Go Back   Vina Forums > Câu Lạc Bộ Giao Lưu > Nhịp Đập Trái Tim > Nhật Ký Online
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

 
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
Prev Previous Post   Next Post Next
  #10  
Old 09-23-2012, 09:17 AM
AiTinh's Avatar
AiTinh AiTinh is offline
@->Trùm Yêu...*muahzz*<-@
 
Tham gia ngày: Aug 2008
Nơi Cư Ngụ: In your heart :)
Bài gởi: 2,741
Default

Thank you BB đã không có mad at me và cũng không rượt...nếu không thì mình chạy cũng không nổi............vì no more energy, và cause remember I told dear before I am so fat.......

BB àh, những gì BB nói ái cho dù không thể cảm nhận hết 100%, nhưng mà ái cũng hiểu và cảm nhận được gần như 80% áh ! A hiểu được những gì BB đã phải trải qua trong cuộc sống, một cuộc sống thiếu tình thương yêu và chăm sóc của Mẹ từ lúc còn nhỏ đến lớn khôn. Giống như điều BB đã kể ở trên, A hiểu được cái cảm giác đó mà ! Dĩ nhiên là vì A không ở trong hoàn cảnh của BB và vị trí của BB nên không cảm nhận được hoàn toàn, và bởi vì A là người ngoài cuộc nên nói dễ hơn là BB đang ở trong cuộc. Nhưng có một điều là vì người trong cuộc luôn cảm thấy bị hụt hẫng và phải đối diện với những điều mà họ không biết làm thế nào để "get out" nên mới cần sự quan tâm của những người ngoài cuộc... không có phải là để họ giải quyết vấn đề cho dear, mà chính là để có thể an ủi, chia xẻ và động viên tinh thần của dear để dear cảm thấy ngoài sự mất mát lớn lao kia..........còn có rất nhiều người quan tâm và hiểu được cảm giác của dear đã trải qua !!!

Điều quan trọng A muốn nói với dear không phải đơn giản là quên quá khứ, có những chuyện người ta không thể quên đi. Nhưng ý của A chính là quá khứ chỉ là quá khứ mình không thể thay đổi được. A hiểu được sự thiếu vắng tình thương của Mẹ quan trọng đối với bất cứ ai trên cuộc đời này, A rất... rất là hiểu. Nhưng ý của A là cho dù bây giờ dear có tủi thân về thời thơ ấu bao nhiêu thì cũng không cách gì có thể bù đắp hay quay ngược thời gian để cho dear có một quá khứ ấm áp được. Không biết dear có hiểu ý của A muốn nói gì không??? Và A hiểu rất rõ giống như dear không muốn share Mommy với bất cứ ai "not the same blood"...., vì mỗi người chỉ có một người Mẹ duy nhất trên thế gian này, người đã mang nặng đẻ đau, sinh ra mình mà thôi !

BB à, đã có lúc nào đó dear nói với Mom rằng dear rất thương yêu Mom không?? Đã có lúc nào dear chịu khó xin Mom lắng nghe dear giải thích? Đã có lúc nào đó dear chịu tâm sự với Mom là lúc sống xa Mom dear đã từng hụt hẫng thế nào không??? Muốn cho khoảng cách gần hơn thì mình nên cố gắng bày tỏ một chút nha dear !

BB à có những chuyện thật sự A không muốn nhắc lại trong đây vì đó cũng là chuyện riêng tư, A tôn trọng và cũng muốn cho BB hiểu rằng sự tin tưởng ở một người khi mà mình đã tâm sự với người đó !!! A chỉ muốn nhắc lại một điều... có những lúc khi mình trò chuyện, qua những lần đó A hiểu được cái cảm giác tủi thân của dear, và cũng chính vì vậy A đã từng nói với dear là A tự cảm thấy mình như có một trách nhiệm gì đó quan tâm đến người bạn này = dear nhiều hơn........vì sau khi hiểu được hoàn cảnh và cảm giác của dear, A hiểu được thế nào là sự cô đơn, sự khao khát, ước mơ....một ước mơ mà bất cứ đứa con nào cũng mong muốn...là sự yêu thương và che chở của Mẹ, một tình cảm thiêng liêng nhất ở trên đời !!!

