Go Back   Vina Forums > Thư Viện Online > Kho Tàng Truyện > Truyện Nguyễn Nhật Ánh
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #1  
Old 06-01-2013, 04:04 PM
Helen's Avatar
Helen Helen is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Jan 2007
Bài gởi: 3,082
neww Cuộc so tài vất vả - Chương 6

Nguồn: hgth.vn

CHƯƠNG 6



Màn ảo thuật thứ hai của phe Tâm hô vẫn do thằng nhóc áo xanh đảm trách. Và có vẻ như một lần nữa nó sẽ lại biểu diễn với bộ bài trên tay.
Trong khi thằng nhóc áo xanh đang xóc lui xóc tới xấp bài, Quý ròm thình lình quay sang nhỏ Hạnh:
- Tôi nghĩ ra rồi!
- Quý nghĩ ra chuyện gì thế? - Nhỏ Hạnh ngơ ngác.
- Chuyện khi nãy ấy! - Giọng Quý ròm hào hứng – Tôi biết lá ách bích kia từ đâu ra rồi!
- Từ đâu ra? - Nhỏ Hạnh trố mắt.
Quý ròm khịt khịt mũi:
- Nãy giờ tôi cứ thắc mắc hoài! Bây giờ thì tôi biết chắc đó là lá bài phía ngoài cùng trong xấp bài bên tay phải của thằng áo xanh.
- Lá bài phía ngoài cùng?
- Đúng vậy! - Quý ròm tặc lưỡi – Lá bài phía trong cùng là lá bài ngửa, đó là lá sáu cơ. Còn lá bài phía ngoài cùng là lá bài sấp, đó là lá ách bích. Khi để dựng đứng xấp bài bên tay phải lên xấp bài bên tay trái thì những ngón tay trái của đối phương đã ép sát vào lá ách bích. Và khi đối phương đẩy xấp bài trượt đi thì những ngón tay trái đã giữ lá ách bích ngoài cùng lại và ấn nó xuống xấp bài đang nằm trên lòng bàn tay.
Nhỏ Hạnh gật gù:
- Hạnh hiểu rồi! Có nghĩa là lá đầm chuồn mà chúng ta trông thấy ban đầu vẫn còn nằm ngay dưới lá ách bích?
- Hoàn toàn đúng! - Quý ròm đáp bằng giọng tiếc rẻ - Nhưng dù sao thì tôi cũng nghĩ ra điều đó quá muộn!
Nhỏ Hạnh cười:
- Thì lần này Quý cố nghĩ ra sớm hơn!
Quý ròm cười méo xẹo. Nó không tin trong mười tiếng đếm, nó có thể phát hiện được những ngón nghề ma mãnh của đối phương.
Lần này thằng nhóc áo xanh bày một trò mới. Nó xoè xấp bài trước mắt, săm soi tìm kiếm một hồi rồi rút hai lá cầm trên tay.
Xong, nó ngước mắt nhìn bọn Quý ròm, nói bằng giọng tinh quái:
- Bây giờ tao sẽ cho tụi mày xem hai lá bài này!
Mạnh bực mình hừ giọng:
- Muốn cho xem thì đưa phứt ra đi, việc gì phải rào trước đón sau dài dòng thế!
Thằng nhóc áo xanh rùn vai:
- Nhưng tao phải giao hẹn trước! Tao chỉ cho tụi mày xem một lần thôi! Tụi mày cố nhìn cho kỹ, không được đòi xem lại lần thứ hai đâu đấy!
Quý ròm gật đầu:
- Được rồi! Tụi tao đồng ý!
- Thế thì xem đây!
Thằng nhóc áo xanh vừa nói vừa giơ hai lá bài trong tay lên. Tuy miệng hù doạ rất ghê nhưng thằng nhóc đưa hai lá bài ra rất từ tốn. Bọn Quý ròm đều nhìn rõ đó là lá chín rô và lá tám cơ.
Thằng nhóc mỉm cười hỏi:
- Xem rõ chưa?
- Rõ rồi!
Quý ròm vừa đáp xong, thằng nhóc liền lật sấp hai lá bài xuống và đưa cho Quý ròm:
- Mày cầm lấy hai lá bài này!
Đợi Quý ròm cầm lấy hai lá bài, thằng nhóc ung dung chìa xấp bài còn lại trên tay ra:
- Nhét hai lá đó vào xấp bài này!
Quý ròm nhíu mày:
- Nhét vào chỗ nào?
- Nhét vào bất cứ chỗ nào mày muốn!
Quý ròm ngần ngừ một thoáng rồi mím môi làm theo lời đối phương. Nó thận trọng nhét hai lá bài vào hai nơi riêng rẽ.
- Xong rồi!
Thằng nhóc áo xanh gõ cạnh xấp bài vào lòng bàn tay vài lần cho bộ bài nằm thật gọn gàng, vuông vức, rồi nói:
- Bây giờ tao sẽ biểu diễn đây!
- Biểu diễn như thế nào? - Mạnh ngứa miệng.
Thằng nhóc áo xanh nhướn mày:
- Tao sẽ lấy hai lá bài khi nãy ra!
- Cái gì? - Mnh trợn mắt - Biểu diễn như thế có gì là hay ho! Đã biết trước là hai lá nào, ai lấy ra mà chẳng được!
Thằng nhóc áo xanh hừ mũi:
- Thì tụi mày cứ xem đi đã!
Nói xong, nó rùn thấp người xuống sát mặt đất và vung vụt tay một phát. Bộ bài trên tay nó lập tức văng tứ tung,bay như bươm bướm và nằm vương vãi khắp nơi trên cỏ.
Trong khi bọn Quý ròm chưa hiểu ra chuyện gì thì thằng nhóc áo xanh đã đứng thẳng người dậy và giơ tay lên, trên tay nó còn đúng hai lá bài.
Và trước cặp mắt tò mò của bọn Quý ròm, nó xoay hai lá bài về phía trước. Ngay lập tức bọn Quý ròm bỗng rùng mình như bị điện giật: hai lá bài trên tay thằng nhóc áo xanh chính là hai lá bài khi nãy Quý ròm vừa nhét vào.
- Sao lại như thế được nhỉ? - nhỏ Hạnh vỗ vỗ tay lên trán, lẩm bẩm.
Thằng Mạnh còn hoang mang hơn. Nó nuốt nước bọt:
- Phù thuỷ! Đúng là trò phù thuỷ!
Quý ròm liếc Tiểu Long, thấy thằng này đang bần thần nghĩ ngợi. liền quay sang nhỏ Hạnh:
- Hạnh nghĩ ra gì chưa?
Nhỏ Hạnh lắc đầu:
- Khi lẳng mạnh một xấp bài, tất nhiên lá bài trên cùng vàưới cùng bị hai ngón tay kẹp giữ lại, nguyên tắc đó ai cũng biết! Nhưng Hạnh không hiểu tại sao đó lại là hai lá bài vừa rồi.
Quý ròm thở dài:
- Ừ, lạ thật! Khi nãy chính tôi đã nhét lá chín rô và lá tám cơ vô giữa bộ bài cơ mà!
Lúc này anh Việt đã đếm đến “năm” và cả Quý ròm lẫn nhỏ Hạnh đều hiểu rằng trong khoảng thời gian ít ỏi còn lại, tụi nó không thể nào tìm ra bí mật của màn ảo thuật vừa rồi.
Nhưng đúng vào lúc Quý ròm định mở miệng nhận thua thì Tiểu Long đột ngột lên tiếng:
- Tôi biết rồi!
Câu nói của Tiểu Long khiến Quý ròm, nhỏ Hạnh và Mạnh như không tin vào tai mình.
Nhỏ Hạnh ngó bạn, giọng nghi hoặc:
- Long biết thật ư?
- Ừ.
Anh Việt nhìn Tiểu Long:
- Em nói đi!
Tiểu Long chỉ tay vào hai lá bài trên tay thằng nhóc áo xanh, liếm môi rồi nói:
- Đây không phải là hai lá bài khi nãy!
- Mày nói gì thế? - Quý ròm giật bắn – Rõ ràng chính tay t
Tiểu Long không để Quý ròm nói hết câu. Nó lắc đầu, quả quyết:
- Khi nãy là hai lá chín rô và tám cơ! Còn hai lá bài này là tám rô và chín cơ!
Khác với Quý ròm và nhỏ Hạnh, Tiểu Long là đứa đầu óc chậm chạp. Hai đứa bạn “siêu học sinh” của nó khi tới lớp chỉ nghe thầy cô giảng qua một lần đã nắm vững bài học, khi đi thi chỉ cần ôn qua loa những ý chính. Tiểu Long không được trời phú cho trí thông minh như thế, để nhớ bài nó phải ê a tụng tới tụng lui đến rã họng. Phương pháp “lấy cần cù bù chậm chạp” của nó tuy cực nhọc nhưng chắc chắn.
Và nhờ cái ưu thế “chậm mà chắc” đó, trong “vụ án ba lô” mới đây chính nó,chứ không phải Quý ròm và nhỏ Hạnh, đã phát hiện nhóm Hải Âu cố tình viết “trăm năm trước” thành “năm trăm trước” trong bức mật thư chép trên tường.
Hôm nay cũng vậy, hồi nãy khi thằng nhóc áo xanh phô hai quân bài ra, thay vì ghi nhớ bằng mắt theo kiểu những người thông minh, Tiểu Long mấp máy môi lẩm nhẩm theo thói quen “chín rô, tám cơ… chín rô, tám cơ”. Và chính nhờ vậy, sau một thoáng ngỡ ngàng, nó kịp nhận ra hai lá bài trên tay đối phương lúc này không khớp với bài “học thuộc lòng” mình đang “tụng”.
Khi Tiểu Long buột miệng nêu ra nhận xét động trời đó và nói tên cụ thể từng quân bài, lúc đó nhỏ Hạnh, Quý ròm và thằng Mạnh mới cảm thấy ngờ ngợ. Nhỏ Hạnh gật gù:
- Ờ, ờ, đúng rồi! Đây là hai lá bài khác, “hoán vị” với hai lá bài ban đầu nhằm đánh lừa mình!
Quý ròm nhì đăm đăm vào mặt thằng nhóc áo xanh:
- Sao? Phe mày chịu thua chưa?
Miệng tuy nói cứng nhưng bụng Quý ròm giật thon thót. Nó không chắc thằng mập phe nó có quáng mắt hay không. Nào ngờ, nó vừa hỏi xong, thằng nhóc áo xanh gật đầu ngay tút xuỵt:
- Tao chịu thua!
