|
#1
|
||||
|
||||
![]() Hình như đã đọc không sót một bài nào trên internet về chứng bệnh mình đang mắc phải. Nhờ vậy mà khi bác sĩ thông báo "bệnh này không có thuốc chữa" mình cũng chả còn gì để thấy hụt hẫng. Người ta bảo sống chết có số.
Ngày mai lại tiếp túc đi khám và làm xét nghiệm. |
#2
|
||||
|
||||
![]() Cả ngày bận rộn đến nỗi chả còn thời gian để nhớ mình đang bị 1 căn bệnh y học bó tay. Giờ phải lo chuẩn bị để triển khai dự án ở VT. Cả núi việc từ cái lớn lao đến chuyện tủn mủn.
Bác sĩ cho 10 ngày thuốc rồi hẹn tái khám. Cuộc đời của mình từ bây giờ gắn liền với thuốc. Dứt thuốc đồng nghĩa với việc hết sống nhưng thuốc cũng chỉ đóng vai trò ngăn chặn phần nào sự tiến triển của bệnh chứ không chữa cho dứt được. Sao cứ mỗi lần nghĩ đến đoạn cuối của căn bệnh này là thấy chả đẹp đẽ tí nào. Thà ra đường bị xe tông làm cái èo đi luôn cho nó khỏe người. Người ta nghe đến ung thư là thấy chết đến nơi nhưng mình không bị ung thư vẫn chết. Đúng là ông trời đã kêu thì không dạ không được. Bệnh tật mà phải giấu biến. Cứ bảo bị xoàng xoàng. Người phải giấu số 1 là Má kế đến là đồng nghiệp và bạn bè. Mình ghét người ta nhìn mình bằng cặp mắt thương hại. Dĩ nhiên là Má sẽ không thương hại mình chút nào mà sẽ đau đến ngất đi ấy chứ. Mà cũng tại Má, ai biểu đẻ có 1 đứa chi giờ trời không giữ nó lại cho Má nhờ cậy thì cũng đành chịu. |
#3
|
||||
|
||||
![]() Hôm nay đi tha về cả đống áo quần. Dạo này chuyển hệ qua kín cổng cao tường nên gần như phải thay cả tủ áo quần. Một cen ti mét da cũng không thể lộ ra ánh nắng. Chắc là sắp cải đạo qua Muslim.
Sáng nay tóc mình rụng quá nhiều. Nhiều một cách đau lòng. Hình như do tác động của thuốc. Hồi xưa mình hay quan tâm vẻ bề ngoài, mập một chút cũng cảm thấy không thích, mặt bị sạm da 1 chút cũng cảm thấy mất tự tin nhưng giờ thì ăn cơm được, đi lại được, cười nói được, làm việc được đã là may. Người ta nói phải biết quý sự sống gì đó nhưng mình cảm thấy chết chắc cũng không đến nỗi đáng sợ, chỉ ghét 1 điều là phải chịu nhiều đau đớn trước khi chết. Có lẽ kiếp trước mình vụng tu rồi. |
#4
|
||||
|
||||
![]() Chiều Chủ Nhật, ngồi nghe anh Hòa hát "Một Thoáng Mơ Phai". Bài này là bài mình thích nhất trong các bài anh Hòa hát:
|
#5
|
|||
|
|||
![]() Trích:
Muội nghĩ kiếp trước vụng tu ? Sao Muội không nghĩ ... là bây giờ ? Nếu sắp xếp được thời gian , hằng ngày Muội nên trì tụng Chú Đại Bi. Huynh hy vọng là Chú Đại Bi giúp được Muội phần nào , nhất là mặt tinh thần |
#6
|
||||
|
||||
![]() Dạ, cám ơn lời khuyên của huynh, muội lúc này đang nghe sư phụ giảng "Chuyển Hóa Khổ Đau". Hôm nay muội cũng hết buồn rồi, chả còn nghĩ đến bệnh tật gì nữa.
|
![]() |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|