Kể một chút về cuộc sống của A cho BB nghe nè,

BB nói đúng A may mắn được tình yêu thương của cả Cha lẫn Mẹ ! Nhưng dear có biết được những gì mà A đã từng trải qua....không phải là 100% giống như cậu bé trong câu chuyện A đã đọc ở trên, nhưng mà dear có biết là tâm trạng của A ra sao không dear??? Có những điều mà A không thể nào quên được ! Dear lonely và cảm thấy tủi thân khi không có Mẹ bên cạnh, nhưng dear chưa từng chính mắt và chính bản thân mình nhìn thấy những giọt nước mắt của Mẹ đã rơi và gương mặt tiều tụy của Mẹ như thế nào. Dear chưa từng biết mặt hay là nhớ mặt cha cho mãi đến sau này...! Còn A thì biết mặt cha...qua những tấm hình...mà lại không thể gần cha, cũng không biết là có còn cơ hội gặp cha không, và mỗi đêm lại hôn tấm hình của cha trước khi đi ngủ và mong ước gặp được cha !!! Cái cảm giác này thật sự mà nói....cho dù lúc đó A còn nhỏ....nhưng không phải là dễ chịu đâu dear !!!

Trước giải phóng gia đình bên ngoại của A cũng thuộc hàng khá giả, nhưng Mom lại lập gia đình với một sĩ quan của QLVNCH. Lúc giải phóng rồi thì gia đình rơi vào tình trạng khó khăn bởi ruộng vườn cũng bị lấy đi gần hết. Khi trước ngoại giúp rất nhiều người (không phải cho vay mượn mà là cho tiền làm ăn) sau này họ ăn nên làm ra và khi gia đình A lâm vào cảnh túng thiếu thì họ không hề giúp đỡ và quay lưng đi. Trong lúc đương thời còn làm việc......daddy chưa từng hối lộ của ai đồng xu nào mà còn giúp cho người dưới mình rất nhiều.....ngày tiếp thu xong........khi CS nắm chính quyền thì Mom chỉ gặp dad có một lần sau cùng (mà lúc đó Mẹ dắt A theo, A còn ngây thơ chỉ tay về mấy chú bộ đội và la um sùm: CS kìa Mẹ, CS kìa Mẹ, làm Mẹ không kịp bụm miệng A luôn, may hồn là không bị chém đầu ) và dad bị đưa đi ra tận miền Bắc....và mất luôn tin tức ! Những ngày tháng sau này Mom bị mời mọc, bị hỏi tội, bị đủ thứ.........không làm ăn gì được và cũng chẳng biết phải sinh sống bằng cách nào. Ông bà ngoại thì mùa màng cũng thất.....và gia cảnh càng bị suy sụp. Mom bắt chước người ta nhờ ngoại ráng giúp một ít tiền rồi cũng làm đủ thứ để bán, nhưng lại không có tay buôn bán......rồi cũng không xong...! Những năm nạn đói kéo dài.................biết bao nhiêu người chết vì đói...không có cơm ăn, phải ăn khoai, ăn củ, ăn rau...ăn bo bo ! Nhà ngoại có trồng món gì cũng đều chia sớt với bà con chòm xóm.......! Mẹ đã từng nói dối là Mẹ không đói....., Mẹ đã ăn rồi......để nhường chén cơm, cái khoai, cái củ lại cho con ! A còn ngây thơ hỏi là Mẹ ăn rồi hồi nào A không nhìn thấy....! Nhưng A cũng nhìn thấy những giọt nước mắt của Mẹ đã tuôn....khi Mẹ chỉ biết ôm A vào lòng khóc....và khóc !!! Mẹ lại càng khóc khi A nhất định không chịu ăn mà muốn Mẹ cùng ăn với mình !!! Có lúc nhà không có cái gì để ăn... A đói quá hỏi Mẹ, mợ mười kế bên nhà mang qua cho hai Mẹ con ít cơm, Mẹ mừng chảy nước mắt. Mẹ cũng nói cùng một câu là Mẹ không đói, Mẹ nhường cho con...! A còn hỏi Mẹ là A muốn ăn cơm với đường, Mẹ nói nhà không có. Đòi ăn với nước mắm mẹ cũng nói nhà không có luôn, rồi A nói vậy con ăn với muối ớt cũng được.....Mẹ òa lên khóc ! A chăm chú nhìn Mẹ và nói.. Mẹ đừng khóc nữa, con ăn cơm không được rồi !!! Mẹ ăn với con nha ! Lúc đó A còn nhỏ, nhưng thật lòng mà nói A không giống nhiều đứa trẻ khác, họ rất vô tư, còn A thì không thể vô tư như vậy. Còn bao nhiêu cảnh khác nữa chẳng muốn nhắc đến làm gì....nhưng mỗi ngày nhìn thấy Mẹ thật tiều tuỵ và trầm lặng. Mỗi ngày nhìn thấy sự bất công khi mà chế độ đối xử với người nhà của những người từng làm việc cho chế độ trước, đã làm cho con người ta nản lòng, nản chí. Khi cắp sách đến trường thì lại bị tống vào danh sách "lý lịch xấu".........! Khi đi học còn bị bạn bè (những đứa có cha mẹ làm cán bộ) nói daddy là thế này thế kia...! A không biết mình đã khóc bao nhiêu lần khi bị người ta nói cha của mình thế này thế kia. Nhưng Mẹ đã dạy cho A hiểu từ lúc còn rất bé! Những ngày tháng sống bên Mẹ thời thơ ấu rất cơ cực, nhưng mà chính vì vậy A lại thương Mẹ nhiều hơn. Ai cho A cái gì tốt nhất, ngon nhất A đều để dành cho Mẹ và không ai có thể xúc phạm đến Mẹ dù người đó là ai !!! Mãi đến bây giờ khi nói chuyện với ai Mẹ vẫn còn nhắc đến cái thời thơ ấu của A. Lứa tuổi lẽ ra người ta hồn nhiên vui đùa.....nhưng A đã biết suy nghĩ...Mom nói có những chuyện Mom không bao giờ quên......là có một lần có trận bệnh dịch...A cũng giống như các đứa trẻ khác đã vào cấp cứu. Năm đó có rất nhiều trẻ con đã chết. Mommy rất sợ, sợ mất đi đứa con duy nhất. Vì sau khi không biết dad sống chết ra sao chỉ có A là niềm vui và A chính là sức mạnh để Mom tiếp tục sống ! Khi kêu xe chở A vô bệnh viện.......trên đường vào bệnh viện Mom đã khóc thật nhiều..........mặt mày mom tái mét.........! Mom nói lúc đó tuy A rất là yếu....nhưng mà A đã hỏi Mom tại sao Mom khóc?? Mom chỉ lắc đầu vào ôm A vào lòng. Chính A đã đưa bàn tay ra chùi nước mắt cho Mom và còn an ủi Mom...và nói tỉnh queo hà.."Mẹ à đừng khóc nữa, con không có sao đâu, Mẹ đừng khóc nữa" ! Mom nói là những lời lẽ đó đã khiến Mom càng lo sợ và khóc nhiều hơn....lòng đau đớn lắm !

