Go Back   Vina Forums > Câu Lạc Bộ Giao Lưu > Nhịp Đập Trái Tim > Nhật Ký Online
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #1  
Old 08-09-2012, 07:00 AM
Nie_Nie's Avatar
Nie_Nie Nie_Nie is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Jul 2012
Nơi Cư Ngụ: Ho Chi Minh city
Bài gởi: 288
Default Mơ Một Hạnh Phúc

Thức nhiều thành quen, không ngủ sớm được...một mình...lang thang...trong đêm tối Sài Gòn, bơ vơ, cô đơn và lạc lõng giữa lòng thành phố...

Đi chán rồi lại về . Lại một mình một góc đêm tối với ánh đèn hắt ra từ chiếc laptop. Làm việc, nghe nhạc... hay chỉ đơn giản lang thang web hay viết 1 cái gì đó, tất cả chỉ là để tìm...tìm một cảm giác bình yên! Có lẽ đó là lúc mình cảm thấy thanh thản nhất sau 1 ngày với cuộc sống ồn ào, tất bật. Như một khoảng lặng để mình có thể suy nghĩ, tự nhìn lại những việc xảy ra xung quanh. Ngẫm ra nhiều điều, thấy được nhiều nhưng cũng mất đi nhiều... Thôi kệ, cuộc sống là vậy! Được cái này sẽ mất cái kia!...

...đã bảo là đi ngủ, định tắt máy .. nhưng lại vang lên một giai điệu buồn, nán thêm một chút nữa để thả mình vào từng khoảnh khắc, gặm nhấm từng giai điệu của bản nhạc. Tiếng đàn trong trẻo, mơ hồ như vọng về từ nơi nào xa lắm... nhẹ nhàng...Tự nhiên nhớ, sao mà da diết, mà cồn cào đến vậy... lại nghĩ mông lung, không biết kể cho ai nghe...đành tâm sự với chính mình... tất cả cứ chầm chậm trôi qua. Ký ức lại hiện về, rõ mồn một... ngay những chi tiết tưởng chừng bình thường mình không thể nhớ nổi...


Khi gặp nhau, tình yêu hé nở nụ cười,
Nắng mai làm hồng đôi tim ấm nồng.
Bao mộng mơ, ước muốn luôn luôn làm anh vui,
Lòng thầm mang ơn trời đã cho anh gần em,

Bao ngày qua, niềm vui cũng đã nhạt màu.
Với anh, mộng mị cho anh nỗi phiền
Bao buồn vui giấu kín, không biết kể cùng ai.
Sợ người không vui, nên em đành thôi.

Mơ một hạnh phúc, ấm áp nơi con tim anh
Có quá lớn lao không anh? Hãy nói em nghe đi anh!
Để em được sống mãi với tiếng yêu đầu
Chất ngất khi ta gặp nhau
Chẳng được sao anh?


Mơ một hạnh phúc mãi mãi chỉ riêng em thôi,
Có quá lớn lao không anh? Hãy nói em nghe đi anh!
Để em được thấy mãi những khi anh cười
Thấy mãi anh trong niềm vui,
Và sẽ mãi luôn được gần bên anh!


Vài lần định ngừng lại, nhưng rồi lại thôi... suy cho cùng thì mình cũng đã có bao lần thế này... vẫn mãi tìm kiếm... tìm một chốn bình yên chỉ dành cho mình... để tìm lại sự cân bằng, để tìm về tĩnh lặng sau những thử thách của cuộc sống, sau những quyết định khắc nghiệt của chính bản thân, mà cho đến bây giờ mình vẫn cho là mơ hồ...

... Hiện tại mình cảm thấy thật bình yên như chưa bao giờ bình yên! Phải chăng đó là những lúc mình về lại với chính mình? với chính bản thân cùng những điều không hoàn hảo, để được nhìn lại kỹ hơn, được ngắm lại mình khi thời gian dần trôi?

Bình yên... vẫn mãi tìm kiếm 1 chốn bình yên...



thay đổi nội dung bởi: Nie_Nie, 08-09-2012 lúc 07:02 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #2  
Old 10-09-2012, 10:15 AM
Nie_Nie's Avatar
Nie_Nie Nie_Nie is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Jul 2012
Nơi Cư Ngụ: Ho Chi Minh city
Bài gởi: 288
Default Vì Anh Chưa đến

Đêm…

Sài Gòn với những cơn mưa lây rây bên ngoài khung cửa, theo những giấc mơ em chập chờn trôi trên giai điệu chậm buồn của một ca khúc mà em ngỡ viết cho riêng mình, trùng khít một cách ngẫu nhiên với từng tâm sự đang chất chứa trong em đến bàng hoàng, xót xa…



