàng khẽ gật đầu. Thuỷ Bình hỏi tiếp: _ Tất cả có mấy đứa? Gồm những ai? Tên đạo tặc ngoan ngoãn trả lời: _ Dạ thưa chúng con có sáu người, do Phùng trưởng lão và Thân trưởng lão chỉ huy ạ. Ngay lúc đó nàng nghe tiếng thét thất thanh của Đỗ thị từ phòng kế bên vọng qua. Thuỷ Bình vội vàng nắm cổ áo tên đạo tặc kéo ra ngoài cửa ném về cuối hành lang rồi bước tới phòng Đỗ thị. Cửa phòng Đỗ thị vẫn đang khoá chặt. Nàng gõ cửa gấp gáp, vừa gọi lớn: _ Đỗ cô nương, Đỗ cô nương ... Tiếng Đỗ thị run rẩy: _ Lý công tử ... Một lúc vẫn không nghe tiếng mở cửa, Thuỷ Bình lo cho sự an nguy của Đỗ thị nên không tị hiềm, đạp mạnh gót chân làm bật tung then cửa cài và phóng mình qua cánh cửa đã mở toang. Nàng thấy Đỗ thị ngồi trong màn run lập cập, tay chỉ về phía cái cửa sổ mở, miệng nói không ra hơi: _ Ở đấy ... quái vật ... Thuỷ Bình nhìn ra cửa sổ thoáng hình như có bóng đen hụp xuống, nàng chạy đến thì không thấy gì nữa. Nàng bèn quay lại trấn an Đỗ thị: _ Không sao đâu, nó đã chạy rồi! Chuyện đầu đuôi ra sao thế? Đỗ thị bèn kể lại. Nguyên nàng đang mơ màng ngủ thì bỗng có tiếng động nơi cửa sổ, rồi hai cánh cửa sổ đang khép bỗng mở ra, một chiếc đầu bù xù nhô lên với gương mặt kỳ dị, mắt tròn xoe, hai má phủ đầy lông trắng, không rõ là người hay vật. Nàng sợ quá thét lên nhưng quái vật vẫn ở đó chăm bẳm nhìn nàng không nói. Đến khi Thuỷ Bình vào phòng nó mới tụt xuống biến mất. Thuỷ Bình suy nghĩ: _ Ở đây là lầu hai, quái vật leo tường lên cửa sổ, nếu là người thì phải có tuyệt kỹ khinh công, không mấy người làm được. Chợt nàng la lên; _ Chết rồi, lại mắc kế điệu hổ ly sơn của bọn chúng! Nàng chạy vội về phòng, quả nhiên thấy có bóng đen đang vác hai túi báu vật phóng qua cửa sổ. Thuỷ Bình chạy tới thì thấy tên trộm đeo túi trên lưng tay chân bám vào tường thoăn thoắt leo xuống như con thằn lằn. Chẳng mấy chốc đã xuống tới đất, hắn vụt mình chạy biến vào đêm khuya. Ái Hoa (còn tiếp)
__________________
Sầu mong theo lệ khôn rơi lệ Nhớ gởi vào thơ nghĩ tội thơ (Quách Tấn) ![]() |
![]() |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|