Có lần Mom thử lòng A...Mom nói là bây giờ mình quá nghèo....con không có áo đẹp để mặc, không có cơm ngon để ăn...Mẹ con mình phải sống khổ sở như vầy.........! Con có muốn....có đủ thứ hay không??? A gật đầu "dạ con muốn".............thì Mom nói......Vậy thì bỏ bố cũ đi.........để Mẹ ưng bố mới.....thì con sẽ có tất cả những thứ tốt nhất, đẹp nhất ! Con lựa chọn đi, một là sống nghèo khổ như vầy, có khi đói rồi chết, hai là Mẹ lấy Bố mới.........con trả lời Mẹ biết........!!! Mẹ nói là A đưa tay lên trán, chau mày ra chiều suy nghĩ......cuối cùng A lại nói "Mẹ ơi bây giờ con muốn chết quá......, nhưng mà Mẹ chết với con"! Có mấy ông cán bộ ve vãn muốn tới gần Mom.....nhưng mà muốn lấy lòng Mom phải lấy lòng A trước......nhưng A khó dzụ quá...........chỉ có một Dad duy nhất thôi, cho dù họ đem đủ thứ ngon, thứ tốt ra chỉ muốn nghe một câu của A thôi, vẫn là không được ! Còn Mẹ thì đã nói với gia đình là.........không biết dad ra sao, nhưng nếu mà Dad chết đi......Mom không muốn lấy chồng khác !

Trong khi có biết bao nhiêu bà vợ sĩ quan......lúc đương thời chồng ăn hối lộ quá chừng, khi bị bắt bỏ tù...không biết sống chết ra sao.......ở nhà họ sẵn của cải còn lại mà sống phây phây....và lấy người khác ! Đến khi biết tin tức chồng....vẫn không hề đi thăm hay gì cả.........khi chồng may mắn được thả về sau bao nhiêu năm.......thì nhìn thấy vợ mình thản nhiên sống với người đàn ông khác trong ngôi nhà của mình và..mình trở thành homeless !