Vì anh chưa đến…

Ở đây mình em, tình yêu chỉ mãi là giấc mơ

Nụ cười ánh sáng, bờ môi biển sâu

Đợi em ở đâu, ở đâu…






Những ca từ ấy cứ trở đi trở lại, nhức nhối như từng mũi kim vô hình cắm lút vào lòng em – cho một tình yêu mong manh như từng hơi thở…



Ai đó đã nói rằng tình yêu là những giọt nước mắt long lanh mà khi lại gần ta mới nhận ra đó là giọt nước mắt của chính mình. Có lẽ vậy… Khi yêu, con người ta có thể cho nhau hạnh phúc, nhưng cũng có nghĩa là cho nhau cả quyền được làm nhau đau – cả trong thực tại và trong giấc mơ chập chờn từng đêm em vẫn hát:



Hè sang thu tới …Và anh chưa đến ,

Khung trời trong đầy một nỗi nhớ

Vòng tay ấm áp, nụ hôn nồng sâu

Mắt cười sao sáng, làn tóc xoã




Em là ngọn cỏ lẻ loi trên ngọn đồi mùa đông rét mướt, đợi bàn chân anh đến theo từng vòng quay thấm đầy mưa nắng của thời gian, mà cứ thấy chông chênh một nỗi niềm đau đáu...



Em chân trần chạy từ hè sang thu, từ ngày sương mù đến ngày ấm nắng mà lòng vẫn mãi quạnh vắng, cô đơn, chẳng thể chạm được vào anh…“Vì anh chưa đến” – và khoảng trời trong em ngút ngàn nỗi nhớ, chỉ chạm được vào anh trong một không gian không có thật: giấc mơ. Nơi ấy có vòng tay anh vững vàng chở che em qua sương rơi gió lạnh, có bờ môi ấm ngọt lịm những nụ hôn. Và ánh mắt. Và nụ cười… Tất cả lấp lánh ru tình nồng ấm trong em…


Giản đơn vậy thôi – chỉ cần một ngày anh đến bên em, xóa tan những ngày âm u sương lạnh – là em đã thấy mình hạnh phúc nhất thế gian… Mà niềm hạnh phúc ấy sao thật mong manh – dẫu chỉ là trong giấc mộng… Bóng dáng người em yêu dấu cứ nhòa dần đi trong không gian ngập tràn nắng gió, mơ hồ như khói thuốc dần tan. Em đã thấy những giọt nước mắt của mình ngân ngấn trong từng câu hát như lời thổn thức trong đêm:



Dòng sông đầy nắng, bờ đê đầy gió

Anh gần mơ hồ - như khói thuốc

Bờ vai êm ái, giọng cười thật vang

Thì thầm anh nói - tựa rừng khuya…




Không có một bờ vai nào cho em níu giữ. Không có giọng cười nào cho em nương tựa nỗi cô đơn. Anh như gió thoảng bên thềm tình em. Và ngay cả những giấc mơ cũng cự tuyệt, chối từ khao khát được yêu trong hạnh phúc nơi em… Bởi một điều rất thực chẳng thể đổi thay: “Vì anh chưa đến”, vì yêu thương vẫn chưa hòa nhịp nên khúc nhạc tình em hát còn lạc lõng chơ vơ:


Vì anh chưa đến…

Ở đây mình em, tình yêu chỉ mãi là giấc mơ…


Thời gian với em đang dần mất đi khái niệm rạch ròi giữa ngày và đêm – khi những giấc mơ về anh cứ dài bất tận… Bóng em đổ dài chênh vênh trên con đường tình đơn độc, như người bộ hành muốn tìm một nguồn nước mát lành mà chỉ thấy ảo ảnh sa mạc… Anh ở đâu, đợi em ở góc khuất nào trên quãng đường dài em đã và đang đi qua?



Từng câu hát nấc nghẹn ấy nhiều lần làm em bật khóc, như người bạn tâm tình thực sự thấu hiểu ngồi lại với em trong đêm, khẽ khàng ru em vào giấc ngủ với “Dòng sông đầy nắng, bờ đê đầy gió…Bờ vai êm ái, giọng cười thật vang…”. Khi em tỉnh dậy, giọng người ca sỹ vẫn còn khắc khoải, nuối tiếc về “nụ cười ánh sáng, bờ môi biển sâu” vừa vội tan biến theo đêm…



Và dẫu “ở đây mình em, tình yêu chỉ mãi là giấc mơ” thì cũng xin cho em tiếp tục được mơ những giấc mơ mong manh đời mình – bởi còn mơ ước là còn chưa mất đi những khao khát, niềm tin trước cuộc đời…
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Mở
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 01:54 AM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.