Rồi nó cười hì hì:
- Giờ tới phiên phe mày trổ tài đi!
Quý ròm trổ tài với một viên bi ve.
Nó bỏ viên bi trong lòng bàn tay phải, chìa ra trước mặt phe Tâm hô, miệng tủm tỉm:
- Tao giao hẹn trước! Tao chỉ cho tụi mày xem một lần thôi! Tụi mày cố nhìn cho kỹ, không được đòi xem lại lần thứ hai đâu đấy!
Thấy đối phương nhại lại câu nói khi nãy của mình, thằng nhóc áo xanh nhăn mặt:
- Nhưng mày định làm gì với viên bi này?
Quý ròm ưỡn ngực:
- Tao nhét nó vào trong người!
- Nhét vào trong người?
- Ừ, nhét vào trong cơ thể ấy!
- Nhét vào trong lỗ mũi ấy ư? - ại hỏi.
Quý ròm hừ giọng:
- Nhét vào trong lỗ mũi thì nói làm gì! - Rồi nó khoa tay – Tao sẽ nhét viên bi xuyên qua da!
- Xuyên qua da? - Bọn Tâm hô tỏ ý ngờ vực.
Quý ròm gật đầu:
- Ừ, viên bi sẽ xuyên qua da, xuyên qua thịt, rồi lút dần vào trong người, cuối cùng là… biến mất!
Tâm hô ôm bụng:
- Ha ha! Xạo ơi là xạo! Viên bi mà mày làm như cây kim gút không bằng!
- Nếu không tin thì tụi mày xem đây!
Quý ròm vừa nói vừa gập cánh tay trái lại và dùng tay phải ấn viên bi vào khuỷu tay trái. Nó đè tay lên viên bi, lăn qua lăn lại và trịnh trọng nhắc:
- Tụi mày nhìn kỹ nha! Tao bắt đầu ấn viên bi vào trong cánh tay đây!
Thằng nhóc mũi hếch nhô đầu ra:
- He hé bàn tay ra xem chút nào!
Quý ròm trừng mắt:
- Hé sao được mà hé! Nếu tao hé tay, viên bi sẽ trôi ngược trở ra tức thì!
Nghe doạ, thằng nhóc mũi hếch không đòi Quý ròm hé tay nữa. Nó lẳng lặng khom người xuống, tò mò quan sát
Quý ròm lăn qua lăn lại viên bi một hồi, mặt làm ra vẻ nghiêm nghị:
- Chà, sắp lút vào trong rồi! À, đã lút được một phần ba!
Tâm hô bĩu môi:
- Dóc tổ!
Thằng nhóc áo xanh “xì” một tiếng:
- Mày chỉ bịa! Tao chả tin tí ti ông cụ nào!
- Tụi mày không tin phải không? - Quý ròm nheo mắt.
- Không tin! Nhất định không tin! - Thằng nhóc áo xanh khăng khăng.
- Không tin thì xem đây
Quý ròm nói giọng giận dỗi. Và nó ngửa bàn tay phải ra.
Lập tức, mấy chục cái cổ vươn dài, nhướn mắt dòm. Khi thấy viên bi vẫn còn trong lòng bàn tay Quý ròm, mấy chục cái miệng đang nín thở bật cười hê hê:
- Ha ha! Thế mà dám bảo là đã lút được một phần ba, xạo ơi là xạo!
- Ảo thuật hay thật đấy!
Có đứa châm chọc:
- Nếu làm cho viên bị chạy vào trong cơ thể rồi chạy trở ra nhanh như chớp, chả ai kịp nhìn thấy thì tao làm cũng được!
Những lời giễu cợt, nhạo báng thi nhau vang lên khiến Mạnh tức điên. Cả Tiểu Long và nhỏ Hạnh cũng không giấu vẻ lo lắng. Cả ba đưa mắt nhìn Quý ròm, ngạc nhiên thấy thằng này vẫn tỉnh khô.
Quả thật, trái với bản tính nóng nảy thường ngày, Quý ròm dường như không để những lời khích bác của đối phương vào tai. Nó đặt viên bi xuống đất, xoa xoa hai tay vào nhau, nhíu mày lẩm bẩm.
- Lạ thật! Sao viên bi lại bật trở ra kìa?
Tâm hô cười hô hố:
- Không vào thì nó bật trở ra chứ sao!
Mặc Tâm hô cà khịa, Quý ròm vẫn phớt lờ, Nó tiếp tục tự nói với mình:
- Có thể có sai sót gì đây! Thử lại một lần nữa xem sao!
Rồi chầm chậm đảo mắt quanh một vòng để đánh lạc sự chú ý của phe đối phương, Quý ròm thò tay trái cầm lên viên bi, bỏ qua tay phải. Xong, nó chậm rãi lặp lại động tác ban nãy, nghĩa là áp bàn tay phải lên khuỷu tay trái, lăn qua lăn lại viên bi để cố nhét vào.
Thằng nhóc mũi hếch lại khom người nghiêng ngó. Những đứa khác căng mắt nhìn chằm chằm vào chỗ khuỷu tay của Quý ròm, hy vọng sẽ phát hiện ra trò ma mãnh của đối phương.
Và cũng như ban nãy, Quý ròm lại tặc tặc lưỡi:
- Chà, sắp lút vào trong rồi! À, đã lút được một phần ba!
Tâm hô cười hí hí:
- Và đã sắp trồi ra hai phần ba rồi!
Câu trêu ghẹo đầy vẻ hài hước của Tâm hô kéo theo những tràng cười ngặt nghẽo. Cả Tiểu Long và nhỏ Hạnh cũng phải đưa tay lên bụm miệng để khỏi phì cười. Chỉ có thằng Mạnh là mắt long lên vì tức tối.
Quý ròm vẫn điềm tĩnh:
- À, bây giờ thì đã lút vào hai phần ba rồi, à ba phần tư, à như vậy là viên bi đã lút hẳn vào trong khuỷu tay rồi!
Quý ròm nghiêm nghị thông báo một lèo khiến những chuỗi cười lập tức ngưng bặt.
Trong khi phe Tâm hô không biết Quý ròm nói thật hay chơi trò dóc tổ, đang định lên tiếng hỏi, thì Quý ròm tự động lật ngửa bàn tay phải lên. Lòng bàn tay nó trống không: Viên bi đã biến mất.
Cả chục cái miệng lập tức “ồ” lên sửng sốt. Bỗng một đứa hét giật:
- Khám tay nó! Chắc nó giấu viên bi trong kẽ
Tâm hô nhìn lom dom bàn tay phải Quý ròm, khịt mũi:
- Mày giơ cao bàn tay lên xem!
Quý ròm tinh nghịch giơ cao tay trái khiến Tâm hô sầm mặt:
- Tao cần quái gì tay trái! Tay phải cơ!
Quý ròm lại giơ cao tay phải, hướng lòng bàn tay ra phía trước.
Săm soi một lúc chẳng thấy gì, Tâm hô lại nói:
- Quay lưng bàn tay lại!
Quý ròm quay lưng bàn tay lại. Vẫn chẳng có gì.
- Xoè các ngón tay ra!
Tâm hô tiếp tục đề nghị. Và Quý ròm tiếp tục làm theo. Nó thản nhiên xoè rộng năm ngón tay. Và dĩ nhiên không có viên bi nào trong những kẽ tay.
- Lạ thật! - Thằng nhóc áo xanh vò đầu – Hay nó ném viên bi xuống đất!
- Không có đâu! - Thằng nhóc mũi hếch lắc đầu – Khi nãy tao đã nhìn kỹ, viên bi không hề rơi xuống đất!
Thằng nhóc mũi hếch phản bác, thằng nhóc áo xanh và dăm đứa khác vẫn ngồi xổm xuống đất, lui cui sục sạo.
- Không có dưới đó đâu! - Quý ròm nheo mắt nói – Tao đã nhét khuỷu tay rồi!
- Khuỷu tay cái mốc xì!
Tâm hô gầm gừ, dù vậy nó vẫn không đoán ra Quý ròm đã giấu viên bi ở đâu. Trong khi đó, anh Việt đã đếm đến “năm” khiến nó lo sốt vó.
Tiểu Long kề miệng vào tai Quý ròm:
- Mày giấu viên bi ở đâu thế?
Quý ròm mỉm cười:
- Ở dưới da chứ đâu! Giờ này chắc nó đã chạy lẫn vào trong máu rồi!
- Dẹp mày đi! - Tiểu Long nhăn nhó – Tao hỏi thật mà mày cứ đùa!
Nhỏ Hạnh cười cười:
- Hạnh biết Quý giấu viên bi ở đâu rồi!
- Ở đâu?
- Ở trong bàn tay trái! Khi Quý dùng tay trái cầm lên viên bi để bỏ sang tay phải, Quý chỉ làm động tác thế thôi chứ thật ra Quý vẫn giữ viên bi ở lại trong tay trái, đúng không?
Đúng lúc đó, anh Việt đã đếm đến mười và Tâm hô cất giọng ỉu xìu:
- Keo này phe tao chịu thua!
Tiểu Long thúc vào hông Quý ròm:
- Phe rồi, mày xoè tay trái ra đi!
Quý ròm dễ dãi xoè bàn tay trái ra. Và nhỏ Hạnh há hốc miệng khi thấy trong tay Quý ròm không có viên bi nào.
- Lạ thật! - Nhỏ Hạnh vỗ vỗ trán - Chẳng lẽ Hạnh đoán sai?
Quý ròm mỉm cười:
- Hạnh không đoán sai đâu! Nhưng khi gập cánh tay trái để chìa khuỷu tay ra, bàn tay tôi đã đưa lên cao và bỏ tọt viên bi vào trong cổ áo rồi…
Đang nói tới đó, Quý ròm bỗng nhảy dựng lên:
- Á, đứa nào thọc lét tao vậy?
Vừa la bài hãi, Quý ròm vừa lật đật người quay người lại. Bắt gặp thằng Mạnh đang rụt tay về, Quý ròm tức muốn xịt khói lỗ tai:
- Mày chơi cái trò gì vậy hở thằng quỷ con?
Tiếng gầm của ông anh làm Mạnh hoảng vía. Nó méo xệch miệng:
- Nghe anh bảo anh bỏ viên bi vào trong áo, em rờ thử xem nó còn nằm trong đó không chứ đâu phải em chơi trò thọc lét!
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #2  
Old 06-01-2013, 04:05 PM
Helen's Avatar
Helen Helen is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Jan 2007
Bài gởi: 3,082
neww Cuộc so tài vất vả - Chương 7