Sau giải phóng.......gia đình bên nội xuống thuyền đi.........muốn A và Mom đi theo.......nhưng Mom nói Dad sống chết ra sao không biết, Mom nhất định không đi..........vì thế ở lại mới chịu bao nhiêu là khổ !!! Họ muốn mang A đi nhưng Mom nói.............A là con của Mom..........không thể rời Mom nửa bước......! Họ ra đi và hoàn toàn mất liên lạc.......sau một thời gian dài...liên lạc lại được,......thì lúc đó Mom cũng liên lạc được với ông cậu ngoài Bắc biết được tin của Bố.....và cho dù hoàn cảnh khó khăn....nhưng Mom vẫn thu xếp để đi ra tận miền Bắc thăm Bố !!!

Sau lần đó hy vọng của Mẹ càng cao... khi biết có thể có cơ hội đoàn tụ với Daddy...........và rồi thỉnh thoảng nội cũng gởi về một vài thùng quà, một ít tiền.........cuộc sống đỡ chật vật hơn ! Cho đến ngày Daddy được thả về......sớm hơn dự định. Vì họ nói là Daddy có thành tích tốt, có cố gắng học tập trong trại ! Có điều funny là mấy ông cán bộ trong trại.....rất thích nghe nhạc "vàng"....nên hay kêu daddy đánh đàn và hát cho họ nghe những bản nhạc "vàng"....Nhưng sau khi thả về....lại phải bị đày đọa, bị kềm kẹp đủ thứ.......mỗi ngày phải trình sổ..........mà người đi làm nhiệm vụ đó nhiều nhất chính là bản thân A ! Sau khi cha về được gần 2 năm thì em gái ra đời.......! Không có nghề nghiệp gì....dad xin về bên ngoại để phụ ngoại làm ruộng vườn, thì cũng phải chờ giấy chứng nhận... nếu không cho đi mà đi là bị bắt ! Khi có ai đi vượt biên, vượt biển gì đó......tự nhiên họ cũng xuống nhà xét nhà, khám nhà làm như mình phạm tội không bằng ! Mẹ thì lúc này phải may đồ cho người ta bằng những ngọn đèn dầu trong đêm...(nên bây giờ mắt mom rất là kém)....nhưng thu nhập cũng không đủ vào đâu để xoay xở......., có lúc ở huyện cần phải may gấp những lá cờ trong dịp lễ để treo giăng......Mom đã nhận và thức trắng hai ba đêm liền để kiếm thêm thu nhập, Dad thì vẽ những poster cho hội chợ xuân...việc gì làm được là Mom và Dad đều cố gắng làm mong là có thể lo được cho con cái ! cũng may nhờ nội thỉnh thoảng gởi quà 1, 2 lần trong năm, và ngoại thì nuôi gạo, nuôi cơm.....nên cũng sống qua ngày !!! Đi học bị làm khó, bị kỳ thị....nhưng mà A vẫn kiên nhẫn..........vẫn cố gắng học.....và không phụ lòng cha mẹ....cũng như không để cho những đứa con của cán bộ.......khinh khi....!!! Trong gia đình ông bà ngoại thì không ai đi cách mạng, nhưng bà con dòng họ thì liệt sĩ rất nhiều, hy sinh vì họ, nhưng phần đông sau này cũng bị cách mạng đối xử tệ. Chỉ còn một số ít là tồn tại. Nhưng Mom chỉ muốn là gia đình A được đối xử công bằng như bao nhiêu người khác nhưng không thể được. Khoảng thời gian sau này thấy daddy có tài và cũng là công dân tốt.....từ trại cải tạo về, rồi mới vào làm trong ban văn hóa thông tin (đó cũng là nhờ bà con và người quen tốt bụng giúp đỡ) nên Daddy mới được yên thân. Những tháng nghỉ hè...A về ở suốt bên quê ngoại, từ công việc trong nhà nấu cơm, giặt giũ, gánh nước, chài cá, chài tôm, tưới rau, tưới cải, tưới bông.....của ngoại trồng xung quanh nhà cho đến gánh nước tưới giồng tưới bắp, tưới dưa....v.v...! Cầm cuốc, cầm lưỡi liềm, cầm cu liêm....A đều đã từng làm qua ! Chỉ có ruộng thì không xuống thôi....vì lúc đó nhà bị lấy hết ruộng.........và họ cho lại một miếng ruộng nhỏ xíu....ở cách xa nhà lắm ! Chỉ đi theo mấy cậu..........phá mà thôi.......gieo mạ thì bỏ chỗ dày chỗ thưa... bị la thì không làm nữa leo lên bờ !

