Go Back   Vina Forums > Thư Viện Online > Kho Tàng Truyện > Truyện Kiếm Hiệp
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #1  
Old 07-28-2012, 04:04 PM
Helen's Avatar
Helen Helen is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Jan 2007
Bài gởi: 3,082
neww Tà đạo Tu Tiên Lục - Hồi 098

TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC - HỒI 098


Thương tâm lạc lệ

Trong rừng, Trần Nhược Tư và Lâm Hân Ngọc không ngừng gọi tìm kiếm Mộng Tuyết. Nhưng không nhận được hồi đáp lại từ Mộng Tuyết, bọn họ trong lòng có phần nóng vội. Trần Nhược Tư vô cùng thương tâm, trong lòng hắn không ngừng gọi tên Mộng Tuyết, nước mắt chảy dài trên hai má.
Bọn họ tìm kiếm cho đến khi mặt trời mọc vẫn không thấy bóng dáng Mộng Tuyết. Trần Nhược Tư cổ họng khản đặc kêu không ra tiếng. Hắn vô lực ngồi bệt ra đất, ngây ngốc nhìn về phía trước. Áo trước ngực đã ướt đẫm nước mắt.
Lâm Hân Ngọc thấy hắn thương tâm như thế, trong lòng nàng cảm thấy ghen tỵ và rất khó chịu. Nước mắt của nàng đã rơi tuyệt không ít so với Trần Nhược Tư. Nàng rơi nước mắt, một nửa là vì Trần Nhược Tư, một nửa là vì Mộng Tuyết, bởi nàng cho rằng Mộng Tuyết rất có thể đã bị tên Lang nhân bỏ đi trước bắt mang đi.
Mặt trời ló ra từ tầng mây, tỏa sáng chói mắt. Cây cối trên mặt đất, theo những cơn gió hiu hiu, cành lá khẽ rung theo, trên cành cây môt chú chim nhỏ đang vô tư hót.
Cũng không biết đã trải qua bao lâu, Lâm Hân Ngọc cảm thấy tốt hơn một chút, nàng nhẹ nhàng đi tới, ngồi xuống bên cạnh Trần Nhược Tư nhỏ giọng nói: “Chúng ta đã tìm kiếm gần như khắp cả khu rừng này mà không thấy bóng dáng của nàng ấy, ngươi đừng quá thương tâm, nàng là người tốt sẽ được trời phù hộ, sẽ không có chuyện gì đâu”.
Trần Nhược Tư quay đầu nhìn lại Lâm Hân Ngọc, thở dài nói: “Ngươi đi trước đi, ta muốn ở đây yên tĩnh một lát”.
“Ngươi định ở đây bao lâu? Ta đợi ngươi” Lâm Hân Ngọc nói.
Trần Nhược Tư nói: “Ngươi không cần ở đây đợi ta, ta cũng không biết sẽ ở đây bao lâu, đợi đến khi tâm ta bình tĩnh trở lại, ta sẽ tìm ngươi”.
“Ngươi không muốn đi, ta cũng không đi, sẽ ở cùng ngươi cho đến khi ngươi nguyện ý rời đi”. Lâm Hân Ngọc nói.
Trần Nhược Tư nhìn Lâm Hân Ngọc thở dài, cũng không nói thêm gì nữa.
Lân Hân Ngọc ngồi bên cạnh Trần Nhược Tư, muốn tựa đầu lên vai hắn nhưng nàng không làm như vậy, nàng lo lắng Trần Nhược Tư sẽ hiểu lầm nàng bây giờ trong lòng đang vui sướng trên sự bất hạnh của người khác.
Đột nhiên, một trận gió nhẹ thổi vào mặt làm Trần Nhược Tư và Lâm Hân Ngọc tỉnh táo. Trần Nhược Tư mơ hồ nghe được trong gió pha lẫn những tiếng rên rỉ yếu ớt của người nào đó.
Trần Nhược Tư trong lòng rúng động: “Tuyết, là thanh âm của Tuyết, nàng đang ở gần đây”. Hắn nhanh chóng đứng dậy rồi theo cảm giác của mình đi tới hướng phát ra âm thanh đó mà tìm kiếm.
Lâm Hân Ngọc thấy hắn không nói một tiếng, bất ngời đứng dậy bỏ đi, nàng hồ đồ trong lòng nghi hoặc: “Hắn làm sao vậy, chẳng lẽ thương tâm quá độ, mà có ý nghĩ tồi tệ”. Nàng đứng dậy vội đuổi theo, vừa đuổi theo vừa hô lên “Trần Nhược Tư, ngươi làm sao vậy, phát hiện ra cái gì sao?”
Trần Nhược Tư cũng không trả lời, chỉ chú ý phía trước tìm kiếm.
Khi bọn họ tìm kiếm đến chỗ cách nơi tối hôm qua bọn họ bị nhốt không xa, Trần Nhược Tư cảm giác được âm thanh rên rỉ đó càng lúc càng lớn. Hắn dừng lại, sau khi cẩn thận phân biệt một chút vị trí truyền ra âm thanh, đi thẳng tới.
Lâm Hân Ngọc nhìn thấy cử động của hắn có chút bất thường, nàng còn tưởng rằng đầu óc Trần Nhược Tư thật sự có vấn đề. Nàng dừng lại, nhìn Trần Nhược Tư đang chạy tới phía trước, nước mắt chảy dài, trong lòng thầm nghĩ: “Hắn vì Mộng Tuyết mà biến thành bộ dạng như vậy, nếu hắn có thể dành cho ta một nửa tình yêu như đối với Mộng Tuyết, ta cũng cảm thấy mãn nguyện rồi. Nhưng hắn bậy giờ ngay cả một phần mười cũng không dành cho ta, chẳng lẽ ta thật sự không bằng nàng ta, đây là vì cái gì chứ? Ta thật không tin hắn tiếp tục đối xử với ta như thế, ta phải kiên trì, nhất định phải dùng thành tâm của ta cảm động hắn, để cho hắn chấp nhận ta”. Nàng nghĩ đến đây, gạt nước mắt trên mặt, đuổi theo Trần Nhược Tư.
Khi nàng đuổi theo còn cách mấy trượng, nàng nhìn thấy Trần Nhược Tư đột nhiên ngồi xổm xuống, nàng lập tức cảm thấy kỳ quái, trong lòng nghi hoặc: “Hắn đang làm trò quỷ gì vậy, chẳng lẽ bị mệt quá mà ngất xỉu rồi?” Nàng bước chân nhanh hơn chạy tới.
Lâm Hân Ngọc khi chạy tới còn cách Trần Nhược Tư khoảng gần một trượng, sau khi nàng nhìn thấy tình huống trước mắt, nàng ngây ngốc ngay tại chỗ, trong lòng vừa mừng vừa sợ. Lúc này nàng nhìn thấy Trần Nhược Tư đã đem Mộng Tuyết đang thở thoi thóp ôm vào lòng.
Lâm Hân Ngọc bước nhanh tới bên cạnh Trần Nhược Tư, ngồi xuống, nàng nhìn thấy Mộng Tuyết sắc mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt, nàng vội vàng nói: “Nàng ấy thế nào rồi, vì sao lại bị thương?”
“Nàng còn cứu được không?” Trần Nhược Tư nhìn Lâm Hân Ngọc vội hỏi.
“Ngươi trước tiên đặt nàng xuống, ta kiểm tra nàng ấy một chút”. Lâm Hân Ngọc nói.
Trần Nhược Tư nghe xong, nhẹ nhàng đặt Mộng Tuyết nằm xuống thảm cỏ.
Lâm Hân Ngọc nhìn bộ dạng khẩn trương lo lắng của Trần Nhược Tư, trong lòng rất khó chịu, nàng thầm nghĩ: “Bây giờ nam nhân mà ta yêu vì người nữ nhân khác mà thương tâm quá mức, nhưng ta phải giúp hắn cứu sống tình địch của mình, ta phải làm thế nào, hay để nàng ta chết đi, ta có càng nhiều có hội? Không được, ta không thể làm những việc mờ ám trái lương tâm được”. Nàng nghĩ đến đây, một tia ưu thương lướt qua tim nàng, con ngươi chuyển động, nước mắt không kìm chết được lại rơi.
Trần Nhược Tư thấy nàng rơi lệ, hắn tưởng rằng Lâm Hân Ngọc nhìn thấy Mộng Tuyết thụ trọng thương mà cảm thấy thương tâm, hắn nói: “Ngươi làm sao vậy, chẳng lẽ nàng ấy không thể cứu được nữa?”
“Không có, ta còn chưa giúp nàng ta kiểm tra mà”. Lâm Hân Ngọc nói xong, gạt nước mắt, thầm tập trung lực lượng trên tay phải, theo đó, một quang cầu lấp lánh màu xanh biếc xuất hiện trên tay nàng. Nàng vươn tay phải đặt trên ngực Mộng Tuyết, lục sắc quang mang trong nháy mắt tất cả nhập vào thân thể Mộng Tuyết. Ngay lập tức cả thân thể Mộng Tuyết biến thành xanh biếc giống như pho tượng bích ngọc lục Phật phát ra lục sắc quang mang.
Theo thời gian chậm rãi trôi qua, trên trán Lâm Hân Ngọc lấm tấm mồ hôi.
Trần Nhược Tư nhìn thấy vậy, trong lòng bối rối, hắn thầm nghĩ: “Ta biết nàng đối với ta rất tốt, nhưng ta chỉ có thể ghi nhớ trong lòng, ta không thể cho nàng cái gì, bởi vì bây giờ Mộng Tuyết đối với ta là tất cả, hy vọng nàng có thể hiểu cho ta. Ài, ta làm sao có thể nói rõ ràng với nàng đây?”
Lâm Hân Ngọc thu hồi lực lượng, đưa tay áo lên lau mồ hôi trên trán, liếc mắt nhìn Trần Nhược Tư trong lòng thầm nghĩ: “Đây là ta giúp cho nữ nhân của lòng hắn, thế nhưng hắn không giúp ta lau mồ hôi một chút, ài, xem ra ta ở trong lòng hắn thật sự là không có một chút địa vị nào. Ta nên làm sao đây, có nên tiếp tục đi theo bọn họ nữa không?”nghĩ đến đây, nàng bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, nói: “Nàng ta không còn gì đáng ngại nữa, ta vừa sử dụng năng lượng của ta giúp nàng ta chữa trị thương thế trong cơ thể, nàng ta nghỉ ngơi thêm mấy ngày sẽ không có chuyện gì nữa”.
Trần Nhược Tư nghe nói Mộng Tuyết không có chuyện gì nữa, tâm tình vô cùng hưng phấn, hắn vui vẻ nói: “Thật sao? Rất cám ơn ngươi”.
“Không cần cám ơn ta, nàng ta là bằng hữu của ta, ta cứu nàng ta cũng là việc nên làm” Lâm Hân Ngọc nói.
Trần Nhược Tư mỉm cười, ôm Mộng Tuyết dậy, nhìn Lâm Hân Ngọc nói: “Đi thôi, chúng ta trước tiên tìm một chỗ nghỉ ngơi, đợi đến khi nàng ấy hoàn toàn khôi phục lại, chúng ta sẽ tiếp tục điều tra bí mật phía sau y quán kia” Hắn nói xong, ôm Mộng Tuyết đi về phía trước.
Lâm Hân Ngọc không lập tức cùng đi theo, trong lòng nàng lúc này vô cùng mâu thuẫn, cũng có chút hỗn loạn. Nàng cho rằng mình đi theo bọn họ, nhìn bộ dáng thân mật của bọn họ, chỉ càng làm cho mình cảm thấy khó chịu, nhưng rồi nàng lại không đành lòng buông bỏ.
Trần Nhược Tư thấy Lâm Hân Ngọc không đi, hắn xoay người lại, nhìn Lâm Hân Ngọc nói: “Làm sao vậy, đi thôi?”
Lâm Hân Ngọc vốn định không theo, sau khi nghe Trần Nhược Tư nói, nàng lại động tâm. Nàng đáp một tiếng, gạt nước mắt trên khóe mắt, bước nhanh về phía trước.
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #2  
Old 07-28-2012, 04:05 PM
Helen's Avatar
Helen Helen is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Jan 2007
Bài gởi: 3,082
neww Tà đạo Tu Tiên Lục - Hồi 099

TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC - HỒI 099


Quyết định từ bỏ

Ngọc Cảnh châu thành vẫn cái bộ dáng như cũ, ngươi đi lại trên đường tương đối đông, đại đa số đều là người dân trong thành. Bọn họ ra đây, chỉ vì mua một ít đồ dùng cần thiết hàng ngày, như các loại rau cỏ, thực vật vân vân. Nếu như trong nhà bọn họ có thể đủ dùng qua ngày, bọn họ cũng sẽ không ra khỏi nhà mua đồ vật.
Hai bên đường có nhiều cửa hàng đều đã đóng cửa, là bởi vì rất lâu đều không có người đến mua hàng, ông chủ của các cửa hàng này không thể không nén nước mắt đóng cửa hàng mà mình đã khổ tâm kinh doanh.
Một chút cảnh tượng này tồn tại ở trước một cái thành cực kỳ phồn hoa, làm cho người ta cảm thấy quá mức mất cân đối. Trong cái thành phồn hoa này đã là như vậy, cảnh tượng của một số thành không phồn hoa thì không cần nghĩ cũng biết.
Trần Nhược Tư bị bốn tên Thú nhân mang đi khỏi cửa Ngọc Cảnh đệ nhất y quán, chưa quá một tiếng đồng hồ sau, y quán lại được mở cửa. Người đến mua thuốc đều là những người chịu không được sự đau đớn dày vò của bệnh, không thể không đến cầu bọn chúng, đây cũng là nguyên nhân duy nhất bọn chúng sớm có thể mở cửa tiếp khách.
Điều này, bọn Trần Nhược Tư một chút đều khong biết, nếu để cho bọn họ biết y quán bị phá rất nhanh đã mở cửa trở lại, sợ rằng sẽ tức giận đến mức hốc máu tại chỗ.
Trần Nhược Tư bế Mộng Tuyết đi vào trong thành. Lâm Hân Ngọc đi theo phía sau hắn, cái gì cũng không nói. Bọn họ tìm tới một cái khách sạn, ở lại đó. Trần Nhược Tư đặt Mộng Tuyết xuống giường, sau khi thu xếp ổn thỏa cho Mộng Tuyết, đi đến phòng khách, gọi tiểu nhị mang đến vài món đồ ăn. Hắn thuận tiện bảo tiểu nhị giúp gọi Lâm Hân Ngọc, từ khi vào khách sạn liền ở trong phòng mình không ra ngoài, tới ăn đồ.
Không đến một lát, tiểu nhị quay trở lại nói: “Vị khách gia này, cô nương đó nói không ăn, tôi đi trước, ngài cần cái gì, hô một tiếng là được”.
Trần Nhược Tư sau khi đáp ứng, tiểu nhị đó liền rời đi.
Trần Nhược Tư lấy đũa, sau khi tùy ý gắp một chút đồ ăn đưa vào miệng, buông đũa, ngơ ngẩn nhìn ngoài cửa, trong lòng thầm nghĩ: “Nàng ta rốt cuộc đang nghĩ cái gì, Mộng Tuyết đã không có gì đáng lo nữa, nàng cũng không cần làm như vậy chứ, ngay cả cơm cũng không ăn, nếu cứ như vậy, đợi Mộng Tuyết khỏe lại, nàng ta không phải là sẽ ngã bệnh sao? Không được, ta phải đến xem sao”. Hắn nghĩ đến đây, đứng dậy, nhanh chóng đi về phía phòng Lâm Hân Ngọc.
Trần Nhược Tư đi tới trước của phòng Lâm Hân Ngọc, nhè nhẹ gõ cửa.
Trong phòng truyền đến thanh âm của Lâm Hân Ngọc: “Ngươi thật phiền phức, nói không ăn rồi, ngươi còn tới gọi cái gì?”
Trần Nhược Tư mỉm cười, trong đầu nghĩ: “Tính tình của nha đầu này rất nóng nảy, hôm nay xem như là được mở mang kiến thức. Ài, kỳ thật, nàng ta cũng rất khả ái, chỉ là ta bây giờ đã có Mộng Tuyết, chỉ có thể bỏ qua nàng ấy”. Hắn nghĩ đến đây, thở dài không nói, lại gõ cửa vài cái.
“Ta thấy ngươi, tên tiểu nhị, hơn nửa là muốn bị đánh rồi”. Lâm Hân Ngọc trong phòng lớn tiếng nói, nàng nói xong, liền truyền đến “đăng, đăng, đăng” thanh âm của tiếng bước chân.
“Chi nha” một tiếng, Lâm Hân Ngọc nhanh chóng mở cửa, không cần nhìn là ai, một đấm đánh tới người đứng ngoài cửa.
Trần Nhược Tư không nghĩ đến Lâm Hân Ngọc mở cửa liền đánh người, hắn đã không tránh.
“Ba” một tiếng vang lên, nắm đấm của Lâm Hân Ngọc, không sai lệch đánh trúng mắt trái của Trần Nhược Tư.
“Oa” một tiếng kêu lớn, Trần Nhược Tư bị một quyền của nàng đánh cho thối lui về phía sau vài bước, tay trái che kín mắt trái, cười nhìn Lâm Hân Ngọc nói: “Tốt rồi, bây giờ mối thù của ngươi cũng đã báo, cũng nên đi ăn cơm thôi”.
Lâm Hân Ngọc sau khi đánh xong, nhìn thấy là Trần Nhược Tư, nàng cảm thấy vô cùng kinh hãi, con mắt mở lớn, nhìn chằm chằm Trần Nhược Tư, ngây ngốc tại chỗ. Sau khi nghe Trần Nhược Tư nói xong, mới lấy lại tinh thần, nàng nói: “Ngươi, như thế nào lại là ngươi, ta, ngại quá, ta đi ăn cơm”. Nàng nói xong, nhanh chóng ra khỏi cửa đi đến phòng khách.
Lâm Hân Ngọc khi đi ngang qua người Trần Nhược Tư, che miệng len lén cười, trong lòng thầm nghĩ: “Xem ra hắn còn rất quan tâm tới ta, thấy ta không ăn cơm, liền tự mình đến gọi”. Nàng nghĩ đến đây, quay đầu lại nhìn Trần Nhược Tư. Không nghĩ đến, Trần Nhược Tư lúc này đang chăm chú nhìn nàng, trong lòng nàng cảm thấy một trận bối rối, khuôn mặt lập tức biến hồng. Nàng vội quay đầu, bước nhanh, gia tốc đi về phía phòng khách.
Trần Nhược Tư dụi dụi mắt, dùng tay nhè nhẹ xoa vài cái, lẩm bẩm nói một mình: “Có thể thấy được nàng ấy cười, thật là không đơn giản, còn phải bị đánh. Chỉ cần trong lòng nàng có thể thoải mái một chút, bị đấm một cú cũng có giá trị”. Hắn nói xong, lắc lắc đầu, bước đến phòng khách.
Hai người Trần Nhược Tư và Lâm Hân Ngọc, sau khi ngồi xuống bàn ăn, liếc mắt nhìn nhau, mỉm cười, không nói năng gì, cúi đầu ăn đồ ăn của mình.
Rất nhanh, Lâm Hân Ngọc đã ăn xong, nàng buông bát đũa, nhìn kiểu dáng ăn cơm của Trần Nhược Tư, trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Trần Nhược Tư ngẩng đầu nhìn lên, thấy nàng ta nhìn mình như vậy, hắn cười, dùng giọng điệu cười đùa nói: “Như thế nào, mắt ta bị ngươi đánh sưng phù, nhìn vào thật sự là rất dễ gây cười sao?”
Lâm Hân Ngọc nhíu mày, hừ một tiếng, mấp máy miệng, nhưng nàng không nói một lời.
Trần Nhược Thư thấy nàng không trả lời, hắn cũng không quan tâm, nhanh chóng ăn cho xong, bỏ bát đũa, sau đó hướng phía ngoài cửa, lớn tiếng gọi: “Tiểu nhị, đến dọn dẹp một chút”.
Trần Nhược Tư nói xong, tiểu nhị của khác sạn đi tới, dọn dẹp bát đũa, mỉm cười nhìn Trần Nhược Tư nói: “Khách gia, tiền ăn tổng cộng là một lạng bạc, ta sẽ tính cả vào trong tiền phòng của ngài, đến lúc ngài rời đi, tính luôn một thể”. Hắn nói xong, mang bát đũa đi ra khỏi phòng.
“Ngươi còn bao nhiêu tiền, ta một xu dính túi cũng không có. Tiền phòng của ta, cũng phải nhờ ngươi trả giúp rồi, ai bảo các ngươi lúc nào cũng bắt nạt ta”. Lâm Hân Ngọc liếc mắt nhìn Trần Nhược Tư cười nói.
Trần Nhược Tư sờ sờ vào trong túi áo, hắn nhớ là bọn họ gần đây nhất còn lại ngân phiếu một trăm lạng bạc, bị Mộng Tuyết mua gian y quán đó, mà sau khi bọn họ lấy trộm tiền của tên béo nọ, cũng không biết là đã bỏ vào đâu.
Hắn trong lòng thầm nghĩ: “Hỏng bét rồi, chúng ta một xu dính túi cũng không có, làm thể nào đây? Nếu là Mộng Tuyết thì sẽ chẳng có việc gì, nàng ấy còn có thể biến thành vài lạng bạc, ứng phó cho qua, nhưng bây giờ, Mộng Tuyết căn bản là không thể sử dụng pháp thuật, phiền phức rồi, thật sự là phiền phức rồi”. Hắn nghĩ đến đây, vỗ vỗ đầu, trong lòng trở nên lo lắng.
“Như thế nào, sẽ không phải là các ngươi cũng không có tiền đấy chứ?” Lâm Hân Ngọc hoảng sợ nhìn Trần Nhược Tư nói.
“Híc, nhỏ giọng một chút, nếu như để cho tiểu nhị biết được, chúng ta bây giờ liền bị đuổi ra khỏi cửa liền”. Trần Nhược Tư nhìn Lâm Hân Ngọc nói.
Lâm Hân Ngọc khóc cười không nổi, nói: “Thật là không có nghĩ đến, chúng ta sẽ rơi vào hoàn cảnh này, ngay cả tiền trả phòng cũng không có. Nhanh nghĩ cách, nếu không, thể diện của chúng ta chắc chắn sẽ mất hết”.
Trần Nhược Tư im lặng một hồi, nói: “Hắc hắc, ta có cách rồi, ngươi chăm sóc tốt cho Mộng Tuyết, ta ra ngoài chút”. Trần Nhược Tư cười hai tiếng, đưa mắt nhìn về phía phòng Mộng Tuyết đang ngủ, sau đó nhanh chóng rời đi.
Lâm Hân Ngọc nhìn thấy bộ dạng Trần Nhược Tư giống như là đã tính trước mọi việc, trong lòng thầm đoán: “Tiểu quỷ đầu này ở đây không quen biết ai cả, như thế nào có thể kiếm được tiền đây, trừ phi hắn, hắn muốn đi trộm...” Nàng nghĩ đến đây, kinh hãi nhìn chằm chằm vào cửa phòng.
Lâm Hân Ngọc lúc đoán ra Trần Nhược Tư sẽ đi ăm trộm, trong lòng nàng nhất thời vì Trần Nhược Tư mà trở nên lo lắng: “Hắn đi làm ăn trộm, nếu như để người ta bắt được, không phải là sẽ bị đánh sao, không được, ta phải đi theo xem sao”. Nàng nghĩ đến đây, đang muốn bỏ đi, Mộng Tuyết ở trong phòng ho khan hai tiếng.
Trong lòng nàng lại nổi lên mâu thuẫn: “Ta đi xem hắn, người bệnh trong phòng này ai tới chiếu cố đây, ài, nếu như hắn thật sự bị bắt lại, thì mặc cho hắn bị đánh đi”. Nàng nghĩ đến đay, thở dài, đi đến phòng của Mộng Tuyết.
Lâm Hân Ngọc đi đến trước giường của Mộng Tuyết, ngồi bên mép giường, tay sờ lên khuôn mặt nàng ta, nhỏ giọng nói: “Mộng Tuyết cô nương, cô thật hạnh phúc, thật sự làm cho người ta hâm mộ, nếu như có một tên nam nhân, cũng yêu ta như hắn yêu cô, ta vì hắn mà chết cũng cam tâm tình nguyện. Tiếc là, bây giờ tên nam nhân hợp ý ta, chỉ có ta yêu hắn mà trong lòng hắn thì đã có nữ nhân khác, ta nên làm sao đây?”
Mộng Tuyết khẽ ho vài tiếng, dường như là đang ở trong mộng kêu lên: “Tư, đừng, đừng đi, đừng rời bỏ ta”. Nàng vừa nói, tay vừa khua loạn lên. Khi tay nàng bắt được tay của Lâm Hân Ngọc, nàng nắm chặt lấy, không nguyện ý bỏ ra.
Lâm Hân Ngọc nhìn thấy tình huống như vậy, nước mắt tuôn rơi, trong lòng nghĩ: “Mộng Tuyết cô nương cũng rất yêu hắn, bọn họ là thật tâm yêu nhau, ta sao lại nhẫn tâm chia rẽ bọn họ chứ, được rồi, Mộng Tuyết cô nương, ta từ bỏ, ta không cùng cô tranh hắn nữa, hắn vĩnh viễn là của cô”. Nàng nghĩ đến đây, dùng cánh tay còn lại không bị Mộng Tuyết nắm giữ, gạt nước mắt.
Nàng cũng không biết làm thế nào, trong lòng đột nhiên cảm giác thanh thản hơn nhiều.
Có lẽ, từ bỏ cũng là một loại giải thoát.
Lâm Hân Ngọc thật sự có thể năng thản nhiên từ bỏ sao? Điều này, ai cũng không biết được.
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #3  
Old 07-28-2012, 04:06 PM
Helen's Avatar
Helen Helen is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Jan 2007
Bài gởi: 3,082
neww Tà đạo Tu Tiên Lục - Hồi 100

TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC - HỒI 100


Ngũ cá tiểu đạo sĩ

Trên đường lớn lúc này đã không còn nhiều người đi lại.
Trần Nhược Tư thất vọng đứng ở đầu đường, hết nhìn trái lại ngó phải, chung quy vẫn không nhìn thấy một cái mục tiêu để ra tay. Trong lòng hắn thầm nghĩ: “Ta sao lại không có nghĩ đến nhỉ, bây giờ yêu ma hoành hành, mọi người cảm thấy không an toàn thêm vào đó một số kẻ vô lại thừa cơ hội gây rối, như vậy còn có thể tìm được người có tiền sao. Ài! Ta phải làm sao đây...”
Trần Nhược Tư đang lo trước nghĩ sau, trong lòng có chút buồn bực bất an.
Thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, mặt trời cũng xuống núi, sắc trời dần dần trở nên ảm đạm. Người đi lại trên đường, càng thêm ít, Trần Nhược Tư đã đi qua vài con đường của Ngọc Cảnh châu thành, hắn vẫn chưa tìm được mục tiêu nhân vật để ra tay.
Trần Nhược Tư đi đến một cái ngã tư đường, trong lòng thầm nghĩ: “Thời gian một ngày cũng đã trôi qua, ta vẫn chưa kiếm được tiền, phải làm sao đây, các nàng nhất định đang rất lo lắng, nhưng ta tay trắng trở về không phải là làm trò cười cho các nàng ấy sao. Không được, ta nhất định phải kiếm được tiền rồi mới trở về”.
Trần Nhược Tư đứng đó, cẩn thận quan sát một lượt cả con đường. Lúc này, từ bên con đường bên trái, thổi tới một trận âm phong quái dị, khiến cho Trần Nhược Tư bất giác rùng mình, cả người hắn không nhịn được run run.
Trần Nhược Tư định thần nhìn lại con đường bên trái, hắn nhìn thấy con đường này dường như so với những con đường mình đã đi trước đó đều sầm uất hơn, với lại lúc này trước cửa vài cửa hàng đều đã thắp sáng đèn. Trần Nhược Tư trong lòng phỏng đoán: “Sự việc vừa rồi là sao nhỉ, rõ ràng không lạnh, sao ta lại rùng mình rét lạnh nhỉ? Trừ phi ông trời dùng loại phương thức này nhắc nhở ta, muốn ta đi vào con đường này”. Trần Nhược Tư mỉm cười, xoay người đi vào con đường bên trái.
Khi Trần Nhược Tư đi được khoảng trăm bước, nhìn thấy có năm tên đạo sĩ đứng phía đối diện, đang vội vàng đi tới chỗ hắn.
Trần Nhược Tư vừa đi vừa nghĩ: “Muộn thế này rồi, trên đường còn xuất hiện đạo sĩ, trừ phi trong cái thành này có quỷ”.
Không lâu sau, năm tên đạo sĩ đã đi tới trước mặt Trần Nhược Tư, một tên đạo sĩ trong số đó hỏi Trần Nhược Tư: “Tiểu huynh đệ, ngươi vừa mới gặp một cỗ âm phong thổi qua người ngươi có phải không?”
Trần Nhược Tư sửng sốt, trong lòng buồn bực: “Âm phong, chẳng lẽ cỗ âm phong vừa rồi thật sự là quỷ hồn, ôi mẹ ơi, xem ra hôm nay gặp quỷ rồi, thật xui xẻo”. Hắn mở miệng nói: “Các vị đạo huynh, cổ âm phong đó là cái gì vậy, chẳng lẽ là quỷ hồn?”
“Đúng vậy, chúng ta từ một cái thôn trang bên ngoài thành liên tục truy đuổi, theo đến đây thì mất dấu, trừ phi ngươi đã đụng phải”. Một tên thanh y đạo sĩ đáp.
“Đúng vậy, lúc ta đứng ở ngã tư đường, cơn gió đó đã thổi qua người ta, nó làm cho ta lạnh run cả người”. Trần Nhược Tư đáp.
Thanh y đạo sĩ cười thành tiếng, phân phó: “Ha ha, cũng khó trách, các sư huynh, bày trận bắt quỷ!”
Hắn nói xong, năm tên đạo sĩ nhanh chóng rút ra đào mộc kiếm, lắc mình phân tán ra, đem Trần Nhược Tư vậy ở giữa, kiếm chỉ vào Trần Nhược Tư.
Trần Nhược Tư bỗng nhiên cảm thấy kỳ quái nói: “Các vị đạo huynh, điều này sao vậy...” Trần Nhược Tư còn chưa nói xong, thanh y đạo sĩ nói: “Tiểu huynh đệ không cần nói, một lát nữa ngươi sẽ hiểu được”. Nghe hắn nói xong, Trần Nhược Tư càng thêm nghi hoặc.
Năm tên đạo sĩ, từ trong túi lấy ra một tấm linh phù, dùng mũi kiếm vẽ vài đường trên mặt phù, sau đó nhắm mắt miệng lẩm nhẩm niệm chú.
Trần Nhược Tư thầm nghĩ: “Chẳng lẽ bọn họ cho rằng quỷ hồn đã nhập lên người ta sao, buồn cười, làm gì có quỷ hồn dám nhập lên thân thể của người tu đạo chứ, trừ phi, trừ phi nó là một con lệ quỷ phi thường đáng sợ. Lệ quỷ, sẽ không trùng hợp vậy chứ, ta bị lệ quỷ nhập thân. Sao ta một chút điểm cảm giác cũng không có nhỉ?” Trần Nhược Tư nghĩ đến đây, trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng đồng thời cũng cảm thấy có chút khẩn trương.
Hắn âm thầm ngưng tụ chân khí vận để cho nó bắt đầu vận chuyển trong thể nội. Đợi toàn bộ chân khí ở trong thể nội của hắn sau một vòng vận chuyển thông suốt không có trở ngại, hắn mới yên tâm trở lại, biết rằng bản thân mình không bị quỷ hồn nhập thân, mà là năm huynh đệ đạo sĩ đã phán đoán sai.
Trần Nhược Tư nhìn năm tên đạo sĩ vẫn đang tụng niệm kinh văn, cười nói: “Đạo huynh, các ngươi sai rồi, ta vừa mới kiểm tra cơ thể mình một lượt, không hề bị quỷ hồn phụ thân”.
Năm tên đạo sĩ đang tập trung tinh thần niệm tụng kinh văn, làm sao có thể nghe được lời nói của Trần Nhược Tư, huống chi bọn họ nhận định quỷ hồn đã nhập lên người Trần Nhược Tư.
Trần Nhược Tư thấy bọn họ không hề để ý đến mình, hắn bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, trong lòng tự nhủ: “Không có bản lĩnh, còn học đòi bắt yêu, thiệt tình, ta còn có việc khẩn cấp đang đợi xử lý, không muốn ở chỗ này dây dưa với đám người thiếu hiểu biết các ngươi”. Hắn nghĩ đến đây, chuẩn bị bỏ đi.
Tên thanh y đạo sĩ nọ hét lớn một tiếng: “Nho nhỏ quỷ hồn, mau mau xuất hiện”. Hắn vừa nói xong, năm tên đạo sĩ đồng thời ném ra linh phù trên tay trái, năm tấm linh phù này, trong nháy mắt phát ra kim sắc quang mang chói mắt, bay nhanh về phía Trần Nhược Tư.
Bọn họ bây giờ đang sử dụng là thủ pháp xua quỷ thường dùng nhất của đạo sĩ, thủ pháp này tên là Khu Tà phù chú. Công hiệu của khu quỷ phù chú này là đem quỷ hồn hoặc yêu mà bám nhập vào người hoặc thú vật đuổi khỏi thân thể của kẻ bị nhập vào. Nếu như quả thực là bị quỷ hồn hoặc yêu ma phụ thân, năng lượng công kích của linh phù sẽ công kích quỷ hồn hoặc yêu ma, nhưng nếu như không bị phụ thân mà bị công kích, vậy thì năng lượng của linh phù sẽ công kích vào người đó.
Trần Nhược Tư thấy vậy, vô cùng hoảng sợ, hắn là người tu đạo, đương nhiên biết được đặc tính công kích của Khu Tà phù chú này. Hắn vội vàng nhảy lên. Năm đạo linh phù, đánh vào nhau, một tiếng nổ mạnh, theo đó kim sắc quang mang bắn ra tứ phía.
Trần Nhược Tư hữu kinh vô hiểm tránh thoát khỏi công kích của linh phù, rơi xuống.
Năm tên đạo sĩ thấy vậy, đều cảm thấy giật mình không thôi, ánh mắt ngơ ngác nhìn Trần Nhược Tư, trong lòng bối rối.
Trần Nhược Tư nhìn bọn họ, lạnh lùng pha chút phẫn nộ nói: “Khốn nạn, các ngươi là lũ đạo sĩ chó má, chưa phân biệt rõ ràng phải trái đã tùy tiện phát động công kích, nếu lão tử cái gì cũng không biết, không phải là đã bị các ngươi đánh chết tươi rồi sao. Các ngươi ở đạo quán nào, ta phải tới tìm Chưởng môn của các ngươi nói chuyện một chút, xem hắn dậy đệ tử như thế nào đây. Thật là hoang đường”.
Thanh y đạo sĩ ngẩn người, hắn còn cho rằng Trần Nhược Tư đã hoàn toàn bị quỷ hồn khống chế, mà quỷ hồn vì tìm đường sống mà bức Trần Nhược Tư nói ra những lời vừa rồi, hắn nói: “Các huynh đệ, tiểu tử trước mặt này đã bị quỷ hồn khống chế rồi, cũng trở nên lợi hại hơn, xem ra chúng ta chỉ có thể cường công thôi”. Hắn nói xong, vung đào mộc kiếm, tung người nhảy lên, đánh thẳng về phía Trần Nhược Tư, bốn tên đạo sĩ còn lại, không có nửa điểm trì hoãn, nghi ngờ đồng thời vung kiếm nhảy tới, theo sát phía sau, đánh tới Trần Nhược Tư.
Bản thân Trần Nhược Tư bây giờ có lời mà khó nói, chỉ với năng lượng công kích hắn hiện có, căn bản là đánh không lại năm tên đạo sĩ trước mắt, mà hắn cũng biết nếu như bản thân sử dụng năng lượng công kích của Vạn Tượng Càn Không Quyển, năm tên đạo sĩ này sẽ bị trọng thương. Lúc này, trong lòng hắn vô cùng mâu thuẫn, vừa không muốn bản thân bị đánh, cũng không muốn đả thương người khác.
Năm tên đạo sĩ lúc này đã nhận định Trần Nhược Tư bị quỷ hồn khống chế, bọn họ đã dùng đến chân chính thực lực, đào mộc kiếm trong tay bọn họ biến thành kiếm quang lấp lánh linh quang, vung lên, từng bước ép tới Trần Nhược Tư.
Trần Nhược Tư còn chần chờ không sử dụng năng lượng của Vạn Tượng Càn Khôn quyển, trong lúc hắn còn đang suy nghĩ thì năm tên đạo sĩ nọ đã múa kiếm, hóa thành ngàn vạn kiếm mang, phô thiên cái địa, phủ xuống đầu Trần Nhược Tư.
Lúc này, nguy cơ trước mắt, Trần Nhược Tư biết rằng bản thân nếu tiếp tục chần chừ, cho dù không bị trọng thương cũng sẽ bị thương hại, hắn cũng sẽ không còn cách nào hoàn thành việc ra ngoài kiếm tiền của mình ngày hôm nay. Hắn nhanh chóng niệm chú ngữ mở ra năng lượng của Vạn Tượng Càn Khôn quyển, thân thể của hắn cũng theo đó nhanh chóng trầm xuống, khi hắn niệm xong chú ngữ, cũng nhắm chặt hai mắt, mục đích hắn nhắm hai mắt là bởi vì không muốn nhìn thấy tình cảnh bi thảm của năm tên đạo sĩ nọ. Sau khi nhắm mắt, hắn lập tức vung tay phải lên, đánh ra một quyền.
Vạn Tượng Càn Không Quyển vào lúc hắn vung cánh tay một khắc, phát ra ngàn vạn kim sắc quang mang không phải là rất chói mắt, bắn thẳng lên phía khoảng không trên đầu Trần Nhược Tư.
Năm tên đạo sĩ kia thấy thế, trong lòng hoảng hốt, vội vàng thu kiếm trở lại.
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #4  
Old 07-28-2012, 04:07 PM
Helen's Avatar
Helen Helen is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Jan 2007
Bài gởi: 3,082
neww Tà đạo Tu Tiên Lục - Hồi 101

TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC - HỒI 101


Bị bức vô nại

Năm tên đạo sĩ thu hồi kiếm vừa mới đưa về chắn trước ngực thì năng lượng công kích phát ra từ Vạn Tượng Càn Khôn quyển không chút nể nang đánh lên thân kiếm và thân thể bọn họ.
“Phanh, phanh, phanh...” vài tiếng vang lên, tiếp đó “A, a, a....” vài tiếng hét thảm, năm cái nhân ảnh bị đánh bay đi hơn một trượng, ngã sấp trên mặt đất không nhúc nhích.
Quang mang tản đi hết, Trần Nhược Tư mở mắt, đánh giá một chút tình hình bốn phía xung quanh, hắn nhìn thấy năm tên đạo sĩ nọ hình như đã tắt thở, hắn trong lòng khẩn trương: “Chết rồi, xảy ra án mạng rồi, bây giờ giết người lại còn là đạo sĩ nữa, ài, nếu biết trước thế này, để cho kiếm của bọn họ đâm vào người mình thì tốt hơn rồi”. Hắn thở dài, nhanh chóng đi về phía một tên đạo sĩ trong số đó.
Trần Nhược Tư ngồi xuống bên cạnh tên đạo sĩ nọ, đưa tay lên mũi hắn kiểm tra một chút, thấy hắn không có hô hấp, biết rằng bọn họ đều đã bị đánh chết rồi, một trận khó chịu dâng lên trong lòng hắn.
Trần Nhược Tư có chút thương tâm khó chịu đem thi thể của năm tên đạo sĩ tụ tập lại cùng một chỗ.
Cũng không biết là từ nơi nào xuất hiện đám người dân thành vì nghe được tiếng động mà đến xem náo nhiệt, đem Trần Nhược Tư và thi thể của năm tên đạo sĩ vây vào giữa.
Cũng không biết là Trần Nhược Tư bởi quá tự trách mình hay là bởi lý do khác, hắn chẳng hề chú ý đến hắn đã bị người dân thành vây kín.
Hắn yên lặng nhìn năm cỗ thi thể, nước mắt chảy ra, trong lòng thầm nghĩ: “Xin lỗi các vị đạo huynh, ta không có ý giết các ngươi, xin đừng oán ta, ta sẽ tụng kinh đưa tiễn các ngươi về nơi yên nghỉ”. Hắn thở dài, sau đó nhắm mắt bắt đầu thành tâm niệm tụng An Tức Linh Hồn kinh văn.
Theo động tác hé ra hợp lại của miệng hắn, từng chữ kinh văn lấp lánh kim sắc quang mang từ miệng hắn bay ra, hướng thân thể năm tên đạo sĩ bay tới.
Đám dân thành tại đây thấy được tình hình như vậy, bọn họ đều trợn mắt há miệng nhìn Trần Nhược Tư, trong lòng cảm thấy vạn phần kinh ngạc, bọn họ đã cho rằng Trần Nhược Tư là Thần tiên hạ phàm, đang thi pháp cứu năm tên đạo sĩ trước mặt.
Theo chữ kinh văn tiến vào trong thân thể năm tên đạo sĩ, càng lúc càng nhiều, thân thể của năm tên đạo sĩ được bao bọc trong vòng kim quang, thân thể của bọn họ nhìn vào giống như bức tượng được điêu khắc bằng vàng, kim quang lấp lánh.
Trần Nhược Tư nhắm mắt, thành tâm tụng kinh, cũng không biết tình trạng này.
Trước mắt dân chúng đã trở nên sáng lóa, bọn họ lúc này càng nhận định Trần Nhược Tư là Thần tiên hạ phàm. Bọn họ toàn bộ đều quỳ trên mặt đất, hướng về phía Trần Nhược Tư dập đầu, đồng loạt hô lên: “Thần tiên hạ phàm, Thần tiên hạ phàm rồi!”
Trần Nhược Tư nghe thấy vậy, bỗng cảm thấy kỳ quái, trong lòng nghi hoặc: “Thần tiên hạ phàm sao, chẳng lẽ thật sự có Thần tiên đến đây, xem ra mạng của mấy tên tiểu đạo sĩ này, còn chưa tận...” Sau khi hắn cho rằng đã có Thần tiên đến, cũng không cần tụng kinh nữa, hắn liền dừng lại, từ từ mở mắt ra.
Trần Nhược Tư nhìn thấy năm tên đạo sĩ, trên người lấp lánh kim quang, hắn đã cho rằng đây nhất định là Thần tiên thi pháp, trong lòng vui vẻ: “Thần tiên thật sự là đến rồi”. Hắn mỉm cười, quay người nhìn xung quanh, hắn buồn bực: “Quái lạ, Thần tiên xuất hiện rồi, sao ta không nhìn thấy nhỉ? Chẳng lẽ Thần tiên trách ta lạm sát vô cớ đối với ta sinh ra cảnh giác để cho ta không nhìn thấy được. Không cho nhìn thì không nhìn, Thần tiên thì có cái gì tốt chứ”.
Hắn than thở, nói: “Chào các vị dân thành, các vị đang quỳ bái Thần tiên à, họ ở chỗ nào, ở bên cạnh tôi sao? Sao tôi không nhìn thấy?”
Dân chúng nghe được Trần Nhược Tư nói như vậy, trong lòng nhất thời nghi hoặc, cũng ngừng hô gọi, nhưng vẫn không đứng dậy, có một số người còn đang không ngừng dập đầu.
Qua một lúc sau, một người dân thành lấy hết can đảm nói: “Thần tiên gia, ngài không nên lừa chúng tôi, ngài không phải là Thần tiên sao?”
Trần Nhược Tư sửng sốt, nói: “Cái gì, tôi là Thần tiên, tôi thấy các ngươi hơn nửa là nhận nhầm rồi, tôi không phải là Thần tiên”.
Lúc này, kim sắc quang mang trên năm tên đạo sĩ nọ cũng đã tiêu tán, thanh y đạo sĩ ho khan vài tiếng trong giây lát từ mặt đất đứng dậy, ngơ ngác lúng túng nhìn bốn phía, nhìn đi nhìn lại, sau khi hắn nhìn thấy bốn phía đều là người, hắn buồn bực, trong lòng nghi hoặc: “Ta rõ ràng vừa mới nhìn thấy vài con quỷ kéo ta đi vào bóng tối, bây giờ sao ta vẫn sống, chuyện này là sao đây?” Hắn nghĩ đến đây, xoa xoa mắt nhìn người xem xung quanh, nói: “Các ngươi là người hay là quỷ vậy?”
Thanh y đạo sĩ vừa nói xong, bốn tên đạo sĩ còn lại cũng đều tỉnh lại. Trên khuôn mặt bọn họ cùng lộ ra một loại vẻ mặt, đồng dạng là nghi hoặc, khẩn trương.
Trần Nhược Tư nhìn thấy bọn họ đều không có việc gì, cảm giác tội nghiệt trong lòng hắn bỗng chốc biến mất, cũng không tiếp tục quân tâm tới cái gì Thần tiên hay không Thần tiên, hắn nhìn năm tên đạo sĩ nói: “Các vị đạo huynh đều tỉnh rồi, vậy thì tốt rồi, vừa rồi lỡ tay đả thương các ngươi, bây giờ ta hướng tới các ngươi nhận lỗi, xin lỗi nhé”.
Năm tên đạo sĩ nghe Trần Nhược Tư nói vậy, đều trở nên hưng phấn, thanh y đạo sĩ hưng phấn đến nỗi hét lên: “Chúng ta không chết, ha ha, chúng ta không chết”.
Một người dân nhìn năm tên đạo sĩ chỉ biết cao hứng không nói cảm ơn đối với Trần Nhược Tư, hắn liền nói: “Năm tên tiểu đạo sĩ các ngươi vận số thật tốt, gặp được vị Thần tiên này có khả năng làm cho người ta khởi tử hồi sinh, các ngươi còn không mau cám ơn vị Thần tiên trước mắt này đi”.
Năm tên đạo sĩ cẩn thận đánh giá Trần Nhược Tư một lượt, nghĩ lại lúc trước bản thân mình công kích hắn, bọn họ ý thức được Trần Nhược Tư không hề đơn giản, mà lúc này bọn họ lại nhìn thấy dân chúng đều quỳ trên mặt đất, hướng về phía Trần Nhược Tư dập đầu, bọn họ cũng đều quỳ xuống, hướng Trần Nhược Tư cúi lạy lạy tạ.
Trần Nhược Tư bị làm cho hồ đồ, nhất thời không biết nên làm sao cho tốt.
Thanh y đạo sĩ sau khi lạy vài cái, nhìn Trần Nhược Tư nói: “Chúng tôi có mắt mà không thấy Thái Sơn, trước đó có nhiều đắc tội, xin bị trừng phạt, tôi gọi là Dư Bình Thiên, là đệ tử của Chưởng môn Trường Phong đạo quán”.
Trần Nhược Tư ngẩn người trong chốc lát, lấy lại tinh thần, vội đỡ năm tên đạo sĩ trước mắt đứng dậy, sau đó nói với đám dân chúng: “Các vị đều đứng dậy đi, tôi không phải là Thần tiên, tôi tên là Trần Nhược Tư, là... Ài, tôi nhận không nổi sự quỳ lạy của các vị”.
Một người dân lớn tiếng hô lên: “Không cần biết ngài có phải là Thần tiên hay không, trong lòng chúng tôi đều cho rằng ngài là Thần tiên, ngài có thể làm chủ cho chúng tôi”.
Trần Nhược Tư trong lòng nghi hoặc: “Chuyện này là sao vậy?” Hắn trong lòng lại càng thêm khẩn cấp: “Tiền còn chưa kiếm được, bản thân đã gặp phải phiền phức, có vị Thần tiên nào bất lực giống như ta không chứ?” Hắn mở cổ họng, hét lớn lên: “Mọi người đứng dậy đi, tôi cũng không biết nên giúp các vị như thế nào cả?”
Dân chúng thấy Trần Nhược Tư dường như không có ý định muốn trợ giúp cho bọn họ, một số người trong bọn họ bắt đầu than vãn: “Ông trời ạ, ngay cả Thần tiên đều không giúp đỡ chúng tôi, xem ra chúng tôi chỉ có thể đợi chết thôi”.
Dư Bình Thiên nhìn sắc mặt Trần Nhược Tư, biến thành vô cùng khó coi, hắn cũng cảm thấy nghi hoặc, hắn nhìn đám dân chúng đang quỳ lạy quay đầu lại nhìn Trần Nhược Tư nói: “Ngươi thật không phải là Thần tiên sao, vậy ngươi trước tiên cứ đồng ý với bọn họ, đợi bọn họ đứng dậy rồi nói sau, rốt cuộc ngươi sẽ không để cho bọn họ quỳ mãi chứ”.
Trần Nhược Tư ngẩn người một lát, trả lời: “Ngươi nói cái gì, ta chính xác không phải là Thần tiên, sao có thể để ta lừa gạt bọn họ được?” Trần Nhược Tư bất đắc dĩ thở dài, trong lòng vô cùng nghi hoặc khó hiểu: “Bọn họ vì sao cứ khăng khăng cho rằng ta là Thần tiên nhỉ, chẳng lẽ có Thần tiên âm thầm giở trò quỷ quái, muốn ta giúp đỡ dân chúng trong thành”.
Trần Nhược Tư đảo mắt nhìn nhanh đám dân chúng xung quanh một lượt, “Phác thông” một tiếng, hắn quỳ trên mặt đất, hướng về phía đám dân chúng, lớn tiếng nói: “Tôi không biết vì sao các ngươi cho rằng tôi là Thần tiên, nhưng tôi chuẩn xác nói cho mọi ngươi biết, tôi không phải là Thần tiên, mọi người có điều gì muốn nói, mời đứng lên rồi nói, tôi sẽ tận hết sức giúp đỡ mọi người, tôi lạy các vị, đứng dậy nói đi!”
Dân chúng nhìn thấy Trần Nhược Tư quỳ trên mặt đất, bọn họ đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Dư Bình Thiên thấy vậy, vội nói với đám dân chúng: “Các vị, đều đứng cả lên đi, các vị nghe rõ lời nói vừa rồi của hắn rồi chứ, hắn đã nhận lời trợ giúp các vị rồi, các vị nói xem, hắn làm sao giúp các vị đây”.
Đám dân chúng nghe Dư Bình Thiên nói xong, một số người lặng lẽ rơi nước mắt. Qua một lúc sau, bọn họ mới miễn cưỡng đứng dậy.
Trần Nhược Tư nhìn thấy đám dân chúng đều đứng cả dậy, hắn cũng đứng dậy, mỉm cười nói với đám dân chúng: “Cám ơn mọi người đã hiểu, các vị nói đi, muốn ta giúp các vị như thế nào, chỉ cần ta có thể làm được, ta sẽ tận hết sức mà làm”.
Đám dân chúng đều vui mừng hoan hô, có một số người vui mừng quá mà rơi lệ.
Đột nhiên, trên không trung vài tia chớp lóe lên, làm cho bầu trời vốn đã tối trở nên sáng chói, tiếp đó cuồng phong nổi dậy, gió cuốn theo cát bụi trên mặt đất và tấm ngói trên mái nhà, hướng về phía đám dân chúng cuốn bay tới.
Một giọng nói làm cho người nghe cảm thấy sởn gai ốc, từ không trung truyền tới: “Ngu ngốc, các ngươi đi cầu xin một tên tiểu đạo sĩ thì có tác dụng gì? Ta đây sẽ đưa các ngươi đến thế giới cực lạc”. Giọng nói vừa dứt, vài tiếng cười cuồng ngạo theo đó tiến vào lỗ tai mọi người đang đứng trên mặt đất.
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #5  
Old 07-28-2012, 04:07 PM
Helen's Avatar
Helen Helen is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Jan 2007
Bài gởi: 3,082
neww Tà đạo Tu Tiên Lục - Hồi 102

TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC - HỒI 102


Chung nan đào thoát

Đám dân chúng sau khi nghe được giọng nói trên không trung sợ hãi đến kinh hồn bạt vía, la hét thảm thiết, tản ra phốn phía, điên cuồng bỏ chạy.
Năm tên đạo sĩ mặc dù không như đám dân chúng, sợ đến mức bỏ chạy, nhưng mức độ hoảng sợ trong lòng bọn họ cũng không hề kém so với đám dân chúng đã bỏ chạy kia.
Trần Nhược Tư lúc này, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, nhìn qua hắn, có vẻ vô cùng tỉnh táo. Hắn bình tĩnh đứng yên tại chỗ, hắn cảm thấy trong cơ thể mình có cỗ năng lượng đang sôi trào, không ngừng đi ra phía ngoài cơ thể hắn, không đến một lát, năng lượng đi ra ngoài cơ thể hắn, ở xung quanh thân thể hắn hình thành một cái quang cầu lấp lánh kim sắc quang mang.
Trần Nhược Tư thấy vậy, cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trong đầu thầm nghĩ: “Trừ khi năng lực của ta tăng cao, Ngọc Lân giáp cũng biến thành có linh lực, nó có thể nhận biết nguy hiểm đến gần sao?”
Trần Nhược Tư phán đoán vô cùng chính xác, đúng thật là Ngọc Lân giáp cảm ứng được nguy hiểm năng lượng từ ngoại giới đến gần mà đưa ra phòng ngự trước. Trần Nhược Tư lúc này, năng lực đã tăng lên một cấp bậc, chỉ là hắn không biết mà thôi. Lấy năng lượng hiện nay của hắn, đối phó với đám tiểu yêu ma còn không cần tốn sức lực, nhưng muốn đối phó với địch nhân đang đến trước mắt, sợ rằng có chút khó khăn.
Cuồng phong gào thét giận dữ, năm tên đạo sĩ nọ không kịp phát ra tiếng nào đã bị cuồng phong cuốn bay về phía sau, nháy mắt không thấy tung tích.
Trần Nhược Tư có quang cầu bảo vệ, chỉ bị thổi bay về phía sau vài bước, nhưng hắn lại nghe được những tiếng “Phanh, phanh....” của đá vụn, gạch ngói trong gió đập vào quang cầu bao bọc bên ngoài thân thể hắn.
Trong chốc lát, gió đột nhiên ngừng lại, ba đạo ánh sáng từ trên trời phóng xuống, dừng lại ở vị trí cách trước mặt Trần Nhược Tư khoảng hơn một trượng, sau khi xoay vài vòng từ từ dừng lại, theo đó, ba đạo ánh sáng hóa thành ba người áo đen nhìn không rõ khuôn mặt.
Trần Nhược Tư trong lòng hoảng sợ, mồ hôi lạnh trong nháy mắt tuôn ra, trong lòng cảm thấy có chút kinh hoảng, thầm nghĩ: “Người tới có thể là loại nào, quỷ hồn, chẳng lẽ bọn chúng đúng là quỷ hồn trước đó đã thổi qua người ta, sao ta lại xui xẻo thế này nhỉ? Tiền chưa kiếm được lại gặp phải quỷ”.
Trần Nhược Tư nhìn chằm chằm ba tên nọ, ho khan vài tiếng, lấy hết can đảm nói: “Các ngươi muốn làm gì, ta không sợ các ngươi, còn không mau mau cút đi, bằng không, ta sẽ không khách khí với các ngươi”.
Một tên hắc y cười lớn, nói với hai tên bên cạnh: “Ha ha ha, ngươi nghe thấy không, thằng bé con này nói muốn chúng ta cút đi, các ngươi sợ không?”
Một tên hắc y khác, vui vẻ cười nói: “Sợ, chúng ta rất sợ, ta thấy chúng ta hãy mau rời đi càng sớm càng tốt, tránh cho ảnh hưởng đến tính mạng”.
Trần Nhược Tư biết rằng bọn chúng đang chế nhạo mình, hắn cũng cảm thấy mờ mịt lúng túng, không biết nên làm thế nào mới tốt, trong đầu đã có ý niệm bỏ chạy.
Tên hắc y mở miệng đầu tiên, nói: “Tiểu tử, ngươi tên Trần Nhược Tư, trước đây ngươi đã từng đi qua Minh tộc chưa?”
Trần Nhược Tư ngẩn người, biết rằng ba người trước mắt này là người Minh tộc, trong lòng hắn cảm thấy càng thêm hoảng sợ, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ bọn chúng đã điều tra ra là ta đã phá hủy bức tượng thánh giữ Minh tộc Khốn Tiên Trận của tộc bọn chúng, phiền toái rồi, ta nên làm thế nào đây?” Trần Nhược Tư con ngươi đảo đảo, lại nghĩ lại: “Ta lúc đó là tinh thần linh hồn thể, bọn chúng căn bản là không biết đến sự tồn tại của ta, sao có thể nhận ra ta chứ, xem ra bọn chúng đang thử ta mà thôi”.
Trần Nhược Tư cười, đáp: “Ta là Trần Nhược Tư, chỉ có điều ta từ trước tới nay chưa hề đi đến Minh tộc, khắp thiên hạ này, người cùng tên cùng họ rất nhiều, ta thấy các ngươi nhất định là nhận nhầm người rồi”.
Một tên hắc y nói: “Hắn đã có năng lực ngăn cản cuồng phong chúng ta gọi ra, nhất định là có chút bản lĩnh, mặc kệ hắn là phải hay không, trước hết cứ bắt về rồi nói sau, thà rằng tin là hắn, tuyệt đối không thể thương tiếc coi thường được, chúng ta ra ngoài đều đã khá lâu rồi, nếu có thể bắt một người trở về, tốt xấu gì cũng có thể đưa cho Đế Khai hộ pháp một cái lý do”.
Hai tên hắc y còn lại đều gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Trần Nhược Tư sau khi nghe bọn chúng nói như vậy, biết rằng bản thân tai kiếp khó thoát, hắn thầm hít vào một ngụm khí, hai tay khua khoáng vài cái, làm một số động tác, giả vờ một bộ dáng muốn liều mạng, nhưng trong lòng hắn lại đang nghĩ đến bỏ chạy về hướng nào.
Ba tên hắc y nhân thấy Trần Nhược Tư dường như không hề sợ hãi bọn chúng, bọn chúng cảm thấy có vài phần kinh ngạc, sửng sốt tại chỗ, nhất thời cũng quên đi tấn công.
Trần Nhược Tư trong lòng cười lạnh vài tiếng, quay người co chân bỏ chạy.
Đợi đến khi Trần Nhược Tư chạy được hơn một trượng, ba tên hắc y nhân mới lấy lại tinh thần, ba tên bọn chúng đồng thời cười lớn, than thở: “Trong loài người, người có bản lãnh lá gan đều nhỏ như vậy, huống chi là những người chẳng có bản lĩnh gì”. Ba tên bọn chúng, thân thể xoay tròn một vòng, người hóa thành lưu quang, theo hướng Trần Nhược Tư đã bỏ chạy, bay nhanh đuổi theo.
Trần Nhược Tư càng chạy càng nhanh, càng chạy càng có tinh thần, hắn dường như cảm giác được trong không khí có loại năng lượng nào đó, liên miên không dứt truyền vào trong cơ thể hắn, làm cho hắn cảm thấy thân thể mình trở nên mỗi lúc một nhẹ nhàng.
Ba tên hắc y nhân, vốn hóa thành lưu quang, tốc độ phi hành không hề chậm, nhưng chỉ có thể theo sau Trần Nhược Tư, dường như không thể vượt qua tốc độ bỏ chạy của hắn.
Một tên hắc y nhân nói: “Tên tiểu tử kia rốt cuộc có phải là nhân loại không vậy, sao tốc độ bỏ chạy của hắn lại nhanh đến vậy nhỉ, ngay cả chúng ta cũng đuổi theo không kịp. Cho dù là hạ tiên hay tán tiên, so với chúng ta đều chậm hơn rất nhiều”.
Một tên hắc y nhân khác nói: “Minh vương không phải đã nói rồi sao? Tiểu tử Trần Nhược Tư là tên nhân loại rất đặc biệt, tốc độ bỏ chạy của hắn nhanh như vậy, không phải là đã chứng mình hắn có điểm đặc biệt sao? Xem ra hắn nhất định là người chúng ta muốn tìm không sai rồi, chúng ta nếu có thể bắt được hắn, trở về nhất định sẽ được trọng thưởng, mọi người tăng tốc, ngàn vạn lần đừng để cho hắn chạy thoát”.
Hai tên hắc y con lại đồng thanh đáp: “Vâng!”
Trên bầu trời không trăng không sao, trời cũng trở nên càng thêm tối.
Trên đường chỉ còn vài ngọn đèn trước cửa một số cửa hàng chiếu ra ánh sáng mờ lên mặt đất.
Trần Nhược Tư chạy trối chết trên đường, từng cái cửa hàng ở hai bên người hắn vùn vụt trôi qua, hắn không hề chú ý đến điều đó, hắn chỉ chú tâm bỏ chạy.
Ba đạo lưu quang, thong thả lơ lửng phía sau hắn, đuổi theo không bỏ.
Trần Nhược Tư chạy qua vài con đường, xuyên qua vài con hẻm, chạy đến cửa thành vẫn chưa đóng. Ngọn đuốc trên tường thành đang cháy, ánh đuốc chiếu sáng cả cổng thành. Binh sĩ thủ thành, đều ôm trường thương, dựa vào tường thành đang ngủ ngon giấc.
Trần Nhược Tư lúc này cũng cảm thấy có chút mệt mỏi, hắn quay đầu nhìn lại, thấy ba đạo lưu quang, không có ở phía sau, hắn mới thở nhẹ một hơi, hắn tưởng rằng đã bỏ rơi được ba tên Minh tộc, trong lòng đang vui sướng, đang muốn quay lại trở về khách sạn.
Đột nhiên, hắn cảm thấy mặt đất rung lên nhè nhẹ, trong lòng một lần nữa lo lắng, hắn vỗ mạnh đầu mình, thầm nghĩ: “Không xong, Minh tộc rất giỏi ẩn mình trong đất, bọn chúng định từ dưới đất đuổi theo”. Hắn nghĩ đến đây, chuyển bước chạy ra ngoài thành.
Trần Nhược Tư bỏ chạy được vài trượng, lúc này, hắn cảm thấy mặt đất chấn động càng thêm mạnh mẽ, còn có âm thanh “long long” truyền vào tai hắn. Trần Nhược Tư trong lòng biết rằng có chạy nữa cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của bọn chúng, hơn nữa hắn cũng đã mệt, cả người không còn nửa điểm khí lực, hắn dừng lại, đứng yên tại chỗ, trong lòng nghĩ: “Nếu như tiếp tục chạy như thế này, cũng sẽ mệt chết, chẳng thà cùng bọn chúng đánh một trận, nói không chừng còn có một tia hy vọng”.
Trần Nhược Tư yên lặng đứng đó, chậm rãi hít thở, hô hấp đã dịu lại một chút.
Trời càng lúc càng tối, sao và mặt trăng vẫn không xuất hiện, nếu như không có ánh sáng yếu ớt truyền ra từ cổng thành, Trần Nhược Tư sợ rằng đưa tay mình ra cũng chẳng nhìn thấy được.
Trần Nhược Tư trong lòng bình tĩnh trở lại, hắn cảm thấy cảm ứng lực của bản thân cũng trở nên linh mẫn hơn, hắn dựa vào âm thanh “long long” truyền đến tai, mơ hồ cảm giác được dưới đất có ba cỗ năng lượng khác nhau, đang tới gần hắn.
Trần Nhược Tư đưa tay vào trong túi mình lấy ra một tấm linh phù, sau khi niệm chú ngữ xong, đem nó ném lên không trung. Tấm linh phù đó, ở phía trước cách đỉnh đầu hắn khoảng hai mét, mới dừng lại nằm yên ở đó, trong nháy mắt phát ra kim sắc quang mang, chiếu sáng quang cảnh xung quanh Trần Nhược Tư. Kỳ thật, mục đích của Trần Nhược Tư ném ra tấm linh phù chỉ là để chiếu sáng cho mình mà thôi.
Trần Nhược Tư yên lặng đứng đó, ở cảnh vật xung quanh, hắn cảm giác được có ba cỗ năng lượng đang di động về phía hắn dường như đột nhiên biến mất, mà âm thanh chấn động dưới đất cũng ngừng lại. Trần Nhược Tư lập tức cảm thấy vô cùng kỳ quái, nhưng hắn cũng không bởi vậy mà buông lỏng cảnh giác.
Qua một lúc lâu, thanh âm “long long” chấn động mặt đất lại tiếp tục truyền đến, ngay sau đó, ba làn khói đen từ từ bay lên, tiếp đó ba làn khói đen này biến thành ba tên mặc hắc y, đứng cách Trần Nhược Tư khoảng một trượng, nhìn chăm chăm vào hắn.
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #6  
Old 07-28-2012, 04:08 PM
Helen's Avatar
Helen Helen is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Jan 2007
Bài gởi: 3,082
neww Tà đạo Tu Tiên Lục - Hồi 103

TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC - HỒI 103


Chung nan ngự địch

Trần Nhược Tư sau khi nhìn thấy ba tên Minh tộc nhân xuất hiện, trong lòng hắn cảm thấy hoảng sợ không thôi, trên trán lăn xuống từng giọt mồ hôi lạnh. Hắn mặc dù rất sợ hãi, nhưng không giống như lúc trước, có dấu hiệu run rẩy. Ánh mắt hắn cảnh giác nhìn chằm chằm vào ba tên Minh nhân trước mặt.
Một tên hắc y nhân, nhìn chòng chọc vào Trần Nhược Tư nói: “Tiểu tử, mặc dù ngươi bản lĩnh bỏ chạy rất giỏi, nhưng muốn chạy thoát khỏi sự truy đuổi của chúng ta thì còn kém một chút, với lực lượng của ngươi muốn chiến thắng chúng ta, chỉ là mơ mộng hão huyền thôi, ngươi theo chúng ta đi một chuyến đi, điều này tránh phải chịu nỗi đau da thịt, ngươi thấy thế nào”.
Trần Nhược Tư cười vẩy vẩy tay phải nói: “Ngươi đừng mơ mộng nữa, có bản lãnh cứ thoải mái xông lên đi, hươu chết về tay ai cũng còn chưa biết được”. Trần Nhược Tư nói xong, âm thầm niệm chú ngữ mở ra năng lượng của Vạn Tượng Càn Khôn quyển, lúc hắn niệm chú cố ý làm chậm lại tiết tấu niệm chú, chờ đợi cơ hội tốt nhất đánh ra.
Ba tên Minh tộc trước mặt đều là nhân vật cấp Yêu linh, tự nhận là có chút bản lĩnh, hạ tiên và tán tiên bọn chúng đều không để vào mắt, càng huống chi trước mắt là một tên nhân loại, bọn chúng tự nhiên không đem việc này để ở trong lòng. Khi bọn chúng nghe được Trần Nhược Tư nói như vậy, đều cảm thấy vô cùng buồn cười, nhịn không được liền ha ha cười lớn.
Trần Nhược Tư thấy thế, biết rằng đây là cơ hội khó có được, vội vàng niệm xong phần chú ngữ còn lại, vung mạnh tay phải, Vạn Tượng Càn Khôn quyển trên cổ tay hắn trong nháy mắt phát ra vô số đạo kim sắc quang mang, hợp thành một cây quang trụ lấp lánh kim sắc quang mang, quét về phía ba tên hắc y đang cười lớn.
Tiếng cười ba tên nọ vụt tắt, đều không nghĩ đến Trần Nhược Tư sẽ có hành động như vậy, trong lòng hoảng hốt, vội vàng tung người bay lên tránh khỏi công kích của quang trụ. Cùng lúc bọn chúng bay lên đều âm thầm ngưng tụ khí lực, đồng thời vung tay, bắn ra ba đạo bạch quang, đánh lên tay Trần Nhược Tư.
Trần Nhược Tư thấy đánh lén như vậy cũng không thành công, biết rằng hắn đã hết cách, tự nhận xui xẻo rồi. Quang trụ phát ra từ Vạn Tượng Càn Khôn quyển trên tay phải hắn, lúc này còn chưa biến mất, hắn vội vung tay, dùng quang trụ nghênh đón ba đạo bạch quang kia.
“Oanh” một tiếng vang động, ngay lập tức kim quang và bạch quang đan xen vào nhau bắn ra bốn phía. Trần Nhược Tư mơ hồ cảm giác được trong quang mang giao nhau đó ẩn chứa một cỗ cường đại trùng kích năng lượng đang ép về phía mình.
Trần Nhược Tư liên tục lùi lại, muốn qua đó tránh né cỗ trùng kích năng lượng nọ. Năng lượng trong cơ thể hắn sôi trào, truyền ra ngoài hình thành một cái quang cầu, đem thân thể hắn bảo vệ ở bên trong. “Phanh” lại một tiếng vang lên, cỗ trùng kích năng lượng nọ đánh lên quang cầu bảo vệ bên ngoài thân thể Trần Nhược Tư, ngay lập tức lồng ngực một trận đau đớn, không nhịn được phun ra một ngụm máu, thân thể hắn bị đánh bay đi vài trượng, ngã ngửa trên mặt đất.
Ba tên hắc y nhân cũng không ngờ được quang trụ Trần Nhược Tư phát ra lại có lực công kích mạnh mẽ như vậy, bọn chúng cũng bị cỗ trùng kích năng lượng, bức lùi lại hơn một trượng, cũng may bọn chúng đều là cao thủ, phản ứng nhanh nhạy, vào lúc cảm thấy không ổn liền thi pháp bảo vệ thân thể mình, mới không khiến cho bản thân bị thương nặng.
Quang mang tan hết, nơi này lại trở thành một mảnh tối đen. Ba tên bọn chúng dựa vào cảm giác nhạy bén của mình, rất nhanh đi đến bên cạnh Trần Nhược Tư đang thở thoi thóp.
Một tên hắc y sử dụng pháp thuật, ngưng tụ thành một cái quang cầu phát sáng, chiếu sáng quang cảnh xung quanh.
Một tên khác, ở trước người Trần Nhược Tư, khom người cúi xuống đang muốn đem Trần Nhược Tư bắt lại, tên hắc y nhân dùng pháp thuật chiếu sáng, đưa tay ngăn hắn lại, nói: “Ta nghe Đế Khai hộ pháp nói trong cơ thể hắn có hộ thể tiên khí, chúng ta không thể tùy ý đụng vào hắn, chỉ có thể dùng pháp thuật mang hắn đi”.
Tên nọ ngẩn người, liền nói: “Cám ơn ngươi đã nhắc nhở, nguy hiểm thật, ta thật sự đã quên mất cảnh báo lúc đầu của Đế Khai hộ pháp”. Hắn nói xong, lập tức đứng thẳng dậy, vỗ vỗ bả vai tên kia, thong thả mỉm cười.
Ba tên nọ đang muốn thi pháp đem Trần Nhược Tư bắt mang đi, một tên trong bọn chúng nhìn thấy y phục trước ngực của Trần Nhược Tư động đậy, hắn vô cùng nghi hoặc, nói: “Đợi đã, xem này có hiện tượng lạ”.
Hai tên còn lại đều ngẩn người, một tên trong đó hỏi: “Sao vậy?”
Tên nọ chỉ chỉ vào ngực Trần Nhược Tư, không nói năng gì, hai tên kia càng nghi hoặc khó hiểu.
Qua một lúc sau, một tên gia hỏa kim hoàng sắc lông mềm mại, từ trong y phục của Trần Nhược Tư chui ra.
“Đây là cái gì vậy?” Một tên hắc y nhân hỏi.
“Ai mà biết được”. Một tên khác đáp.
Từ trong y phục của Trần Nhược Tư chui ra chính là tiểu Y Nỉ thú. Từ lần trước nó ở trước y quán cùng tên nọ đả đấu một trận, hao hết năng lượng trong cơ thể, khiến cho nó tiến nhập vào trạng thái ngủ say. Nếu nó tự nhiên tỉnh lại, nhất định là thể lực đã hoàn toàn khôi phục, mà lần này tỉnh lại là bị năng lượng trùng kích vừa mới công kích Trần Nhược Tư mạnh mẽ đánh sâu vào làm cho tỉnh trở lại. Thể lực của nó còn chưa có hoàn toàn khôi phục.
Tiểu Y Nỉ thú ở trong ngực Trần Nhược Tư, hót vang vài tiếng, ngáp một cái có chút mệt mỏi.
Trần Nhược Tư ho khan vài tiếng, sau khi nhổ ra một ngụm máu, từ từ tỉnh táo trở lại. Khi hắn nhìn thấy tiểu Y Nỉ thú trên người mình, hắn dùng lực ngồi dậy, đem tiểu Y Nỉ thú đặt trong lòng bàn tay, nói với nó: “Tiểu gia hỏa, chạy mau, tiểu ca ca không có cách nào bảo vệ ngươi nữa, trở về bên cạnh bố mẹ của ngươi, sẽ không có nguy hiểm gì nữa”. hắn nói xong, dùng lực lượng còn lại của mình đem tiểu Y Nỉ thú ném lên không trung.
Tiểu Y Nỉ thú ở trên không trung, vỗ cánh bay vài vòng, sau khi kêu lên vài tiếng, vỗ mạnh cánh, thân hình của nó giống như một đạo ánh sáng kim sắc bay đi, trong nháy mắt biến mất trong màn đêm.
Ba tên hắc y nhân thấy vậy cũng cảm thấy có chút tò mò, một tên trong đó hỏi: “Tiểu tử, đó là quái vật gì vậy, sao nó lại nghe lời ngươi vậy?”
Trần Nhược Tư biết lực lượng mạnh mẽ của Y Nỉ thú, con ngươi đảo đảo, trong lòng thầm nghĩ: “Ta sao không dùng tên Y Nỉ thú dọa mấy tên này một chút, nói không chừng bọn chúng sẽ bởi vậy mà lo lắng, bỏ qua không quan tâm đến ta, đó không phải là ta trong cái chết tìm đường sống sao?”
Hắn nghĩ đến đây, đắc ý cười nói: “Ha ha ha, các ngươi còn không mau chạy đi, một chút nữa nó cứu binh gọi tới rồi, các ngươi liền biết hậu quả. Ngươi muốn biết nó là loại yêu thú gì sao? Ta nói cho ngươi biết, nó là Viễn cổ tiên thú Y Nỉ thú, bây giờ nó trở về nhà gọi bố mẹ nó tới. Các ngươi nếu muốn bắt ta, vậy thì Minh tộc các ngươi, đại nạn lâm đầu rồi”.
Ba tên hắc y nhân nghe Trần Nhược Tư nói ra Y Nỉ thú, bọn chúng đều cảm thấy buồn cười, một tên trong đó nói: “Hỗn tiểu tử ăn nói lung tung, Y Nỉ thú sớm đã tuyệt tích, cho dù thật sự có Y Nỉ thú, nó cũng sẽ không nghe ngươi sai bảo, mục đích của ngươi là muốn dọa chúng ta, ngươi tưởng chúng ta không biết sao?” Hắn nói xong, vẫy vẫy tay với hai tên đồng bọn, ý bảo ra tay thi pháp.
Trần Nhược Tư thấy bọn chúng không bị lừa gạt, bất đắc dĩ thở dài, trong lòng thầm nghĩ: “Xem ra tai nạn thật sự đến rồi, bị bọn chúng bắt đến Minh tộc tuyệt đối không có hy vọng sống sót trở lại. Tuyết, hẹn kiếp sau. Lâm cô nương, xin lỗi, các nàng cố gắng giữ gìn bản thân nhé”. Hắn nghĩ đến đây, một trận đau buồn trào lên trong lòng, nước mắt không kìm được tuôn rơi. Trong lòng hắn lúc này cũng như đêm nay, một mảnh đen tối.
Ba tên hắc y nhân sau khi đưa mắt nhìn nhau, đồng thời niệm chú ngữ Di Động Vật Thể. Chú ngữ niệm xong, ba tên bọn chúng đồng thời đẩy song chưởng về phía Trần Nhược Tư, vô số làn khói đen từ trong lòng bàn tay của bọn chúng, chậm rãi toát ra, bay tới Trần Nhược Tư.
Chốc lát công phu, Trần Nhược Tư bị màn khói đen bao bọc ở bên trong, trước mắt hắn biến thành một mảnh hắc ám. Theo đó, hắn cảm thấy thân thể mình dường như bị khói đen xuyên qua, thân thể cũng theo đó bị bóp méo biến dạng.
Làn khói đen nọ được ba cổ năng lượng thúc dục bắt đầu quay tròn, hình thành một cái cơn lốc khói mù. Trần Nhược Tư cảm thấy thân thể mình dường như bị phân giải, cũng theo cơn lốc đó nhanh chóng xoay tròn.
Trần Nhược Tư vốn thân thể trọng thương, bị xoay tròn như vậy, chẳng mấy chốc hắn đã bị xoay đến độ đầu óc choáng váng, rất nhanh liền mất đi tri giác.
Ba tên hắc y nhân nhìn màn khói đen mình phát ra hình thành gió lốc, sau khi đem Trần Nhược Tư chuyển đi, bọn chúng thu tay nhìn nhau cười quỷ dị, làm cái động tác chúc mừng.
Sau đó, ba người xoay một vòng hóa thành ba đạo khói đen, ung dung nhập vào lòng đất, nháy mắt biến mất không thấy.
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #7  
Old 07-28-2012, 04:09 PM
Helen's Avatar
Helen Helen is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Jan 2007
Bài gởi: 3,082
neww Tà đạo Tu Tiên Lục - Hồi 104

TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC - HỒI 104


Ngạc háo truyền lai

Trần Nhược Tư rời đi cho đến tối Lâm Hân Ngọc còn chưa thấy hắn trở lại, trong lòng nàng cảm thấy có chút lo lắng. Nàng từ trong phòng Mộng Tuyết đi ra đại sảnh của khách sạn, ở đó đi tới đi lui lo lắng trông ra ngoài cửa khách sạn. Lúc này, nàng rất muốn ra ngoài tìm kiếm Trần Nhược Tư, nhưng nàng lại lo lắng cho Mộng Tuyết. Nàng chỉ có thể ở trong lòng cầu nguyện, cầu trời cho hắn có thể an toàn trở về.
Mộng Tuyết tỉnh lại, nàng mở mắt đánh giá tình hình trong phòng một lần, trong lòng thầm nghĩ: “Đây là đâu, ta không chết sao? Sao không nhìn thấy bọn họ nhỉ?” Nàng nhớ lại tình hình lúc nàng bị chấn động thụ trọng thương, từng chút từng chút hình ảnh hiện lên trong đầu nàng, trong lòng kinh ngạc: “Ta bị chấn thương, bọn họ lại ở gần khu vực nổ năng lượng như vậy, chẳng lẽ, chẳng lẽ bọn họ xảy ra chuyện gì rồi, không, không có khả năng, bọn họ không thể chết đi như vậy được....” Nàng nghĩ đến đây, một trận bi thương khó chịu nổi lên trong lòng, nước mắt nàng không kiềm chế được tuôn rơi.
Nàng mặc kệ thân thể mình chưa khôi phục lại, từ trên giường ngồi dậy, hai chân đặt xuống đất, liền đứng dậy muốn đi ra ngoài. Trọng lượng cơ thể nàng vừa mới đặt lên hai chân, nàng mới cảm giác được hai chân mình đã không còn sức lực chống đỡ cơ thể mình, nàng giống như mất đi trọng tâm, “Phác thông” một tiếng, ngã nhào trên mặt đất. Nàng lấy tay dùng lực đập lên chân mình, miệng mắng: “Vô dụng, thật vô dụng, vào lúc quan trọng ngươi lại không thể dùng được”.
Lâm Hân Ngọc nghe thấy trong phòng có tiếng động vang lên, vội vàng chạy vào phòng, nàng thấy Mộng Tuyết đang ngồi trên mặt đất, nước mắt rơi đầy mặt đấm chân mình, nàng đi tới đỡ Mộng Tuyết dậy, đỡ ngồi lên giường, nhìn cô ấy chăm chú, ôm lấy bả vai của cô ấy, nói: “Mộng Tuyết cô nương, cô sao rồi, thương thế của cô nặng như vậy sao có thể tùy tiền rời khỏi giường chứ? Nếu cô có chuyện gì bất trắc, ta làm sao ăn nói với tên tiểu tử Trần Nhược Tư đây?”
Mộng Tuyết nghe Lâm Hân Ngọc nói xong, hiểu rằng bản thân lo lắng dư thừa rồi, nàng ngay lập tức nín khó, cười đáp: “Có thể nhìn thấy các ngươi không có việc gì ta thật sự rất vui vẻ, mới vừa rồi ta không thấy các ngươi, trong đầu hiện lên tình cảnh lúc trước, ta còn cho rằng các ngươi đã...” Nàng nói đến đây mỉm cười, tiếp đó hỏi: “Chàng người đâu, đi đâu rồi?”
Lâm Hân Ngọc trong lòng thầm nghĩ: “Hắn đã bỏ đi cả một ngày rồi, sẽ không xảy ra việc gì chứ. Mộng Tuyết cô nương vừa mới tỉnh lại, không thể để cho cô ấy chịu thêm kích thích, ta đành phải lừa gạt cô ấy vậy”. Nàng nghĩ đến đây, làm giả một bộ dạng rất thoải mái nói: “Hắn bây giờ có chút việc đi ra ngoài rồi, đợi một chút sẽ trở về”. Nàng miệng nói như vậy nhưng vẫn không kìm chế được quay đầu nhìn phòng khách, trong lòng vô cùng trông mong Trần Nhược Tư có thể lập tức xuất hiện, sớm chút trở về.
Mộng Tuyết cười nói: “Chàng đi xử lý chuyện của đám dân thành sao? Chàng là người nóng nảy như vậy đấy, việc gì cũng chỉ mong làm cho mau cho xong”.
Lâm Hân Ngọc quay đầu nhìn Mộng Tuyết, chịu đựng sự lo lắng trong lòng, làm giả một bộ mặt tươi cười, đáp: “Đúng vậy, hắn đúng là người tính tình nóng nảy”. Nàng nói xong, đầu lại quay đi, nhìn ra ngoài phong khách.
Mộng Tuyết thấy Lâm Hân Ngọc như vậy, nàng vốn đã yên lòng, một lần nữa lại trở nên thấp thỏm, nàng nhìn chăm chú vào Lâm Hân Ngọc nói: “Cô sao vậy, ta thấy cô có chút như là lo lắng không yên, cô không phải là có việc chuyện gì đó lừa gạt ta chứ?”
Lâm Hân Ngọc quay đầu lại nhìn Mộng Tuyết, không cần suy nghĩ liền cười đáp: “Không, không có, thật sự không có chuyện gì cả”.
Mộng Tuyết nói: “Ta thấy ánh mắt của cô có chút không đúng, đừng giấu ta nữa, cô nhất định là có chuyện lừa gạt ta, nói cho ta đi, có phải chàng xảy ra chuyện gì rồi không”.
Lâm Hân Ngọc cười, dùng tay xoa xoa mắt, nói: “Vậy sao, ánh mắt của ta có cái gì không đúng nhỉ, cô không nhìn lầm đấy chứ, cô ngồi xuống đi, ta giúp cô vận công liệu thương. Đợi hắn trở lại, nhìn thấy bộ dạng yếu đuối của cô bây giờ, nhất định sẽ cho rằng ta đã không chăm sóc tốt cho cô, đến lúc đó, cô phải vì ta mà nói vài lời tốt đẹp đấy nhé”.
Mộng Tuyết còn chưa quá tin tưởng hỏi: “Chàng thật sự không có chuyện gì sao?”
Lâm Hân Ngọc cười ôm vai Mộng Tuyết nói: “Cô không sao, hắn sao lại có chuyện gì được? Nếu như cô xảy ra chuyện gì, hắn khẳng định có chuyện. Ta không có lừa gạt cô, tin tưởng ta đi”. Nàng nói đến đây, suy nghĩ một chút, sau đó đem tình hình lúc Trần Nhược Tư tìm kiếm Mộng Tuyết, tường tận nói ra một lần.
Mộng Tuyết nghe nàng nói xong, khe khẽ mỉm cười, trong lòng cảm thấy ngọt ngào.
Lâm Hân Ngọc thấy nàng không còn hoài nghi điều gì nữa, nàng cũng yên tâm, nhưng trong lòng nàng như trước vô cùng nôn nóng. Nàng âm thầm thở dài trong lòng, thầm nghĩ: “Hai người bọn họ mới thật sự là thật tâm yêu nhau, ta chen vào giữa sẽ chỉ làm cho mọi người cảm thấy đau khổ, buông tha đi, như vậy tối đa cũng chỉ có một mình ta đau khổ”.
Lâm Hân Ngọc để cho Mộng Tuyết ngồi lên giường sau đó mình cũng ngồi lên, vì Mộng Tuyết vận công liệu thương.
Lâm Hân Ngọc sau khi vì Mộng Tuyết liệu thương, Mộng Tuyết cảm thấy bản thân dường như đã hoàn toàn khôi phục, không lâu sau nàng đã có thể xuống giường tự do hoạt động, cũng đã có thể vận công đề khí.
Hai người bọn họ ở trong phòng nói chuyện phiếm đợi Trần Nhược Tư trở về.
Thời gian một buổi tối rất nhanh trôi qua.
Bình minh, hai người bọn họ đứng ngồi không yên, Lâm Hân Ngọc dưới sự bức hỏi hết lần này đến lần khác của Mộng Tuyết, rốt cuộc đành nói ra Trần Nhược Tư ra ngoài vì việc gì.
Mộng Tuyết nghe xong, trong lòng hoảng sợ, nước mắt rưng rưng, có chút nóng vội nhìn Lâm Hân Ngọc nói: “Cô vì sao không đi cùng chàng, khẳng định là chàng có chuyện rồi, không được, ta bây giờ phải đi tìm chàng”. Nàng nói xong, nước mắt như hạt ngọc từng hạt không dứt rơi xuống. Còn không đợi Lâm Hân Ngọc phản ứng lại, nàng đã nhanh chóng chạy ra khỏi phòng.
Lúc nàng ta chạy khỏi phòng, Lâm Hân Ngọc mới tỉnh lại, nàng vội vàng lao ra ngoài, ngăn cản Mộng Tuyết, nói: “Cô muốn đi đâu? Thương thế của cô vừa mới lành, không được cử động nhiều, cần phải nghỉ ngơi nhiều”.
Mộng Tuyết quay đầu lại đáp: “Cô cứ mặc kệ ta, nếu chàng có chuyện gì, ta sống còn có ý nghĩa gì nữa”.
Lâm Hân Ngọc thấy hình dáng của nàng nước mắt rưng rưng, trong lòng cũng chẳng dễ chịu, dường như cũng bị cảm nhiễm vậy, nước mắt không kìm được tuôn rơi. Nàng gạt nước mắt, gượng cười nói: “Chúng ta không nên đem việc này nghĩ quá phức tạp, nói không chừng là hắn tìm không được đường trở về, chúng ta tiếp tục đợi thêm chút nữa đi”.
Mộng Tuyết trong lòng lúc này, khó chịu đến cực đỉnh, nhưng nàng biết rằng bản thân bây giờ có lập tức đi tìm cũng không nhất định có thể tìm thấy Trần Nhược Tư, nàng không còn cách nào khác đành gật đầu, nhào vào lòng Lâm Hân Ngọc, ôm chặt lấy nàng ta, khóc lớn.
Lâm Hân Ngọc vỗ nhẹ lên lưng Mộng Tuyết, an ủi nàng ta: “Không nên quá bi quan, nói không chừng sự việc không có như chúng ta tưởng tượng đâu, hắn là người tốt sẽ được trời phù hộ, sẽ không có chuyện gì đâu”. Nàng tuy nói như vậy, nhưng sự lo lắng khó chịu trong lòng nàng chẳng hề ít so với Mộng Tuyết.
Ánh nắng mặt trời từ ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng.
Đột nhiên, một đạo kim hoàng sắc quang ảnh từ ngoài cửa, bay về phía các nàng.
Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc tưởng rằng có người đánh lén, đồng thời sửng sốt, trong lòng xẹt qua một tia dự cảm không tốt, đều đồng thời ngưng tụ pháp lực năng lượng, nhìn chằm chằm vào quang ảnh đang hướng về phía bọn họ bay đến.
“Tra tra” hai tiếng kêu của con chim nhỏ vang lên, tốc độ phi hành của kim hoàng sắc quang ảnh cũng chậm lại.
Mộng Tuyết và Lâm Hân Ngọc cùng lúc cảm thấy ngạc nhiên, sau khoảng khắc sửng sốt, lấy lại tinh thần, tản đi pháp lực đã ngưng tụ.
Hóa ra, đạo quang ảnh kim hoàng sắc bay tới là thân hình tiểu Y Nỉ thú phi hành tốc độ cao mà thành.
Mộng Tuyết thấy tiểu Y Nỉ thú xuất hiện, nàng còn cho rằng Trần Nhược Tư cũng đã trở về, một trận hứng phấn cảm giác nói không nên lời lập tức nổi lên trong lòng, nàng nhìn tiểu Y Nỉ thú đang đậu trên vai Lâm Hân Ngọc nói: “Tiểu gia hỏa, chàng ở đâu, nhanh trở về phải không?”
Lâm Hân Ngọc cảm giác trong lòng lúc này cùng Mộng Tuyết trái ngược, nàng biết rằng tiểu Y Nỉ thú xuất hiện lúc này không phải là dấu hiệu tốt, nàng cũng biết rằng tiểu Y Nỉ thú sẽ không tùy tiện rời khỏi Trần Nhược Tư, trong lòng nàng thầm than: “Hắn có chuyện rồi, hắn thật sự có chuyện rồi”.
Tiểu Y Nỉ thú ở trên đầu vai Lâm Hân Ngọc, nhảy nhót, kêu hót, xem ra biểu hiện là vô cùng khẩn trương và bất an.
Mộng Tuyết dường như ý thức được điều gì đó, trái tim nàng ngay lập tức run rẩy, nàng nhìn chăm chú tiểu Y Nỉ thú âm thanh run run nói: “Chàng có chuyện rồi phải không, chàng xảy ra chuyện ở đâu?”
Tiểu Y Nỉ thú gật gật đầu, kêu lên vài tiếng, vỗ cánh bay ra ngoài cửa.
Hai người Lâm Hân Ngọc và Mộng Tuyết đưa mắt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt với nhau, rồi cùng chạy đi.
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #8  
Old 09-06-2012, 05:58 AM
Helen's Avatar
Helen Helen is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Jan 2007
Bài gởi: 3,082
neww Tà đạo Tu Tiên Lục - Hồi 109

TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC - HỒI 109


Quỷ dị địa lao

Trần Nhược Tư từ trong hôn mê tỉnh lại, chậm rãi mở mắt, hắn nhìn thấy trước mắt là một mảnh hôn ám, chỉ có một chút ánh sáng yếu ớt từ xa truyền tới, hắn trong lòng bối rối: “Đây là nơi nào, chẳng lẽ là địa phủ, ta chết rồi sao?” Hắn kiểm tra thân thể, cảm thấy không có gì khác lạ, vẫn có thể vận khí như bình thường. Tay hắn đặt lên ngực, vẫn cảm thấy trái tim đang đập, hắn mới ý thức được bản thân mình vẫn còn chưa chết.
Trần Nhược Tư từ trên mặt đất đứng dậy, cẩn thận đánh giá hoàn cảnh xung quanh, lúc này, hắn mới biết được cái thứ ánh sáng yếu ớt nọ được truyền đến từ một viên bảo thạch khảm trên tường.
Trần Nhược Tư kêu lên: “Uy, ở đây có ai không?” Thanh âm của hắn vừa dứt, chỉ nghe thấy tiếng thanh âm từ phía xa phản hồi lại, không hề có người trả lời hắn. Trần Nhược Tư đứng tại đó trầm mặc một hồi, chuyển bước đi về phía bảo thạch đang phát ra ánh sáng yếu ớt nọ.
Khi Trần Nhược Tư đi được mười bước, “Phanh” một tiếng vang lên, hắn cảm thấy hình như mình va vào cánh cửa, chỉ là không giống như cánh cửa, trên vật bị hắn đụng vào phát ra một cổ rất cường đại phản lực khiến cho Trần Nhược Tư phải lùi lại vài bước, thiếu chút nữa thì ngã nhào xuống đất.
Trần Nhược Tư vỗ vỗ đầu, trong lòng nghi hoặc buồn bực: “Quái lạ, có thể nhìn thấy ánh sáng phía xa, mà sao như có cái gì đó trước mắt ngăn cản ta nhỉ?”
Trần Nhược Tư lấy ra một tấm linh phù, thầm niệm chú ngữ sau đó đem tấm linh phù đó ném ra. Hắn vốn nghĩ lấy ánh sáng mà linh phù phát ra để chiếu sáng cho mình, nhưng linh phù đó khi rời khỏi tay hắn, ánh sáng chợt lóe lên rồi ngay lập tức biến mất không thấy nữa.
Trần Nhược Tư thấy vậy, vô cùng kỳ quái, thầm nghĩ: “Người bắt ta là Minh tộc nhân, cái quỷ dị địa phương này nhất định là do Minh tộc nhân xây dựng nên, nhưng tại sao ánh sáng của linh phù trong nháy mắt liền biến mất nhỉ?”
Cái địa phương này, chính xác là Minh tộc nhân dựa theo nguyên lý của cái Vô Vật Bảo Bình của Thanh Mâu mà thiết kế thành một cái phòng giam giữ người. Cửa và tường của phòng giam nhìn vào thì hư ảo nhưng trên thực tế chúng nó vẫn tồn tại.
Nếu là người đã mở được pháp nhãn, sử dụng pháp nhãn thì có thể nhìn thấy cửa và bức tường ở nơi này. Trần Nhược Tư mặc dù là bất tử bất diệt chi thân nhưng pháp lực của hắn chỉ có thể so sánh với loại nhân loại đạo sĩ phổ thông, pháp nhãn đương nhiên là vẫn chưa được đả khai. Trước mắt cửa và tường đều hư ảo, hắn tự nhiên là không nhìn thấy được.
Minh tộc nhân mặc dù không giống như Thần tiên có thể mở pháp nhãn, nhưng bọn họ cũng có kỹ năng riêng của mình, như là sử dụng pháp thuật thăm dò và mẫn cảm phản ứng năng lực của bản thân, dùng chúng để nhận biết vị trí hiện tại của cánh cửa và bức tường bị che giấu.
Cửa và bức tường đều có tác dụng hấp thu năng lượng, người bình thường phát ra công kích lực lượng, rất nhanh sẽ bị tường vách hấp thu hết.
Trần Nhược Tư pháp lực có hạn, năng lượng ẩn chứa trong tấm linh phù nọ cũng cực kỳ ít ỏi, cho nên cũng chẳng có gì kỳ quái khi ánh sáng chỉ lóe lên liền biến mất ngay tức khắc.
Trần Nhược Tư dùng tay thăm dò, chầm chậm đi về phía trước, hắn sờ thấy bức tường hư ảo mà mình không nhìn thấy được. Hắn mặc dù chạm được vào bức tường không nhìn thấy đó, nhưng tay của hắn rất nhanh liền bị một cỗ lực lượng đánh bật trở lại.
Trần Nhược Tư mơ hồ trong lòng thầm nghĩ: “Minh tộc nhân thật sự đã làm ra cái quái đản gì vậy, bây giờ ta nên làm sao đây, chẳng lẽ suốt đời sẽ bị nhốt ở cái địa phương tối tắm không có ánh mặt trời này sao?” Trần Nhược Tư chán nản ngồi xuống, rơi vào vực sâu thống khổ.
Thân ảnh và nụ cười của Mộng Tuyết cứ lần lượt hiện lên trong đầu hắn. Trần Nhược Tư trong lòng thầm gọi: “Tuyết, nàng bây giờ thế nào rồi, đã hoàn toàn khôi phục chưa?”
Cũng không biết trải qua bao lâu, một loạt tiếng bước chân truyền tới tai của Trần Nhược Tư.
Trần Nhược Tư ngẩng đầu, hắn nhìn thấy một cái quang đầu ở phía xa đang di động về phía hắn.
Trần Nhược Tư nhìn chằm chằm không nháy mắt vào cái quả cầu phát ra ánh sáng đang di động về phía mình, trong lòng thầm nghĩ: “Rốt cuộc cũng nhìn thấy có người đến, để xem bọn họ dùng loại quang cầu nào để chiếu sáng cho bản thân. Sau khi ta biết được bí mất đó rồi, cũng không cần phải trường kỳ sống trong hoàn cảnh tăm tối rét mướt này nữa”.
Khoảng cách của quả cầu phát sáng với Trần Nhược Tư càng lúc càng gần, ánh sáng phát ra từ nó cũng càng lúc càng mạnh, tầm nhìn của Trần Nhược Tư cũng càng lúc càng mở rộng. Theo quang cầu di động, tiếng bước chân dường như đang cùng dẫm theo một nhịp điệu nào đó, rõ ràng rành mạch truyền tới tai Trần Nhược Tư.
“Tại sao có thể nghe được tiếng bước chân mà ngay cả một cái quỷ ảnh đều không nhìn thấy nhỉ? Chẳng lẽ con mắt của ta có vấn đề rồi”. Trần Nhược Tư trong lòng có chút nghi hoặc, hắn đưa tay xoa xoa mắt, lúc này hắn mới nhìn thấy một cái hắc ảnh nhân hình, trên tay cầm quang cầu mà hắn đã nhìn thấy trước đó, đang đi về phía hắn.
Trần Nhược Tư thầm nói với chính mình: “Hoàn hảo, nguyên lại là mới vừa rồi hắn cách ta quá xa, ta nhìn không thấy mà thôi, ta còn thật sự cho rằng mắt của mình đã xảy ra sự cố rồi”. Trần Nhược Tư nhìn chăm chú vào hắc ảnh mà hắn cảm giác còn cách hắn vài trượng nữa, nói: “Uy, Ngươi tới xem ta sao? Đây là nơi nào vậy?”
Hắc ảnh nghe thấy giọng nói của Trần Nhược Tư, hắn dừng lại, đứng yên tại chỗ, nói: “Ta tới xem ngươi đã tỉnh lại chưa, ngươi bây giờ đã có thể nói chuyện, chứng tỏ ngươi đã tỉnh, ta lập tức trở về báo cáo, một lát nữa sẽ có người đến thăm hỏi ngươi”.
Trần Nhược Tư nghe người đó nói xong, hắn cảm thấy giọng nói của người này vô cùng quen thuộc, trong lòng khó hiểu: “Giọng nói của người này sao lại quen tai vậy nhỉ? Ta phải nhìn xem mới được, a, đúng rồi, tam sư huynh Lạc Lan Điền, là giọng nói của tam sư huynh Lạc Lan Điền”. Hắn nghĩ đến đây, sự hoài nghi lại càng gia tăng.
Tiếng bước chân một lần nữa lại truyền đến. Trần Nhược Tư cảm thấy thanh âm đó đang rời đi, hắn vội vàng hô lên: “Tam sư huynh, là tam sư huynh Lạc Lan Điền sao?”
Hắc ảnh nghe được tiếng hô của Trần Nhược Tư, hắn quay phắt người lại, dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới chỗ bước tường bị che khuất mà Trần Nhược Tư vừa mới chạm tới, rồi dừng lại.
Trần Nhược Tư lúc này mới chân chính nhìn rõ ràng khuôn mặt của người đó, người này đích xác là tam sư huynh Lạc Lan Điền của hắn. Lúc này trong lòng Trần Nhược Tư vô cùng kích động, hoảng sợ, nhưng càng nhiều nghi hoặc. Trong lòng khó hiểu: “Ta rõ ràng là bị Minh tộc nhân bắt giữ, sao bây giờ tam sư huynh lại xuất hiện trước mắt ta được, kỳ quái, chẳng lẽ là sư phụ ở giữa đường cứu ta thoát khỏi tay đám Minh tộc nhân”. Trần Nhược Tư lắc lắc đầu không hiểu được, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lạc Lan Điền trước mặt.
Người này đích xác là Lạc Lan Điền, chỉ là hắn bây giờ căn bản là đã quên mất sự việc trước đó của mình ở Thanh Tâm đạo quán. Hắn từ miệng của Thanh Mâu biết được mình tên là Lạc Lan Điền, mà Thanh Mâu cũng chỉ gọi hắn bằng cái tên này mà thôi. Khi hắn nghe được người trước mắt kia người mà chưa từng gặp mặt mình trước đó mở miệng gọi ra tên của mình, hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái, cho nên mới quay ngược trở lại.
Lạc Lan Điền nghi hoặc cẩn thận đánh giá Trần Nhược Tư từ trên xuống dưới một lượt, nói: “Sao ngươi lại biết tên ta, chúng ta trước đây đã từng gặp gỡ à”.
“Cái gì?” Trần Nhược Tư nghe hắn nói xong, hoảng sợ chăm chú nhìn Lạc Lan Điền, mãi hồi lâu mới nói: “Đệ là Trần Nhược Tư, huynh quên đệ rồi sao?”
Lạc Lan Điền đảo đảo con mắt, suy nghĩ một chút rồi nói: “Trần Nhược Tư, trong trí nhớ của ta hình như không có cái tên này. Đúng rồi, ta hiểu rồi, ngươi nhất định là cố ý nói ra tên của ta, muốn tiếp cận ta, sau đó dụ dỗ ta, muốn ta thả ngươi ra, có phải không? Ngươi đừng nằm mộng nữa?” Hắn nói xong, đắc ý cười, xoay người muốn bỏ đi.
Trần Nhược Tư mơ hồ trong lòng thầm nhủ: “Chẳng nhẽ ta nhận nhầm rồi, hắn không phải tam sư huynh, nhưng sao hắn giống tam sư huynh đến vậy nhỉ”. Hắn nhìn thấy Lạc Lan Điền muốn bỏ đi, vội vàng ngăn cản, gọi với theo: “Huynh đừng đi, chúng ta từ từ nói chuyện, nói không chừng huynh có thể nhớ lại một chút gì đó, đúng rồi, huynh nói cho đệ biết, đây là nơi nào vậy?”
“Minh tộc địa lao, ngươi từ bỏ hy vọng đi, ta sẽ không nói chuyện với ngươi đâu”. Lạc Lan Điền đáp, hắn vừa nói vừa bước đi, hướng phía xa đi tới.
Trần Nhược Tư nhìn bóng lưng Lạc Lan Điền bỏ đi, trong lòng thầm nghĩ: “Sao lại như thế này nhỉ, tam sư huynh sao lại không biết ta chứ? Nơi này là Minh tộc, trừ khi tam sư huynh đã chết biến thành quỷ hồn rồi”. Nghĩ đến đây, một trận bi thương lập tức trào lên trong lòng hắn, hắn thở dài, nước mắt tuôn rơi không ngừng. Tràng cảnh tam sư huynh Lạc Lan Điền sống cùng hắn, từng chút từng chút hiện lên trong đầu hắn. Trần Nhược Tư vuốt mắt, trong lòng thầm gọi: “Tam sư huynh, huynh trên trời có linh xin hãy báo mộng cho đệ, nói cho đệ biết là ai đã hại chết huynh, đệ nếu có thể sống sót ra khỏi chỗ này, nhất định sẽ báo thù cho huynh”.
Trần Nhược Tư quỳ trên mặt đất, hai tay nắm chặt, đấm xuống mặt đất miệng không ngừng la hét. Cũng không biết là hắn bởi vì quá mức thương tâm hay bởi lý do khác, hắn cảm thấy lồng ngực một trận đau đớn kịch liệt, hơi thở còn chưa điều hòa trở lại, không kiềm được phun ra một ngụm máu, lập tức hôn mê.
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #9  
Old 09-06-2012, 06:01 AM
Helen's Avatar
Helen Helen is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Jan 2007
Bài gởi: 3,082
neww Tà đạo Tu Tiên Lục - Hồi 110

TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC - HỒI 110


Sát nhân diệt khẩu

Cung điện trên mặt đất trước đây của Minh tộc sau khi bị phá hủy, bọn họ không xây dựng lại cung điện trên mặt đất mà kiến tạo nó ở dưới lòng đất.
Lạc Lan Điền ra khỏi địa lao, đi tới nơi nghỉ ngơi của Thanh Mâu trong cung điện, hướng về hắn báo cáo: “Tả hộ pháp đại nhân, tiểu tử nọ đã tỉnh lại rồi”.
Thanh Mâu phất tay nói: “Ta biết rồi, ngươi đi luyện công đi, bây giờ không có việc của ngươi nữa”.
Thanh Mâu từ khi bị Thanh Hư đạo trưởng dùng tự bạo tà thuật đánh cho bị thương, chưa từng rời khỏi Minh tộc nửa bước. Trải qua thời gian nghỉ ngơi hồi phục này, thân thể của hắn đã hoàn toàn khôi phục, công lực so với trước đây có tiến bộ rất lớn. Đây cũng là thu hoạch của việc tập trung tu luyện gần đây của hắn. Hắn mặc dù thân tại Minh tộc, nhưng hắn đối với tình hình bên ngoài nắm rõ trong lòng bàn tay, điều này là công sức của đám thủ hạ đắc lực trong tay hắn.
Lạc Lan Điền nghe Thanh Mâu nói xong, vẫn không lập tức rời đi.
Thanh Mâu thấy vậy liền hỏi: “Ngươi còn có chuyện gì nữa sao?”
Lạc Lan Điền nói: “Tôi muốn hỏi tả hộ pháp một chuyện. Tôi gọi là Lạc Lan Điền là từ trong miệng ngài mà biết được, mà tôi đối với thân thế lai lịch của mình một chút cũng không biết, mới vừa rồi tiểu tử nọ ở trong ký ức của tôi hoàn toàn không có ấn tượng nhưng hắn lại có thể gọi ra tên của tôi, còn gọi tôi là tam sư huynh. Tôi cho rằng rất có thể hắn biết được thân thế lai lịch của tôi, tôi muốn tả hộ pháp cho phép tôi một mình nói chuyện với hắn xem tôi có thể hay không nhớ lại một chút sự”.
Thanh Mâu nghe Lạc Lan Điền nói xong, trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ: “Ta đã sử dụng tẩy não ma chú trên người hắn, chẳng lẽ mất tác dụng, trừ khi tiểu tử này đã hoàn toàn khôi phục lại ký ức trước đó”. Hắn nghĩ đến đây, ngừng lại một lát, đột nhiên, một dự cảm xấu xuất hiện trong đầu hắn: “Không xong, Minh vương bây giờ đang truy tra kẻ chế tạo lời đồn Minh tộc muốn xâm nhập Trung thổ, tiểu tử này biết việc đó là do ta bức bách thôn dân làm. Nếu hắn đem việc này nói cho Minh vương, địa vị và cái mạng nhỏ của ta đều xong hết. Không được, ta phải ngăn bọn chúng lại trước, sát nhân diệt khẩu”.
Hắn trong lòng mặc dù suy nghĩ rất phức tạp nhưng trên mặt lại không một chút biến hóa, hắn giả vờ trầm mặc, ngẩng đầu nhìn Lạc Lan Điền mỉm cười nói: “Ngươi đi luyện công đi, ta sẽ giúp ngươi hỏi hắn về thân thế của ngươi, một lát nữa sẽ nói cho ngươi biết”.
Lạc Lan Điền thấy hắn nói như vậy, cũng không nói gì nữa. Đáp lại một tiếng rồi nhanh chóng rời khỏi cái địa cung này.
Bây giờ, trong mắt của Lạc Lan Điền, Thanh Mâu là chủ nhân của hắn, lời của Thanh Mâu như là mệnh lệnh, hắn đều phải vô điều kiện tuân theo. Thanh Mâu quan tâm và chiếu cố cho Lạc Lan Điền đều hơn hẳn so với những thuộc hạ khác của hắn, hơn nữa, một chút tà thuật của Lạc Lan Điền đều là do đích thân Thanh Mâu truyền dạy. Điều này cũng là một nguyên nhân khiến cho Lạc Lan Điền trung thành với Thanh Mâu. Rốt cuộc Thanh Mâu vì cái gì lại chuyên tâm dạy Lạc Lan Điền, mục đích của hắn là gì, ai cũng không biết được.
Minh vương đã từng vì hắn đối đãi như vậy với Lạc Lan Điền mà tìm hắn hỏi qua, cũng không biết hắn đã dùng ngôn từ gì giải tích với Minh vương, mà Minh vương đối với sự giải thích của hắn càng thêm tin tưởng không hề nghi ngờ, ông ta còn đồng ý với cách làm của hắn. Điều này cũng là nguyên nhân khiến cho Thanh Mâu để cho Lạc Lan Điền công nhiên đi lại trong Minh tộc.
Đế Khai mặc dù thân ở Trung thổ nhưng đối với sự tình trong tộc rõ như lòng bàn tay, hắn cảm thấy rất rõ ràng Thanh Mâu làm như vậy tất có âm mưu, nhưng hắn thấy Minh vương cũng ủng hộ Thanh Mâu nên cũng không dám nói gì chỉ có thể nhân nhìn, âm thầm để cho người của mình giám sát nhất cử nhất động của Thanh Mâu, hy vọng có thể tìm thấy một cơ hội tốt trừ bỏ đi cái đối thủ này.
Thanh Mâu cũng không phải là kẻ ngốc, hắn đối với Đế Khai đã sớm có đề phòng, cho nên hắn làm việc gì cũng đều vô cùng cẩn thận. Đế Khai cũng không có biện pháp bắt hắn, chỉ có thể âm thầm tức giận mà thôi.
Sau khi Lạc Lan Điền rời đi, Thanh Mâu với tốc độ nhanh nhất đi tới địa lao đang giam giữ Trần Nhược Tư. Vừa mới ra khỏi cửa cung của mình, hắn liền nhìn thấy bóng dáng của Đế Khai ở phía xa xa, đi thẳng về phía cung điện của Minh vương.
Thanh Mâu giật mình thầm nghĩ: “Sao hắn lại trở về, chẳng lẽ hắn đã điều tra ra được một ít đầu mối”. Hắn nghĩ đến đây, trong lòng không khỏi vì tiền đồ của mình mà trở nên lo lắng, ý nghĩ giết chết Trần Nhược Tư càng thêm cấp thiết, bước chân hắn không bởi vì vướng bận suy nghĩ mà dừng lại, vẫn tiếp tục hướng về phía địa lao, khoái tốc di động.
Trần Nhược Tư ở trong địa lao, hôn mê một hồi liền tỉnh lại, cảm giác đau lòng khó chịu không hề giảm bớt, ngược lại càng thêm mạnh mẽ, tiếng khóc của hắn so với lúc trước càng lớn hơn.
Thanh Mâu vừa bước qua cửa địa lao, liền nghe được tiếng khóc của Trần Nhược Tư, hắn cảm thấy vô cùng kỳ quái, trong lòng thầm nghĩ: “Tiểu tử này là tên cứng đầu, sao bây giờ lại khóc thương tâm vậy nhỉ? Chẳng lẽ hắn biết được bản thân mình phải chết mà đau khổ rơi nước mắt”. Lão ta mang theo nghi hoặc, lắc người bay về phía bức tường bị che khuất mà lão cảm ứng được.
Trước đó hắn ở bên ngoài địa lao không sử dụng phi hành thuật, là bởi vì hắn không muốn để cho đám Minh tộc thủ vệ đang đứng gác phát hiện ra hành động lén lút của hắn. Trong địa lao không có người canh gác, hắn đương nhiên không cần kiêng nể gì nữa.
Thanh Mâu nhìn chằm chằm Trần Nhược Tư nói: “Tiểu tử, chúng ta lại gặp mặt rồi”.
Thanh Mâu đến, Trần Nhược Tư một chút cũng không cảm thấy được, sau khi hắn nghe được giọng nói của Thanh Mâu, hắn mới ý thức được có người đến.
Hắn trong lòng hoảng sợ, toàn thân run rẩy, vội ngẩng đầu nhìn chằm chằm về phía phát ra giọng nói, cẩn thận quan sát, một cái bóng hắn cũng không nhìn thấy, trong lòng thầm nghĩ: “Là người nào nhỉ, ta không nhìn thấy hắn, hắn có thể nhìn thấy ta, nghe giọng nói của hắn thì dường như hắn quen biết ta. Ta ngẫm lại, cẩn thận nghĩ lại. Đúng rồi, Minh tộc người muốn bắt ta nhất là Thanh Mâu, chẳng lẽ lão ta là Thanh Mâu”. Hắn nghĩ đến đây, nhìn về phía có giọng nói vừa phát ra, mở miệng nói: “Lão là Thanh Mâu”.
Thanh Mâu thấy hắn mở miệng đã nói ra tên của mình, trong lòng kinh ngạc, thầm nghĩ: “Tiểu tử này ở nơi tối tăm như vậy lại có thể nhìn thấy được ta, không biết năng lực của hắn đạt đến trình độ nào rồi”. Nghĩ đến đây, lão vung tay, một cái quang cầu năng lượng xuất hiện bên cạnh lão, ngay lập tức nơi này được năng lượng quang cầu chiếu sáng như ban ngày.
Thanh Mâu ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Trần Nhược Tư, vẻ mặt có chút khó coi nói: “Trí nhớ của ngươi đã hoàn toàn khôi phục từ khi nào, ngươi có đem một chút sự việc ngươi biết về ta nói cho người khác không?”
Trần Nhược Tư thấy sắc mặt của hắn không bình thường, cảm thấy vô cùng kỳ quái, nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều liền trả lời: “Việc ngươi làm không phải là truy sát ta sao? Điều này không cần ta nói một số người cũng biết được”.
Thanh Mâu nghe hắn nói như vậy, trong lòng mới buông lỏng xuống, sắc mặt cũng biến trở lại bình thường, thầm nghĩ: “Hoàn hảo, may mắn là hắn vẫn chưa nói với người khác, chỉ cần giết chết hắn, sẽ không còn ai biết người chế tạo lời đồn là ta nữa”. Lão ta nghĩ đến đây, khe khẽ mỉm cười, nhìn Trần Nhược Tư nói: “Ngươi thật ngoan, ta tới thả ngươi đi”.
Trần Nhược Tư nhìn lão ta, đột nhiên thấy lão hiền lành như vậy lại còn nói thả hắn đi, hắn trong lòng nghi hoặc, nhìn chằm chằm Thanh Mâu nói: “Ngươi mà có lòng tốt thả ta ra vậy sao?”
Thanh Mâu cười quỷ dị, trong lòng thầm nghĩ: “Ngươi đoán không sai, ta đích xác là không có lòng tốt thả ngươi, chỉ là muốn ngươi tinh thần thả lỏng, khiến cho ngươi không hề phòng bị, để một kích đem ngươi giết chết, như vậy cũng sẽ không quấy rầy đến người khác”. Nghĩ đến đây, lão ta nhìn Trần Nhược Tư nói: “Ta nói thả ngươi thì sẽ thả ngươi, ngươi chờ một chút, ta lập tức mở cửa địa lao cho ngươi”.
Thanh Mâu nói xong, một bộ dạng rất chân thật, niệm tụng một loại chú ngữ mà Trần Nhược Tư nghe không hiểu, hắn niệm xong chú ngữ, tiếp đó đưa ra tay phải, ngón tay búng một cái, một tiểu quang cầu từ đầu ngón tay hắn bắn ra.
Trần Nhược Tư thấy hắn nghiêm túc như vậy, đã có chút tin tưởng lời nói của hắn.
Cái tiểu quang cầu bắn ra từ đầu ngón tay của Thanh Mâu, trong nháy mắt bắn tới bức tường bị che khuất mà Trần Nhược Tư không nhìn thấy được. Trần Nhược Tư chỉ thấy trước mặt hắn không xa, một cái bình chắn hình vuông rộng khoảng một mét, cao khoảng hai mét, lóe lên một cái rồi biến mất.
Thanh Mâu nhìn Trần Nhược Tư cười nói: “Cửa ta đã mở rồi, ta lập tức tới tiễn ngươi đi”. Hắn vừa nói vừa di động cước bộ, từ vị trí tấm chắn vừa mới hiện ra, đi về phía Trần Nhược Tư.
Trần Nhược Tư thấy lão ta tiến tới, trong đầu nổi lên nghi hoặc: “Hắn trước đây không phải là muốn giết ta sao? Hôm nay sao lại có thể thả tar a, trong chuyện này khẳng định có man trá, một lát lữa phải cẩn thận là được”. Nghĩ đến đây, hắn cẩn thận di động, có chút sợ sệt đi tới đón Thanh Mâu.
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #10  
Old 09-06-2012, 06:03 AM
Helen's Avatar
Helen Helen is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Jan 2007
Bài gởi: 3,082
neww Tà đạo Tu Tiên Lục - Hồi 111