Nguồn: hgth.vn

CHƯƠNG 7



Sau keo thứ hai, cuộc thi tài của bọn Quý ròm và phe Tâm hô trở lại thế cân bằng. Mỗi bên đều thắng một, thua một. Keo thứ ba, tức keo cuối cùng, sẽ quyết định chiến thắng thuộc về bên nào. Vì vậy, vẻ mặt của cả hai phe đều rất căng thẳng.
Nhỏ Hạnh chớp mắt nhìn Quý ròm:
- Quý còn trò gì hay để thi thố nữa không?
Quý ròm thở dài:
- Chỉ còn những trò vặt vãnh, không qua mắt được tụi nó đâu!
Câu trả lời của “nhà ảo thuật quên đem theo đồ nghề” khiến nhỏ Hạnh lo ngay ngáy. Nó thấp thỏm đẩy gọng kính:
- Thế bây giờ làm sao?
Quý ròm cắn môi:
- Phải nhờ tới thằng Tiểu Long?
Nhỏ Hạnh chưng hửng:
- Long đâu có biết biểu diễn ảo thuật?
Quý ròm nhún vai:
- Nó không biết làm ảo thuật nhưng nó từng luyện “thiết đầu công”!
Nhỏ Hạnh càng thắc mắc:
- Nhưng đấy đâu phải là trò ảo thuật!
- Ảo thuật hay không mặc kệ! - Giọng Quý ròm tinh quái - Vấn đề là mình phải khích cho tụi kia nhận lời!
Rồi không để nhỏ Hạnh tiếp tục vặn vẹo, nó ngoắt Tiểu Long và Mạnh, bốn đứa liền chụm đầu lại bàn bạc.
Thấy bọn Quý ròm xúm xít lâu lắc, Tâm hô xốn mắt:
- Tụi mày đọc thần chú gì cả buổi thế? Hay là…
Tâm hô chưa nói dứt câu, bọn Quý ròm đã quay phắt lại. Và theo sự phân công của ông anh, thằng Mạnh bước tới một bước, mặt vênh váo:
- Bây giờ hai bên sẽ so tài với nhau bằng cách mỗi bên cử ra một người…
Tâm hô gãi má:
- Nãy giờ chẳng phải mỗi bên vẫn cử ra một người là gì!
Câu nói của đối phương làm Mạnh thoáng đỏ mặt. Nó “e hèm” một tiếng để che giấu sự bối rối:
- Thì là vậy! Nhưng lần này sẽ so tài theo cách khác. Người được cử ra sẽ thực hiện một động tác đặc biệt nào đó, nếu phe kia có người làm theo được y hệt thì xem như thắng, còn không làm theo được thì xem như thua…
Phe Tâm hô có vẻ thích thú trước đề nghị mới mẻ này. Sau khi ngoảnh cổ trao đổi với đồng bọn một hồi, Tâm hô quay lại:
- Kiểu so tài này cũng hay đấy, nhưng tụi tao vẫn chưa hiểu rõ! Làm một động tá đặc biệt là làm như thế nào?
- Đây nè! - Ưỡn ngực ra trước, Mạnh quờ tay sang bên trái chụp cổ tay Tiểu Long giơ lên cao, rồi vừa nghếch mắt nhìn đối phương, nó vừa hùng hồn “quảng cáo” - Chẳng hạn ông anh lực sĩ này của bên tao sẽ biểu diễn màn dùng đầu chấn gãy các thanh gỗ, một “thần công” thất truyền đã lâu trên “giang hồ”!
Mạnh vừa “giới thiệu sản phẩm” xong, phe Tâm hô đứa nào đứa nấy ôm bụng cười bò.
- Chẳng có gì đáng cười! - Mạnh nóng gáy – Trong chốc lát nữa thôi, ông anh đại lực sĩ này…
Mạnh ngạc nhiên khi thấy nó càng gân cổ “quảng cáo”, tụi Tâm hô lại càng cười dữ, còn Tiểu Long thì đang ngọ ngoạy như muốn vùng ra khỏi bàn tay đang nắm chặt của nó.
Không hiểu tại sao bên đối phương bỗng phát rồ cả đám lên như thế, Mạnh bỏ lửng câu nói và ngoảnh sang định hỏi Tiểu Long. Không ngờ vừa quay đầu, Mạnh bỗng đuỗn mặt ra.
Nó như chết điếng khi nhận ra cái người bị nó nắm tay giơ lên và đang mím môi mím lợi vùng vẫy nãy giờ là Quý ròm chứ không phải Tiểu Long. Khi nãy nó nhớ rõ ràng Tiểu Long đứng bên trái còn ông anh ròm của nó đứng bên phải, chả hiểu hai người đổi chỗ cho nhau tự lúc nào. Bây giờ Mạnh mới hiểu ra tại sao phe Tâm hô lại hè nhau cười phát sặc như thế. Lôi một con người còm nhỏm còm nhom như ông anh của nó ra doạ thiên hạ, lại còn phong cho chức “đại lực sĩ” thì quả là trớ trêu và khôi hài hết cỡ!
Tất nhiên, ngay sau khi phát giác ra sự nhầm lẫn vô cùng tai hại của mình, Mạnh vội vàng buông tay ông anh như người phải bỏng
- Em… em tưởng…
- Tưởng cái đầu mày! - Giọng Quý ròm bốc lửa – Bộ mày không có mắt chắc?
Biết càng phân bua càng bất lợi, Mạnh quyết định đánh bài lờ. Nó ngoảnh sang phải, nắm tay Tiểu Long giơ lên, lần này là Tiểu Long thật, giọng lỏn lẻn:
- À quên! Đây mới là đại lực sĩ có cái đầu bằng sắt! Đại lực sĩ Tiểu Long là người chuyên làm những điều không ai làm được!
Lúc này phe Tâm hô đã thôi cười. Chúng tò mò ngắm nghía thằng nhóc to con Mạnh đang “quảng cáo”. Ừ, thằng này có vẻ là “đại lực sĩ” thật! Nhưng non choẹt như nó có bao lăm công phu mà dám dùng đầu chấn gãy các thanh gỗ?
Thằng nhóc áo xanh nuốt nước bọt:
- Tụi mày nói thật đấy hở?
Mạnh nhún vai:
- Thì phe mày cứ đồng ý đi, rồi sẽ biết ngay là thật hay giả!
Bị Mạnh khiêu khích, Tâm hô hậm hực:
- Được, tụi tao đồng ý!
Rồi nó bước lại chỗ đống lửa, rút phắt một thanh củi đang cháy, hăm hở khoa một vòng:
- Đại lực sĩ của phe mày có dám để tao đập thanh củi này và đầu không?
Mạnh “xì” một tiếng, giọng coi thường:
- Sao lại không dám! Thanh củi cỏn con này thì đã ăn nhằm gì!
Mạnh chỉ mới nghe Quý ròm khoe tài Tiểu Long chứ nó chưa rõ cái môn “thiết đầu công” này lợi hại như thế nào nhưng mồm vẫn nói cứng.
Tất nhiên nó sẽ không nói vung tán tàn như thế nếu như lúc đó nó trông thấy ở bên cạnh, Tiểu Long đang méo xệch miệng khi nhìn Tâm hô hùng hổ múa tít thanh củi như Quan Vân Trường múa cây Thanh Long Đao lúc qua ngũ ải.
Rõ ràng thanh củi trên tay Tâm hô to đùng và chắc nịch chứ không phải là “thanh củi cỏn con” như thằng Mạnh trịch thượng tuyên bố. Hơn nữa, đó là loại củi thông cực kỳ dẻo dai, nện vào một cái đầu đúc bằng sắt thật chưa chắc đã gãy, huống chi là nện lên đầu người bằng da bằng thịt! Thanh củi không gãy đã đành mà cái đầu người lúc đó chắc chắn dẹp lép!
Đang hoang mang chưa biết làm sao để tránh cuộc biểu diễn chết người này, Tiểu Long càng hoảng vía khi nghe Tâm hô ngoác miệng giục:
- Đại lực sĩ của phe mày bước ra đi chứ! Tao cầm thanh củi nãy giờ đã mỏi tay lắm rồi!
Trước những cặp mắt háo hức chờ đợi của mọi người, cực chẳng đã Tiểu Long phải nhích lên một bước.
Tâm hô liên huơ thanh củi lên khỏi đầu:
- Tao đập xuống nh
Thấy Tâm hô lăm lăm thanh củi như muốn bổ xuống, anh Việt mấp máy môi định ngăn lại, nhưng anh chưa kịp lên tiếng, Tiểu Long đã hốt hoảng buột miệng:
- Ấy, đừng, đừng!
- Sao thế? – Tay vẫn giữ thanh củi lơ lửng trên cao, Tâm hô nheo mắt hỏi giọng chế giễu – Mày sợ rồi ư?
Tiểu Long nhăn nhó đưa tay quẹt mũi:
- Môn “thiết đầu công” của tôi không đỡ nổi thanh củi này đâu!
- Ha, ha! – Hàng loạt cái miệng đứng đằng sau Tâm hô lập tức cất tiếng cười nhạo - Thế mà cũng dám khoe khoang là đại lực sĩ!
- Hoá ra người chuyên làm được những điều không ai làm được chỉ là một con thỏ!
Mặt Tiểu Long đã nhăn lại càng nhăn, những thớ thịt trên gò má nó tự dưng giật giật. Dĩ nhiên những lời quảng cáo huênh hoang vừa rồi là do thằng oắt Mạnh cao hứng “sáng tác” ra, nhưng dù muốn dù không người bị công kích, chế nhạo vẫn là nó, kẻ lỡ mang danh “đại lực sĩ”.
Tiểu Long cảm thấy bị xúc phạm nặng nề. Nhưng là đứa trầm tĩnh, nó không buồn thanh minh hay phản ứng. Cố dằn tự ái, Tiểu Long chậm rãi bước về phía đống lửa, đảo mắt tìm kiếm.
Bọn Tâm hô, cả Quý ròm, nhỏ Hạnh và Mạnh, không hiểu nhà “đại lực sĩ” định làm gì, tất cả đều lặng lẽ chăm chú theo dõi.
Một lát sau, mọi người thấy Tiểu Long rút ra từ đống củi một thanh gỗ vuông vức, phẳng phiu, loại gỗ người ta vẫn thường dùng để đóng trần nhà.
Tiểu Long ngắm nghía và vuốt ve thanh gỗ một hồi như để ước lượng độ cứng rồi bước lại trao cho Tâm hô:
- Môn “thiết đầu công’ của tôi có thể chấn gãy thanh gỗ này!
Thanh gỗ Tiểu Long chọn dày có đến bốn, năm phân là ít, nhưng Tâm hô vẫn hừ giọng:
- Thanh gỗ bé tẹo này ư?
- Ừ!
Tâm hô lại bĩu môi:
- Thanh gỗ này thì ai húc gãy chả được!
Tiểu Long vẫn bình tĩnh:
- Vậy càng tốt cho các bạn chứ sao! Nếu lát nữa trong các bạn có người cũng dùng đầu chấn gãy được thì tụi này xem như thua!