Chỉ tội nghiệp Daddy đã mang theo mấy chứng bệnh từ sau khi được thả về trong trại cải tạo...! Còn Mom thì vì lao tâm lao lực..nên ngoài đôi mắt yếu ra....bây giờ cũng không khỏe.........vì vậy cho dù A có chăm sóc hay trả hiếu đến ngày Mom and Dad nhắm mắt.....thì cũng chưa bù đắp lại được những mất mát của Mom với Dad đã trải qua !!! Vì hoàn cảnh nên nội cũng không thể làm giấy tờ lãnh đi được....! Ông trời không phụ lòng người nhờ chương trình nhân đạo của Mỹ....mà gia đình của A có cơ hội được đặt chân qua nơi này !

Và rồi sau bao nhiêu năm xa cách.....tưởng đâu gặp lại nội sẽ được thỏa ước mong......! Ai ngờ con người cũng có lúc thay đổi....thế là A phải ngậm đắng nuốt cay nhìn Mẹ......bị đối xử quá bất công !!! Nhưng Mẹ đã chịu đựng.....vì thương Bố !!! Gần 10 năm sau..........thì cái cảnh đó mới dần bớt đi !!! Ngậm đắng nuốt cay......vì hiểu được hết....nhưng không muốn mình cũng thiếu tư cách như người ta và không làm cho Mẹ phải bị mang tiếng thêm là không biết dạy con ! Nhưng bây giờ thì...nội đã biết thương Mẹ ! Và Mẹ thì tha thứ bỏ qua hết.......!!!


Cho nên A đã sống một cuộc sống chưa bao giờ nghĩ đến bản thân mình, bây giờ cho dù có phải lo lắng và bù đắp cho ngoại thế nào thì A cũng ráng cố gắng....đó là điều mà Mom muốn trả hiếu, và cũng là điều mà A nên làm vì tình yêu thương của gia đình bên ngoại đã dành cho gia đình của A ! Chính vì mình đã từng trải qua cuộc sống khó khăn...nên khi thấy ai có hoàn cảnh khó khăn A đều quan tâm và luôn mong người khác được an vui hạnh phúc !

Và rồi..cuộc sống của A lại bước qua một giai đoạn khác....và chính bản thân A cũng kém may mắn trong đường đời, đường tình......nhưng A chưa từng một lần oán hận ai........cho dù là chế độ CS.........!!! Có những điều bất công và thua thiệt từng xảy ra trên người của mình ! Nhưng A cũng thừa biết là không thể nào làm khác hơn hay có thể thay đổi được ! A rất trân quí những gì A đang có trong tầm tay...cũng như A rất lucky to have a friend like you, BB !!! A thật sự rất quí những người bạn đã biết sống tốt, sống đầy tinh thần và nghị lực vượt qua nghịch cảnh !!!

Bữa nay nói còn nhiều hơn nữa.....đó là những điều A có thể chia xẻ trong đây.....còn chuyện khác personal hơn nữa thì........khi nào đúng lúc sẽ nói (hay A còn cơ hội để được nói)!!! Nói tùm lum không biết mình nói cái gì luôn.... A chia xẻ những điều trên với dear để cho dear hiểu là hoàn cảnh của A có thể là dear chưa từng trải qua.....nhưng khi A tâm sự thì dear cũng sẽ cảm nhận được phần nào tâm trạng mà A đã từng có trong cuộc sống, có đúng vậy không?!

AT

PS. đúng là A xí xọn nhiều chuyện chạy vô NKO của dear viết lung tung...nhưng đây là cách tốt nhất để chia xẻ, vì đúng subject ! Và không biết có còn cơ hội để nói lần thứ hai hay không......!
__________________



Thương yêu trải hoa từ bi nở rộ
Khắp gian trần mừng rỡ giữa hoan ca
Yêu thật nhiều yêu say đắm thiết tha
Yêu nhân loại thiện lành ...tâm bác ái !


Trả Lời Với Trích Dẫn
 


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Mở
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 05:03 PM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.