TÀ ĐẠO TU TIÊN LỤC - HỒI 111



Vô liêu chi cử

Lúc Thanh Mâu cách vị trí Trần Nhược Tư khoảng hai mét, đem hai tay giấu ra phía sau, âm thầm ngưng tụ pháp lực lực lượng trên hai tay, làm tốt chuẩn bị tùy lúc phát động công kích.
Trần Nhược Tư thấy thế, cũng ý thức được chút gì đó, hắn dừng lại, nhìn chằm chằm vào Thanh Mâu nói: “Dừng lại, không được đi tới”.
Thanh Mâu ngẩn người, trong lòng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ hắn cảm ứng được năng lượng mà ta đã ngưng tụ”. Nghĩ đến đây, hắn tăng thêm vài tầng công lực, cười khan một tiếng, hai tay đưa ra phía trước, lắc mình tăng tốc, vung song chưởng đánh mạnh về phía Trần Nhược Tư.
Trần Nhược Tư trong lòng hoảng sợ, sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi lạnh, vội vàng lui lại. Ngọc Lân giáp trên người hắn cũng có phản ứng, nháy mắt phát ra vô số quang mang, đem thân thể Trần Nhược Tư bao bọc bảo vệ ở bên trong.
Thanh Mâu thấy vậy, trong lòng thầm kinh ngạc: “Tiểu tử này phản ứng thật nhanh, trong khoảng thời gian ngắn như vậy lại có thể ngưng tụ lực lượng bảo vệ bản thân. Xem ra muốn một chưởng lấy mạng hắn là không được rồi, hơn nữa, một chưởng này đánh ra nhất định sẽ phát ra tiếng động, cũng sẽ kinh động đến đám thủ vệ ngoài cửa. Cứ như vậy không phải là sẽ bại lộ ý định giết người bịt miệng của ta sao?”
Lão ta nghĩ đến đây, thay đổi ý định, ở trên không trung làm một cái động tác đảo người, tán đi lực lượng đã ngưng tụ, bay qua đỉnh đầu Trần Nhược Tư, rơi xuống sau lưng hắn, nhìn chằm chằm Trần Nhược Tư, mỉm cười nói: “Tiểu tử, không cần hoảng sợ, ta chỉ muốn thử thân thủ của ngươi mà thôi, không có ý nghĩ khác”.
Trần Nhược Tư nhanh chóng xoay người lại, nhìn Thanh Mâu trong lòng thầm nghĩ: “Lão khốn này rốt cuộc muốn làm trò quỷ gì, vừa rồi công kích của lão rõ ràng có thể thành công, vì sao lại dừng lại nhỉ? Chẳng lẽ lão ta thật sự chỉ muốn thử thân thủ của ta sao? Không có khả năng, tuyệt đối không phải là muốn thử thân thủ của ta đơn giản như vậy”. Hắn nghĩ đến đây chậm rãi hít sâu một ngụm khí, gạt đi mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Rõ ràng lão vừa rồi muốn giết ta, mà sau khi trên người ta xuất hiện quang cầu bảo vệ lão mới ý thức được ta không dễ dàng bị giết chết do đó mới thay đổi chủ ý, phải không? Lão làm như vậy rốt cuộc là có mục đích gì?”
Thanh Mâu sửng sốt, trong lòng thầm nghĩ: “Tiểu tử này thật lợi hại, lại nhìn ra được động cơ thay đổi chủ ý mới vừa rồi của ta, bây giờ muốn một kích thành công đã không còn nhiều khả năng nữa rồi. Đã giết hắn không được vậy thì nghĩ biện pháp lừa gạt hắn xem hắn có nhớ rõ hay không sự việc ta cưỡng bức đám thôn dân đi truyền rao tin tồn”. Lão ta nghĩ đến đây, vẫn một bộ dạng tươi cười, nhìn Trần Nhược Tư nói: “Tiểu tử, không nên đa nghi, ta đích xác là muốn thử thân thủ của ngươi. Việc ta thả ngươi đi chỉ có thể là nửa giả nửa thật, ta có lòng thả ngươi đi, nhưng một số người Minh tộc khác đều không đồng ý. Nếu đã như thế này, chỉ cần ngươi thành thật trả lời ta vài vấn đề, ta sẽ nghĩ biện pháp đưa ngươi ra khỏi nơi này, ngươi thấy thế nào?”
Trần Nhược Tư mặc dù không tin lão ta thật sự sẽ thả mình đi, nhưng hắn vẫn ôm hy vọng xa xôi lão ta trong lòng có thể đại phát phát từ bi, nở nụ cười nói: “Ta bây giờ vô cùng muốn rời khỏi nơi này, lão nói thành khẩn như vậy, ta không đáp ứng cũng không được. Lão có vấn đề gì cứ hỏi đi”.
Thanh Mâu hỏi: “Thanh niên mới vừa rồi đến đây, ngươi có thể xác định là tam sư huynh Lạc Lan Điền của ngươi sao?”
Trần Nhược Tư chẳng thèm suy nghĩ, thuận miệng nói: “Đúng vậy, bề ngoài của hắn, động tác cử chỉ, đều giống y chang tam sư huynh Lạc Lan Điền của ta, làm cho ta khó hiểu nhất chính là hắn cũng gọi là Lạc Lan Điền. Nhưng hắn không nhận ra ta, lão có thể nói cho ta biết vì sao lại như thế không?”
Thanh Mâu nghe xong điều này, trong lòng thư giản một chút, hắn cũng cho rằng Trần Nhược Tư vẫn chưa thật sự khôi phục lại ký ức trước đây, hắn vì xác nhận điều nhận định trong lòng mới nói: “À, điều đó một lát nữa ta sẽ nói cho ngươi, ngươi trước hết hãy trả lời ta một cái vấn đề, ngươi và tam sư huynh của ngươi lần cuối cùng nhìn thấy nhau là lúc nào, ở đâu?”
“Để ta nhớ lại xem”. Trần Nhược Tư trầm mặc một lát, sau khi nhớ lại tình hình mình và Lạc Lan Điền ở cùng một chỗ, nhìn Thanh Mâu nói: “Ta và tam sư huynh lần cuối cùng gặp nhau, chắc là một năm trước, địa điểm à, đương nhiên là Thanh Tâm đạo quán rồi”.
Thanh Mâu lúc này tâm tình bỗng trở nên sáng sủa, trong lòng thầm nghĩ: “Ta bắt Lạc Lan Điền không phải là sự việc không lâu trước đây sao, mà hắn nói là một năm trước thì tách ra, điều này không phải là đã chứng minh hắn còn chưa hoàn toàn khôi phục lại ký ức sao, hại ta hú vía một phen”. Nghĩ đến đây, lão ta mặt mày rạng rỡ nói: “Hắn đúng là tam sư huynh của ngươi, chỉ là hắn hoàn toàn mất đi trí nhớ, cho nên mới không nhận ra ngươi, cái đáp án này ngươi thỏa mãn chưa?” Tốt rồi, ta liền nghĩ biện pháp giúp ngươi đi ra ngoài.
Trần Nhược Tư nghe nói Lạc Lan Điền không chết, trong lòng cảm thấy khá hơn một chút, hắn dường như đã quên mất tình hình mới vừa rồi Thanh Mâu muốn giết hắn, hắn vui vẻ nói: “Cái gì, huynh ấy chỉ bị mất đi trí nhớ, vẫn chưa chết, điều này là sự thật sao? Ta còn cho rằng huynh ấy đã chết rồi, biến thành quỷ hồn, đi đến Minh tộc rồi”.
Thanh Mâu hài lòng đắc ý cười lớn, nói: “Đúng vậy, là sự thật, ta không nhiều lời với ngươi nữa, tránh cho tộc nhân hoài nghi, ta đã nói qua nghĩ biện pháp thả ngươi đi, nhất định sẽ làm được, ngươi cứ kiên nhẫn ở đây chờ tin tức tốt của ta đi”. Lão ta nói xong, cả người xoay tròn, hóa thành một đạo thanh quang, thẳng hướng phương xa bay đi, nhắt mắt biến mất khỏi tầm mắt của Trần Nhược Tư.
Thanh Mâu mặc dù đã bỏ đi, nhưng cái quang cầu mà hắn ngưng tụ thành vẫn chưa tiêu tán còn ở nơi này chiếu sáng cho Trần Nhược Tư.
Sau khi Thanh Mâu rời đi, Trần Nhược Tư suy nghĩ lung tung một hồi, căn cứ theo trí nhớ đi tới vị trí Thanh Mâu vừa vào lúc nãy. Mộng đẹp của hắn tan vỡ, thân thể của hắn vẫn bị một bức tường vô hình ngăn lại.
Trần Nhược Tư ủ rũ bất lực ngồi trên mặt đất nhìn chăm chú quang cầu mà Thanh Mâu lưu lại chiếu sáng cho hắn, nhìn nó đến ngẩn ngơ xuất thần. Thân ảnh của Mộng Tuyết một lần nữa lại hiện lên trong đầu hắn. Trần Nhược Tư nhớ lại những lúc ở cùng một chỗ với Mộng Tuyết, thì thầm tự nói: “Tuyết, nàng bây giờ có nhớ ta không? Ta rất nhớ nàng, nàng bây giờ khỏe không? Ngươi cho rằng Thanh Mâu sẽ thật sự nghĩ biện pháp thả ngươi đi sao?”
Lời này vừa dứt, hình ảnh Mộng Tuyết trong đầu hắn đột nhiên biến mất, một giọng nói lạnh lùng rành rọt truyền vào trong tai hắn: “Ngu ngốc, đúng là một tên ngu ngốc, ngươi lại đi hy vọng một tên vô lại thả ngươi, ta thấy ngươi hơn nửa là đang nằm mộng giữa ban ngày”.
Trần Nhược Tư trong lòng kinh ngạc, lập tức đáp lại: “Ai, là ai đang nói?”
Qua một lúc lâu vẫn không có người nào trả lời hắn, cũng không có thanh âm nào khác truyền tới tai hắn.
Trần Nhược Tư vô cùng kỳ quái, trong lòng buồn bực: “Ta rõ ràng vừa mới nghe được có ngươi nói với ta, chẳng lẽ mới vừa rồi chỉ là ảo giác sao? Chắc vậy, khẳng định là như vậy, nhất định là ảo giác”.
“Cô...” Tiếng kêu từ bụng truyền tới tai hắn.
“Khốn nạn thật, đám người Minh tộc này chỉ canh giữ tù phạm mà không quan tâm đưa đồ ăn sao, tiếp tục như vậy nhịn đói vài ngày nữa, sẽ bị bọn chúng làm cho đói chết”. Trần Nhược Tư trong lòng thầm mắng, tay xoa xoa bụng mình, nhất thời vô ý tay của hắn đụng phải một vật cứng trong áo - quyển sách. Hắn trong lòng thầm nghĩ: “Dù sao bây giờ cũng rảnh rỗi, bụng lại đói, sao lại không đọc sách chuyển rời chú ý lực nhỉ, có lẽ sẽ khá hơn một chút”. Nghĩ đến đây, hắn đưa tay mò vào trong túi, lấy ra hai quyển sách.
“Một quyển là Thanh Tâm lục, một quyển là về Ngũ Linh châu, ta nên xem quyển nào trước đây?” Trần Nhược Tư một tay cầm Thanh Tâm lục, một tay cầm quyển sách nói về Ngũ Linh châu, trong lòng đang khó khăn lựa chọn.
Hắn từ trước đến giờ vốn không có hứng thú đọc sách, bây giờ muốn hắn đọc, lại là hai quyển mà hắn vốn cho rằng là vô dụng, các ngươi nói xem hắn còn có thể có tâm tình đọc sao?
Hắn không biết rằng hai quyển sách này là nhất đại công thần quyết định sự thành công trong tương lai của hắn. Nếu như bây giờ hắn biết được điều này, sợ rằng hắn sẽ không do dự bất quyết như thế này.
Cuối cùng hắn đưa ra quyết định khó khăn, đem Thanh Tâm lục cất vào trong ngực, mở quyển Ngũ Linh châu bắt đầu đọc.
Trong quyển sách này, miêu tả một số đặc thù thường thấy về Ngũ Linh châu, còn nói mỗi một khỏa linh châu đều ẩn chứa cường đại thần bí năng lượng, còn lớn đến cái trình độ nào thì trong sách không có miêu tả.
Không đến một hồi công phu, Trần Nhược Tư đã đọc xong quyển sách, cũng đem nội dung trong sách đại khái ghi nhớ. Hắn gấp sách lại, ngáp dài một cái, duỗi thân, đem sách cất vào trong ngực, thuận tay lấy ra Thanh Tâm lục, đang muốn mở ra xem thì từ phía xa truyền lại tiếng người la hét hỗn loạn. Trong đám thanh âm này còn pha lẫn thanh âm của một nữ tử.
Trần Nhược Tư sau khi nghe thấy thanh âm này, trong lòng kinh ngạc: “Trừ khi lại có người bị bắn đến đây”. Hắn đem Tĩnh Tâm Lục cất vào trong ngực, đứng dậy chăm chú nhìn về phía phát ra thanh âm.
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 10:51 AM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.