Thái độ rõ ràng của Tiểu Long khiến Tâm hô “tắt đài” ngay tắp lự. Tiểu Long không quen mồm mép, nó chỉ nói lên sự thật và cái sự thật đơn giản đó đã dập tắt ngay mọi lời chế nhạo của đối phương.
- Được rồi! – Tâm hô huơ thanh gỗ - Thế tao đập nhé!
Tiểu Long xoạc chân lấy th
- Nhớ đập thật mạnh vào đấy! Càng mạnh càng dễ gãy!
Đúng lúc Tâm hô giơ cao thanh gỗ chuẩn bị đập xuống, anh Việt thình lình hét giật:
- Khoan đã!
Rồi anh nhìn Tiểu Long, hỏi bằng giọng lo lắng:
- Có thật là em sẽ đỡ được cú đánh này không?
- Anh đừng ngại! - Tiểu Long mỉm cười - Nếu không đỡ được em chả dại gì đưa đầu chịu trận đâu!
Anh Việt dường như vẫn chưa yên tâm. Nhưng nghe Tiểu Long nói chắc như đinh đóng cột, anh không tiện ngăn cản, chỉ nhích gần lại, miệng thấp thỏm dặn:
- Cẩn thận đấy!
Lúc này, mọi đôi mắt đều đổ dồn vào chỗ Tiểu Long và Tâm hô đứng, căng thẳng và hồi hộp. Màn biểu diễn hung hiểm khiến ai nấy như nghẹt thở.
Ngay cả Tâm hô bộ tịch hung hăng là thế, bỗng chốc cũng nghe ngực nặng như chèn đá. Tới lúc sắp sửa ra tay, tự dưng nó chẳng muốn chơi trò này chút nào. Đang lưỡng lự, bỗng nghe Tiểu Long giục “Đánh đi chứ!”, như có một lực khiển vô hình, nó mím môi quất vụt một phát. Nhưng đến khi thanh gỗ sắp chạm vào đầu đối phương, bất giác nó chùn tay hãm đà lại.
Trong thời điểm “ngàn cân treo sợi tóc” đó, có ít nhất phân nửa số khán giả rùng mình ắm tịt mắt lại. Đến khi nghe “bốp” một tiếng, những kẻ yếu bóng vía đó mới dám rụt rè hé mắt ra.
Đầu Tiểu Long vẫn y nguyên. Và thanh gỗ trên tay Tâm hô cũng… không hề suy suyển.
Mọi người thở phào nhẹ nhõm, hệt như sau một tai nạn may mắn không xảy ra thương vong. Lúc này phe Tâm hô chẳng ai buồn lên tiếng chế giễu hay khích bác nhà “đại lực sĩ” như khi nãy nữa. Tâm hô vuốt mái tóc bù, kết luận ngắn gọn:
- Như vậy là không gãy!
Thằng nhóc áo xanh gật gù:
- Ừ, thanh gỗ cứng như thế có thánh mới chấn gãy được!
- Không gãy thì thôi! - Thằng nhóc mũi hếch phụ hoạ - Xem như huề, chả bên nào thua! Thôi, chúng ta chơi trò khác đi!
- Đúng rồi đó! Chơi trò khác đi! - Nhiều cái miệng nhao nhao hùa theo.
- Không được! - Tiểu Long lắc đầu - Sở dĩ vừa rồi thanh gỗ này không gãy là do bạn Tâm nửa chừng hãm đà lại! Muốn gãy phải đánh thật mạnh và thật dứt khoát!
Rồi trước những cặp mắt tròn xoe vì ngơ ngác, Tiểu Long ung dung cầm lấy thanh gỗ đang thõng xuống trên tay Tâm hô đưa cho Quý ròm:
- Mày đánh đi!
Ở “võ đường” phía sau nhà Tiểu Long, Quý ròm đã từng được thằng mập nhờ vả những chuyện tương tự. Vì vậy, khi Tiểu Long chìa thanh gỗ qua, Quý ròm thản nhiên cầm lấy. Nó còn toét miệng cười:
- Gồng đầu cho chắc nhé! Tao quật hết sức đấy!
Một lần nữa khán giả lại chia hai. Phân nửa lật đật nhắm tịt mắt, hân nửa còn lại áp tay lên ngực căng mắt nhìn nhà “đại lực sĩ” biểu diễn môn thần công “đã thất truyền trên giang hồ”.
Khác với cú đánh của Tâm hô khi nãy, lần này Quý ròm xuống tấn đàng hoàng và vừa quật vèo thanh gỗ xuống đầu Tiểu Long nó vừa hét lên một tiếng trợ oai để tăng thêm sức mạnh cho cú đánh.
Quả nhiên, khi thanh gỗ chạm vào đầu Tiểu Long, những khán giả đang phập phồng nhắm mắt kia không còn nghe tiếng “bốp” như vừa rồi, thay vào đó là một tiếc “rắc” khô khốc, đanh gọn.
- Gãy rồi! Gãy rồi! - Thằng nhóc mũi hếch nhảy cẫng, miệng hớn hở reo.
Thằng nhóc áo xanh xuýt xoa thán phục:
- Ghê thật! Chơi kiểu này thì phe tao chịu thua!
Những đứa đứng lố nhố xung quanh cũng quên phắt mình đang thi đua với đối phương, đồng loạt reo hò:
- Tuyệt cú mèo!
- Cứng hơn cả đầu … Ngưu Ma Vương!
- Đúng là đại lực sĩ!
Tâm hô mừng lo lẫn lộn. Mừng vì đầu cổ Tiểu Long sau pha biểu diễn vừa rồi vẫn còn nguyên, vẫn chưa móp một tí ti. Lo vì nó thừa biết phe nó chẳng ai có được cái đầu rắn chắc như thế! Khi nãy, lúc Tiểu Long rút thanh gỗ chìa ra, nó làm bộ chê ỏng chê eo, chứ “thanh gỗ bé tẹo này, ai húc chả gãy” này mà nện lên đầu nó thì chắc chắn cái cần cổ nó sẽ gãy trước, còn thanh gỗ có gãy hay không thì chỉ có trời mới biết! Bây giờ muốn gỡ gạc chỉ còn cách biểu diễn một trò gì đó cực khó để đối phương không làm theo được. Nhưng trò đó là trò gì thì Tâm hô chưa nghĩ ra.
May làm sao, đúng vào lúc nó xoay mình định hỏi ý kiến thằng “quân sư” áo xanh thì một thằng nhóc mặc áo ca rô bước ra. Đó là thằng Thái, đứa vừa rồi bị Tâm hô cho vào xiếc trong trò “bịt mắt qua rào”.
Tâm hô lừ mắt:
- Mày định dùng đầu chấn gãy thanh gỗ như thằng đại lực sĩ kia hả?
- Không! – Thái mỉm cười – Nhưng tao sẽ biểu diễn một trò độc đáo, chắc chắn tụi kia sẽ không làm được!
Tâm hô bán tín bán nghi:
- Trò gì thế?
Thái không trả lời. Nó lẳng lặng bước đến cạnh đống lửa, lẳng lặng rút ra một cây củi thông đang cháy rồi đi đến trước mặt bọn Quý ròm.
Nó giơ cao thanh củi, nghiêm nghị hỏi:
- Tụi mày thấy gì đây không?
- Thấy! - Tiểu Long liếm môi – Củi!
- Cây củi đang cháy phải không? – Thái lại hỏi.
Quý ròm gật đầu:
- Ừ, đang cháy!
Mạnh ngứa miệng:
- À, đây là trò… nuốt củi đang cháy!
Phớt lờ giọng điệu khiêu khích của thằng Mạnh, Thái thản nhiên chỉ tay vào khúc củi chỗ ngay bên dưới ngọn lửa, nheo mắt hỏi:
- Theo tụi mày chỗ này nóng không?
- Dĩ nhiên là nóng! - Quý ròm đáp.
- Có thể sờ tay vào được không?
Câu hỏi này khiến bọn Quý ròm ngẫm nghĩ mất một lúc. Ngọn lửa ở đầu khúc củi đang cháy phừng phực, hẳn nhiên chỗ sát ngọn lửa phải rất nóng. Đó là chưa kể, chỗ đó nhựa thông bị nung nóng dang chảy xèo xèo, nom cứ y như phún thạch của hoả diệm sơn.
Tiểu Long, Quý ròm và nhỏ Hạnh nghiêng ngó một hồi rồi rùng mình kết luận:
- Không sờ tay vào được!
Thái gật gù:
- Chỗ đó đúng là không thể sờ tay vào được! - Rồi nó nhoẻn miệng cười – Nhưng là đối với những người bình thường! Còn tao thì khác
Nói xong, nó bình thản thò hai ngón tay kẹp chặt vào chỗ nhựa thông đang sôi sục đó, và chỉ bằng hai ngón tay nó huơ thanh củi một vòng, mặt không hề biến sắc.
Màn biểu diễn của Thái trong bình thường, đơn giản, không ly kỳ, rụng rợn và hồi hộp như môn “thiết đầu công” của Tiểu Long nhưng đến khi nó buông hai ngón tay ra và hỏi:
- Tụi mày làm được không?
Thì Quý ròm, Tiểu Long và nhỏ Hạnh đều lắc đầu:
- Tụi này chịu thua!
Chỉ có Mạnh là bất phục. Nó hừ mũi:
- Em làm được!
- Đừng dóc mày! - Quý ròm trừng mắt – Chỗ đó nóng lắm, mày sờ vào là tuột da liền.
Mạnh vẫn khăng khăng:
- Thằng Thái cầm được thì em cũng cầm được! Anh cứ để em thử đi!
Thái nheo mắt ngó Mạnh:
- Mày muốn thử phải không?
Mạnh hùng hổ chìa tay ra:
- Đúng! Đưa thanh củi đây!
Thái đưa thanh củi. Nhưngnh dù sao cũng chưa mất hết khôn ngoan. Nó không cầm tay vào chỗ “khủng khiếp” đó ngay.
Mạnh nắm chặt thanh củi bằng tay trái, lé mắt săm soi tính toán một lúc rồi ngập ngừng gí đầu ngón trỏ tay phải vào chỗ Thái vừa cầm. Ý nó muốn dò xem chỗ đó nóng đến mức nào, khi cảm thấy chắc ăn mới bắt chước thằng Thái kẹp lấy bằng hai ngón tay.
Nhưng dù cẩn thận như thế, Mạnh vẫn bị bất ngờ. Đầu ngón tay vừa chạm vào thanh củi, nó đã hoảng vía vứt ngay thanh củi xuống đất, tay trái nắm chặt lấy ngón trỏ tay phải, miệng la bài hãi:
- Ối, chết em!
Thái cười ha hả:
- Tao đã nói rồi, ai bảo mày không chịu nghe! Người bình thường là cấm có sờ vào những chỗ nguy hiểm như thế!
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #3  
Old 06-01-2013, 04:07 PM
Helen's Avatar
Helen Helen is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Jan 2007
Bài gởi: 3,082
neww Cuộc so tài vất vả - Chương 8

Nguồn: hgth.vn

CHƯƠNG 8



Cuộc so tài giữa bọn Quý ròm và đám trẻ mới quen một lần nữa lại bất phân thắng bại. Keo vừa rồi nhằm phân định kẻ thắng người thua nhưng rốt cuộc phe Quý ròm không ai bắt chước được môn “thiết trảo công” của thằng Thái, ngược lại phe Tâm hô cũng lắc đầu trước tuyệt kỹ “thiết đầu công” rùng rợn của “đại lực sĩ” Tiểu Long.
Trọng tài Việt vui vẻ tuyên bố:
- Cuộc thi thứ nhất xem như hoà!
Tâm hô gãi mái tóc bù, giọng xuôi xị:
- Vậy là không bên nào được nhận phần thưởng hở anh?
Anh Việt xoa hai tay vào nhau, tủm tỉm:
- Ngược lại thì đúng hơn! Cả hai phe đều được thưởng!
Rồi quay sang bọn Quý ròm, anh nheo nheo mắt:
- Các bạn trẻ này là khách, được ưu tiên lên trước! Nào, xin mời!
Quý ròm đại diện cả bọn, hí hửng bước lên.
Anh Việt hào phóng chỉ tay vào chiếc bàn đặt phần thưởng:
- Em có thể tuỳ ý chọn món nào em thích.
Nhỏ Hạnh không ngờ có cái màn “tuỳ ý” này, liền mừng rỡ nhắc:
- Quả cầu bạc! Quả cầu bạc!
Quý ròm tai thính như mèo. Nó chỉ ngay vào quả cầu bạc:
- Em chọn món này!
Dường như quả cầu bạc cũng là phần thưởng mà bọn Tâm hô thích thú và háo hức mong ngóng nãy giờ. Do đó khi thấy anh Việt long trọng ôm quả cầu bạc trao cho Quý ròm, cả chục tiếng thở dài đồng loạt vang lên kèm theo những cái chép miệng xuýt xoa.
- Thế là công cốc!
- Thật tiếc đứt ruột!
- Chờ mỏi cổ rốt cuộc quả cầu về tay kẻ khác, tức ơi là tức!
Những lời than vãn tiếc nuối đó, nhỏ Hạnh nghe rõ mồn một nhưng đang rất mê quả cầu, nó phớt lờ tất cả , hân hoan vươn tay ra đón món phần thưởng quý giá Quý ròm đang tí tởn ôm về.
Tâm hô lên sau, chán nản và ngơ ngác. Dòm dò một hồi, nó chọn đại chiếc cặp sách rồi lững thững cầm về giữa những tiếng hò reo không lấy gì làm nồng nhiệt lắm của đồng bọn.
Trò chơi tiếp theo là trò dạy nghề. Mỗi bên cử ra một người. Người đó sẽ được phe dối phương rỉ tai về một nghề bất kỳ. Không được nói ra miệng, chỉ bằng động tác, người đó phải diễn xuất làm sao cho phe mình nói trúng được cái nghề mình đang mô tả là thắng cuộc. Rõ ràng, muốn thắtrò chơi này, bọn trẻ phải giỏi nghệ thuật kịch câm.
Trong các buổi sinh hoạt ở trường, bọn Quý ròm dã từng chơi và giành chiến thắng trong trò này nhiều lần, do đó khi nghe phe Tâm hô đề nghị trúng ngay “môn ruột”, đứa nào đứa nấy mừng rơn.
Tiểu Long hớn hở ra mặt:
- Phen này phe mình thắng chắc!
- Hẳn nhiên rồi! - Quý ròm khoái chí - Tụi nó đề nghị trò này chẳng khác nào muốn “tự sát”!
Nhỏ Hạnh cũng không giấu vẻ tươi tỉnh:
- Ráng lên nghe Quý! Đừng quên trước nay tụi mình chưa bao giờ thua trong trò chơi này đấy!
- Quên sao được! - Quý ròm nhe răng cười tự tin.
Mạnh như cũng lây nỗi hân hoan của các ông anh bà chị. Nó ưỡn ngực hét tướng:
- Tiến lên! Toàn thắng ắt về ta!
Thằng Mạnh hô khẩu hiểu lớn đến nỗi mọi người đều kinh động. Những cặp mắt đổ dồn vào thằng oắt nhỏ người mà lớn mồm này khiến nhỏ Hạnh phải suỵt khẽ:
- Em đừng có hét ầm lên như thế!
Mạnh cười hì hì:
- Em động viên tinh thần phe mình
- Thôi, động viên thế đủ rồi! Bây giờ bắt đầu đi!
Thằng Thái không biết tiến đến bên cạnh bọn Quý ròm từ lúc nào, đang nheo mắt nhìn Mạnh, nói như trêu.
Quý ròm nhăn nhó:
- Mày xê ra xa một chút đi! Chờ tụi tao bàn bạc đã!
Thái không nói gì, lặng lẽ nhích lui ra sau, chờ đợi.
Một lát, Quý ròm thò tay ngoắt:
- Lại đây!
Thái lại gần, kề tai sát mặt Quý ròm, miệng hỏi khẽ:
- Nghề gì vậy?
- Nghề y tá!
Khi đưa ra nghề này, bọn Quý ròm hy vọng phe Tâm hô sẽ nhầm với nghề bác sĩ. Trước nay, bọn Quý ròm đã cho biết bao đối thủ vào bẫy khi đưa ra nghề này.
Nào ngờ Thái là thằng nhóc khôn rạch trời. Thừa biết âm mưu của bọn Quý ròm, nó bèn đóng một mình hai vai. Trước tiên, nó giả làm ông bác sĩ, đeo ống nghe ở tai, khám bệnh viết toa, rồi quay sang bên cạnh nói gì đó với người y tá. Đoạn, nó bước qua bên cạnh đóng vai y tá, gật gù lắng nghe, sau đó soạn ống tiêm, thuốc men đặt lên chiếc băng ca, chậm rãi đẩy xuống phòng bệnh, chích thuốc cho bệnh nh
Thái diễn tả xuất sắc đến nỗi bọn Quý ròm đứa nào đứa nấy tái xạm mặt. Và quả như sự lo lắng của tụi nó, khi chích thuốc cho “bệnh nhân” xong, “y tá” Thái thẳng người đậy và chỉ tay vô ngực mình, hàng chục cái miệng bên phe Tâm hô liền đồng loạt nhao nhao:
- Nghề y tá! Nghề y tá!
Anh Việt quay sang Quý ròm:
- Đúng không em?
- Dạ, đúng ạ!
Quý ròm lỏn lẻn gật đầu và để nhanh chóng khoả lấp thất bại vừa rồi, nó rảo nhanh về phía bọn Tâm hô, hăm hở giục:
- Tới phiên tao!
Phe Tâm hô dường như đã bàn bạc từ trước. Quý ròm vừa giục, thằng nhóc áo xanh đã “ra đề thi” ngay. Nó kề sát tai Quý ròm thì thào:
- Nghề đẩy phụ!
Tưởng mình nghe nhầm, Quý ròm hỏi lại:
- Mày bảo nghề gì?
- Nghề đẩy phụ!
- Nghề đẩy phụ? - Quý ròm nghi hoặc lặp lại.
- Ừ!
Lúc t3;ng mình nghe nhầm, Quý ròm ngạc nhiên. Nhưng khi biết mình không nghe nhầm, nó càng sửng sốt.
Nó nhìn chòng chọc vào mặt thằng nhóc áo xanh:
- Nghề đẩy phụ là nghề gì? Mày có bịa ra không đấy?
- Tao mà bịa ra, cô hồn vặn cổ tao liền!
Nghe đối phương thề độc, Quý ròm không ngờ vực nữa. Nhưng nó vẫn chưa hết thắc mắc:
- Nhưng nghề đẩy phụ là nghề gì sao tao không biết?
Thằng nhóc áo xanh mỉm cười:
- Đấy là do mày ít đi đây đi đó nên mày không biết thôi!
Nói xong một câu đầy vẻ “giáo huấn”, thằng nhóc áo xanh chậm rãi giải thích. Đến lúc đó, Quý ròm mới hiểu thế nào là nghề đẩy phụ. Thì ra có những đứa trẻ chuyên kiếm sống bằng cách đứng ở các đầu cầu có độ dốc cao như cầu chữ Y, cầu Bình Triệu hay cầu Sài Gòn. Chúng lảng vảng ở những nơi đó từ sáng đến tối, chờ khi nào có các loại xe thồ, xe xích lô hay xe ba gác vượt cầu ì ạch vì chở nặng, chúng xúm lại xin đẩy phụ để được “bồi dưỡng”.
Khổ nỗi, khi chưa biết nghề đẩy phụ là cái nghề cóc cắn gì thì Quý ròm cũng lo, nhưng chỉ lo in ít, còn đã biết đó là nghề gì rồi, nó đâm lo tợn, mồ hôi bỗng chốc túa ra đầy trán.
Nó hoang mang bước về phía Tiểu Long, nhỏ Hạnh và thằng Mạnh, đầối bòng bong, không biết phải diễn tả như thế nào để phe nó có thể đoán trúng cái nghề oái oăm này.
Quý ròm hoang mang một thì đám bạn nó hoang mang mười. Khi Quý ròm làm động tác đẩy xe lên dốc, Tiểu Long tưởng bở vọt miệng đáp ngay:
- Nghề đạp xe ba gác!
Và nó lập tức chết điếng người, bụng ngay ngáy sợ nhỏ Hạnh trách cứ khi bắt gặp cái lắc đầu thiểu não của Quý ròm. Lúc nãy, trước khi bắt đầu cuộc chơi, Tâm hô đã giao hẹn mỗi phe chỉ được nói một lần, không được nói lại.
May sao, đúng vào lúc nhỏ Hạnh định mở miệng nhận thua, thằng nhóc áo xanh đột nhiên rộng lượng:
- Cho phe mày nói thêm một lần nữa đấy!
Lần này sau khi tranh cãi lâu thật lâu với Tiểu Long và Mạnh, nhỏ Hạnh ngập ngừng đáp:
- Nghề đánh xe ngựa!
Tâm hô cười hề hề:
- Phe mày thua rồi! Đó là nghề đẩy phụ!
- Đừng có ăn gian! - Mạnh sửng cồ - Trên đời này làm gì có nghề nào là nghề đẩy phụ!
Tâm hô chưa kịp phản ứng trước thái độ nóng nảy của Mạnh thì Quý ròm đã nhanh chóng can thiệp. Nó nhìn Mạnh, buồn bã nói:
- Đúng là có nghề đẩy ụ! Tụi mình thua keo này rồi!
Thất bại vừa rồi khiến Mạnh vô cùng ấm ức. Nó nói nhỏ vào tai Tiểu Long:
- Anh bảo tụi nó dạy nghề trọng tài bóng đá đi!
- Nghề trọng tài bóng đá?
- Ừ, chắc chắn tụi nó sẽ nhầm với nghề cảnh sát giao thông!
Tiểu Long đem “sáng kiến” của Mạnh bàn với hai bạn. Quý ròm bĩu môi:
- Nghề trọng tài bóng đá dễ ợt! Tụi nó chỉ cần co chân giả bộ đá bóng, xong thổi hoét một cái, rồi vờ rút thẻ vàng thẻ đỏ trong túi giơ lên là biết ngay!
Nhỏ Hạnh vỗ vỗ trán:
- Hay mình đề nghị tụi nó làm cảnh sát giao thông! Như vậy tụi nó dễ nhầm với trọng tài bóng đá hơn!
Quý ròm nhíu mày một hồi rồi gật gù:
- Cũng được! Nghề cảnh sát giao thông khó làm điệu bộ hơn nghề trọng tài!
Nhưng một lần nữa, thằng Thái khiến bọn Quý ròm dở cười dở mếu.
Chúa ranh ma, Thái đóng vai cảnh sát giao thông lúc cúp điện, đèn xanh đèn đỏ đèn vàng đều tắt ngóm. Nó bước ra giữa ngã tư tưởng tượng, điều khiển các luồng xe cộ bằng tay. Điều đó quả ra ngoài ý nghĩ của Quý ròm và nhỏ Hạnh. Bởi vì trong tình huống đặc biệt đó, cảnh ságiao thông chính hiệu cũng chỉ dựa vào động tác tay để hướng dẫn các dòng xe lưu thông giống như thằng Thái cảnh sát giao thông giả hiệu thôi.
Dĩ nhiên Thái vừa làm qua loa vài ký hiện là phe nó nhận ra ngay:
- A, cảnh sát giao thông!
Có đứa còn vỗ tay hát:
- Cảnh sát giao thông
Mời ông mời bà
Bước qua bước lại…
Lần này không đợi anh Việt hỏi, Quý ròm lật đật mở miệng nhận thua rồi nôn nóng phóng qua phe đối phương nhận “đề thi” để mong “gỡ gạc”.
Nào ngờ “đề thi” thứ hai còn khiến Quý ròm tá hoả hơn “đề thi” thứ nhất. Vừa nghe thằng nhóc mũi hếch mở miệng thì thào, Quý ròm đã giật nảy:
- Làm gì có nghề bán chỗ đứng! Tụi mày đừng có chơi trò gian lận!
Câu nói của Quý ròm làm thằng nhóc mũi hếch nổi nóng:
- Chơi có trọng tài mà gian lận nỗi gì! Nếu trọng tài tuyên bố tụi tao bịa ra những nghề không có thật, tụi tao sẵn sàng nhận thua, không những thế tụi tao sẽ thay nhau cõng bốn đứa tụi mày về tới tận nhà luôn!
Thấy đối phương nói cứng, Quý ròm không dám phản đối nữa. Nó đành rầu rĩ dỏng tai nghe thằng nhóc mũi hếch giải thích nghề “bán chỗ đứng” là cái nghề độc đáo như thế nào và lo lắng không biết phải diễn tả cái nghề quái dị đó ra sao.
Theo lời thằng nhóc mũi hếch thì mấy năm trước đây, tức là vào cái thời hoàng kim của nghệ thuật cải lương, các bà các cô ngày nào cũng chen nhau xếp hàng nghìn nghịt trước các rạp hát và hồi đó, rất nhiều đứa trẻ đã “phất” lên nhờ cái nghề “bán chỗ đứng” kỳ khôi này.
Đứa trẻ hành nghề này suốt ngày phải quanh quẩn trước các rạp hát, hễ đánh hơi thấy các quầy bán vé rục rịch mở cửa là lẹ làng nhảy vào xếp hàng.
Trong khi những khán giả chân chính mắt nhìn đăm đăm về phía quầy vé chờ tới lượt mình thì vị khán giả nhóc con này mặt mày lơ láo trông ngang liếc ngửa, nom “gian” không thể tả.
Khi phát hiện một khán giả nhiệt tình nhưng chậm chân đang vò đầu bứt tai vì không mua được vé, cứ chen vào hàng lại bị những người tới trước đẩy bật ra, đứa trẻ hành nghề “bán chỗ đứng” lập tức tiếp cận với “con mồi” để lễ phép xin nhường lại vị trí béo bở của mình với một giá cả phải chăng. Và trong lịch sử của nghề “bán chỗ đứng” trước các rạp hát, những đề nghị loại này hình như chưa bao giờ bị “khách hàng” từ chối.
Quý ròm cũng vậy. Nó không thể “từ chối”. Nó buộc phải thể hiện một thứ nghề ngỗng mà chỉ nghĩ đến thôi nó vừa cảm thấy đau khổ lại vừa muốn phá ra cười.
Và đến khi Tiểu Long nhìn chăm chăm những cử chỉ xun xoe mời mọc của nó rồi tí tởn la lớn “Nghề bán vé số!” thì Quý ròm không nhịn được nữa, bèn ôm bụng cười.
- Đúng không mà cười?- Tiểu Long ngẩn ngơ nhìn bạn.
Quý ròm chưa kịp đáp thì thằng nhóc mũi hếch đã lên tiếng:
- Sai bét bè be rồi! Cho tụi mày nói lại đấy!
Phe Tiểu Long lại bàn bạc, lại tranh cãi, lại đáp:
- Nghề giữ xe!
Tất nhiên, lại sai. Và thằng nhóc mũi hếch lại hoà phóng:
- Cho nói thêm lần nữa!
Nhưng lần này, Tiểu Long, nhỏ Hạnh và thằng Mạnh vừa chụm đầu vào, Quý ròm đã nhăn nhó:
- Khỏi đoán! Phe mình đáp không trúng đâu!
Nhỏ Hạnh tròn mắt:
- Nghề gì mà khó thế?
- Nghề… bán chỗ đứng!
Quý ròm đáp xuôi xị. Rồi bằng giọng ngán ngẩm, nó méo xệch miệng gượng gạo mô tả cho những bộ mặt đang ngơ ngác kia biết cái nghề lạ tai nọ thực ra là cái nghề quái quỷ gì.
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #4  
Old 06-01-2013, 04:10 PM
Helen's Avatar
Helen Helen is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Jan 2007
Bài gởi: 3,082
neww Cuộc so tài vất vả - Chương 9

Nguồn: hgth.vn


CHƯƠNG 9



Keo thứ ba, phe Quý ròm cố “gỡ một bàn danh dự”. Bốn đứa xúm lại bàn tính sôi nổi, quyết nghĩ cho được một cái nghề thật hóc hiểm, nếu không hơn thì cũng ngang ngửa với những cái nghề đối phương vừa đưa ra.
Nhưng nghĩ mãi, nghĩ mãi, bọn Quý ròm vẫn chỉ nhớ được những nghề nghiệp quen thuộc như giáo viên, tài xế, phi công, thợ hồ, thợ mộc, ca sĩ, kịĩ, v.v… Mà những thứ nghề ai cũng biết này chắc chắn chả gây khó dễ cho tụi thằng Thái nổi.
Mạnh hiến kế:
- Hay mình nêu ra nghề thợ lặn!
Quý ròm lắc đầu:
- Không ăn thua gì đâu!
- Sao lại không ăn thua! - Mạnh liếm môi - Biết đâu tụi nó chả nhầm thợ lặn với vận động viên bơi lội!
- Nói như mày! - Quý ròm “xì” một tiếng - Thằng Thái phe tụi nó đâu phải là đứa khù khờ như mày! Nó chỉ cần làm động tác mang chân vịt và đeo bình dưỡng khí trước khi nhào xuống nước là lộ ngay tắp lự!
- Hay bảo tụi nó làm nghề giáo viên! - Tới phiên Tiểu Long “sáng kiến”.
- Mày đừng có điên! - Quý ròm nạt ngang - Dạy học là nghề dễ bắt chước nhất trên đời!
- Tao đã nói hết đâu! - Tiểu Long vẫn bình tĩnh – Tao nói là nói giáo viên dạy cấp một chứ bộ!
Quý ròm ngẩn người:
- Giáo viên dạy cấp một là sao?
Tiểu Long thu nắm tay quẹt mũi:
- Giáo viên dạy cấp một nghĩa là không phải giáo viên dạy cấp hai hay cấp ba! Nếu tụi nó đoán ra nghề giáo viên, mình bắt tụi nó phải nói rõ là giáo viên dạy cấp mấy, nếu tụi nó đáp đúngạy cấp một mới gọi là thắng!
Mưu kế của Tiểu Long không có gì ghê gớm lắm. Nhưng chả nghĩ được nghề nào hóc hiểm cỡ “nghề đẩy phụ” hay “nghề bán chỗ đứng”, Quý ròm và nhỏ Hạnh đành chấp nhận đề nghị của Tiểu Long. Quý ròm gục gặc đầu:
- Ừ, may ra lần này có thể khiến tụi nó lúng túng!
Nhỏ Hạnh băn khoăn đẩy gọng kính trên sống mũi:
- Nhỡ tụi nó không đồng ý thì sao?
- Không đồng ý chuyện gì?
- Thì chuyện dạy cấp một hay cấp hai đó! Nhỡ tụi nó bảo chỉ cần nói đúng nghề dạy học là thắng thì sao?
Nhưng băn khoăn của nhỏ Hạnh không kéo dài lâu. Khi Quý ròm nêu lên yêu cầu ngặt nghèo đó, thằng Thái gật đầu ngay:
- Được thôi! Muốn cấp một thì cấp một!
Thấy đối phương ung dung, chả tỏ vẻ gì lo lắng, bọn Quý ròm không khỏi chột dạ. Bốn cặp mắt trố lên hồi hộp xem thằng Thái tinh ranh này định xử trí “đề thi” hóc búa của tụi nó ra sao.
Thái xử trí rất đơn giản, nhẹ nhàng. Nó cúi nhặt một thanh củi nhỏ giả làm thước. Rồi nó nhịp nhịp “cây thước” lên gốc cây, hệt như thầy giáo nhịp thước lên bảng.
Bọn Tâm hô dán mắt vào Thái. Đếnhằng này sau một hồi nhịp tới nhịp lui “cây thước”, bất thình lình gõ đánh “cốp” vào một điểm trên “bảng” và hất hàm một cái, cả đám đồng loạt ngoác miệng đọc to:
- A!
Bọn Quý ròm chưa hết sửng sốt, Thái đã chỉ “cây thước” sang điểm khác. Và đám trẻ lại đồng thanh:
- Bê!
Cảnh tượng trước mắt khiến bọn Quý ròm đứa nào đứa nấy ngẩn tò te. Chúng như không tin vào mắt mình. Thằng Thái ma mãnh diễn tả vai thầy giáo lớp một xuất sắc đã đành, còn tụi nhóc kia sao cũng đóng vai học trò lớp một xuất sắc và phối hợp với “thầy giáo” nhịp nhàng thế không biết!
Khi lớp học trước mặt đọc đến chữ “dê” thì Quý ròm khoát tay, giọng xìu như bún:
- Thôi đủ rồi!
Nó chẳng buồn làm theo kế hoạch đã định nữa. Căn cứ vào diễn biến trước mắt, bắt đối phương xác định thằng Thái đang dạy cấp mấy là thừa, không khéo còn bị tụi nó cười vào mũi nữa không chừng!
Quý ròm quay sang Tiểu Long:
- Mày qua bên đó đi!
Mệnh lệnh bất ngờ của Quý ròm khiến Tiểu Long giật mình bước lui một bước, mặt nhăn như bị:
- Sao mày không đi?
Quý ròm nhún vai:
- Tao “dạy nghề” hai lần đều hỏng bét! Với những cái nghề kỳ cục của tụi nó, biết đâu mày diễn tả lại dễ hiểu hơn tao!
Mặt Tiểu Long thoáng vẻ phân vân. Quý ròm nói không phải không có lý. Chả phải Quý ròm thất bại liên tiếp hai keo rồi còn gì! Nhưng “siêu thông minh” như Quý ròm còn không hoàn thành nhiệm vụ, chậm chạp như mình làm sao kham nổi! Nghĩ vậy, Tiểu Long cứ chôn chân tại chỗ, mắt chớp lia chớp lịa.
Như đọc được lo lắng trong lòng bạn, nhỏ Hạnh động viên:
- Long cứ đi đi! Biết đâu Long chẳng làm nên chuyện!
Tiểu Long vẫn chẳng nhích chân. Nó chỉ nhích tay. Tay nó quẹt lia quẹt lịa muốn rớt cả mũi.
- Anh Long không đi thì để em đi cho! - Mạnh đột ngột lên tiếng.
Quý ròm quay phắt sang ông em:
- Mày đi?
Câu hỏi nhuốm vẻ nghi ngờ của ông anh làm Mạnh tự ái quá xá. Nó mím môi:
- Vâng, em đi! Và em sẽ cố diễn tả sao cho bất cứ ai cũng hiểu được!
Mạnh tuyên bố với vẻ long trọng. Nhưng mặc dù ông em nói chắc như bắt cua trong giỏ, cặp lông mày của Quý ròm vẫn nhăn tít:
- Mày nói khoác là tài!
Mặt Mạnh đỏ phừng:
- Thì anh cứ để em đi một lần đi!
Thấy thằng oắt bắt đầu giận dỗi, nhỏ Hạnh liền nhoẻn miệng cười:
- Quý cứ để cho Mạnh đi đi! Đằng nào phe mình cũng thua hai keo rồi, keo này có thua nữa cũng không sao!
- Thua sao được mà thua!
Mạnh hừ mũi, và như sợ các ông anh bà chị bất thần đổi ý, nó hối hả rảo bước về phía bọn Tâm hô đang đứng. Ở phía sau, Tiểu Long, Quý ròm và nhỏ Hạnh phấp phỏng đưa mắt nhìn theo.
Lần này chính Tâm hô “ra đề”. Đứng từ xa, bọn Quý ròm chả nghe được gì, chỉ hồi hộp quan sán phản ứng của Mạnh để đoán xem “đề thi” dễ hay khó mà thôi.
Và tụi nó bỗng thót bụng lại khi thấy Tâm hô vừa rỉ tai xong, thằng Mạnh lập tức đứng thộn mặt ra. Và sau khi choàng tỉnh, Mạnh bắt đầu tranh cãi. Quý ròm từng trải qua cảnh này nên nhìn thằng Mạnh hùng hổ vung tay vung chân và lắc đầu quầy quậy, nó đoán cái nghề Tâm hô bắt Mạnh diễn tả chắc “khó xơi” còn hơn xương… khủng long.
Và cũng như Quý ròm lúc nãy, sau một hồi hung hăng cãi cọ, phản đối, cuối cùng mạnh đành chịu khuất phục trước lời giải thích bao giờ cũng kèm theo những dẫn chứng từ thực tế của đối phương.
Quý ròm nhìn chòng chọc vào mặt Mạnh, lúc này đã lững thững quay lại phía đội nhà.
Cách các ông anh bà chị chừng ba thước, Mạnh đứng lại và nhìn mọi người bằng ánh mắt lo âu và nụ cười méo xẹo như báo điềm chẳng lành.
Và sau một thoáng đắn đo, Mạnh bắt đầu diễn tả cái nghề Tâm hô yêu cầu bằng cách xoè tay ra làm động tác như nhận tiền, sau đó nó từ từ oằn vai xuống rồi chậm chạp đứng thẳng người lên.
Tiểu Long dán mắt vào từng cử động của Mạnh, miệng reo khẽ:
- A, nghề khuân vác!
Quý ròm và nhỏ Hạnh cũng cảm nhận như Tiểu Long nên hai đứa đều nhanh chóng đồng tình:
- Ừ, rất giống nghề khuân vác!
Được hai bộ óc thông minh như Quý ròm và nhỏ Hạnh cùng lúc phụ hoạ không phải là chuyện ngày nào cũng xảy ra, vì vậy Tiểu Long như nở từng khúc ruột. Nó hăng hái giục:
- Thế mình nói ra cho tụi nó biết đi!
Nhưng nhỏ Hạnh đã làm Tiểu Long cụt hứng ngay tút xuỵt. Nó vỗ vỗ trán, giọng trầm ngâm:
- Giống nghề khuân vác thì quả có giống thật! Nhưng chẳng lẽ đối phương lại đưa ra một nghề đơn giản như thế?
sực nhớ ra:
- Ờ nhỉ! Nếu là nghề khuân vác thì mặt mày thằng Mạnh chẳng đến nỗi khó coi đến thế!
Sự hào hứng trong lòng Tiểu Long lập tức xẹp lép. Nó khụt khịt mũi, giọng buồn xo:
- Thế nếu không phải là khuân vác thì là nghề gì?
Nhỏ Hạnh tư lự:
- Có thể là nghề gánh nước mướn!
Quý ròm bổ xung:
- Cũng có thể đây là phu khiêng kiệu! Hệt như trong các bộ phim lịch sử ấy!
- Phim lịch sử là nói về chuyện thời xưa! - Tiểu Long ngoác miệng cãi - Thời bây giờ làm gì có kiệu mà khiêng?
- Nói vậy mà cũng nói! - Quý ròm hừ giọng – Lúc bắt đầu chơi, có bên nào giao hẹn chỉ giới hạn trong những nghề của thời nay đâu!
Nhưng cuộc tranh cãi giữa Tiểu Long và Quý ròm chẳng giải quyết được gì. “Nghề thời nay” hay “nghề thời xưa” mà bọn Quý ròm lần lượt nêu lên trước sự đồng ý dễ dãi của đối phương đều chung một số phận: chỉ nhận được những cái lắc đầu khoái trá của Tâm hô.
Đến khi nêu tất tần tật những nghề có thể nghĩ ra vẫn không trúng “đáp án”, bọn Quý ròm hết ham đoán tới đoán lui. Trong khi đó, Mạnh đứng đực giữa vòng tròn người, nhìn những nỗ lực vô vọng của các ông anh bà chi một cặp mắt cũng vô vọng không kém.
Và như không thể khác, cuối cùng Quý ròm nhìn thẳng vào mặt Tâm hô, thở hắt ra chán nản:
- Tụi tao chịu thua! Đó là nghề gì vậy?
Tâm hô cười khì:
- Nghề này tụi mày không biết đâu! Nghề cho thuê vai!
Câu trả lời của Tâm hô khiến Tiểu Long, Quý ròm và nhỏ Hạnh nghệt mặt. Nghề “bán chỗ đứng” đã kỳ cục, nhưng còn có thể hiểu được, còn nghề “cho thuê vai” thì không đứa nào có thể hình dung.
Tiểu Long nuốt nước bọt:
- Cho thuê vai là sao? Cho ai thuê?
Tâm hô tươi tỉnh:
- Cho những người mê bóng đá thuê!
Rồi thấy bọn Quý ròm vẫn giương mắt ếch lên nhìn, Tâm hô “e hèm” một tiếng rồi thong thả tiếp:
- Nghề này chỉ hoạt động ở các sân bóng đá, nhất là khi diễn ra những trận đấu đỉnh cao…
Theo lời Tâm hô thì trước những trận đấu nóng bỏng đó, rất nhiều người không mua được vé. Và những khán giả kém may mắn thường tìm cách lọt vào sân bằng cách trèo qua những bức tường bao quanh sân vận động. Nhưng tường vách do con người xây dựng nên thì cao, còn chân cẳng con người ta do trời sinh ra thì ngắn, do đó muốn leo quướng ngại vật này, những vị khán giả nhiệt tình một cách phi pháp kia chỉ có cách đứng trên vai người khác để lấy đà. Chín vì nhu cầu bất ngờ này mà rất nhiều ông nhóc đã nghĩ ra cái nghề độc đáo là nghề “cho thuê vai” để vừa giúp đỡ những người hâm mộ nền bóng đá nước nhà vừa kiếm tí tiền còm…
Tâm hô thuyết minh một tràng, vừa nói nó vừa minh hoạ bằng các động tác sinh động, kể cả cái động tác không được thanh nhã lắm là giơ tay “chưởng vào”… mông các vị khán giả to béo một cách quá đáng để giúp “thân chủ” có thể ì ạch nâng mình lên đầu tường, khiến bọn Quý ròm dù đang nẫu ruột vì nỗi buồn thua cuộc cũng phải phì cười.
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #5  
Old 06-01-2013, 04:12 PM
Helen's Avatar
Helen Helen is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Jan 2007
Bài gởi: 3,082
neww Cuộc so tài vất vả - Chương 10 (hết)

Nguồn: hgth.vn


CHƯƠNG 10




Lần đầu tiên trong đời, bộ ba Quý ròm, Tiểu Long và nhỏ Hạnh bị thua liểng xiểng trong trò chơi dạy nghề quen thuộc. Có thể nói đây là một vố đau chưa từng có. Vừa đau vừa ấm ức, Quý ròm luôn miệng làu bàu:
- Tụi nó chơi ăn gian! Cứ nghe ngóng, lượm lặt ba cái nghề tréo cẳng ngỗng như thế để đem ra đánh đố, bố ai mà đáp trúng được!
Nhỏ Hạnh tặc lưỡi:
- Biết làm thế nào! Đây là những nghề có thật chứ đâu phải tụi nó bịa ra!
- Có thật thì có thật chứ! - Quý ròm vẫn cau có - Cố tình sưu tầm những thứ nghề đặc biệt ở tận đẩu tận đâu để bắt bí đối phương đâu phải là hay!
Tiểu Long giảng hoà:
- Yên chí đi! Bây giờ tới trò ra câu đố, thế nào mình cũng thắng lại! Mày là “vua câu đố” mà sợ gì!
Lời nhắc nhở của Tiểu Long giúp Quý ròm tươi lên được đôi chút. Ừ, tới màn đố nhau thì tụi mày chỉ có chết với ông! Quý ròm phấn khởi nghĩ, và quay sang phía đối phương, nó nôn nóng giục:
- Tụi mày chuẩn bị xong chưa! Bên tao đố trước đây!
- Xong rồi! – Tâm hô đáp - Đố gì đố đi!
Chỉ đợi có vậy, Quý ròm hí hửng đố ngay:
- “Con gì buổi sáng đi bốn chân, buổi trưa đi hai chân, buổi chiều đi ba chân”?
Quý ròm vừa dứt câu, thằng nhóc áo xanh cười hề hề:
Đó là con người ta! Tưởng gì, câu này tụi tao biết từ khuya!
Sự nhanh nhẩu của đối phương làm Quý ròm tức anh ách. Tuy vậy, nó vẫn cố hỏi vặn:
- Tại sao là con người ta!
- Buổi sáng tức hồi nhỏ, con người ta bò bằng hai chân hai tay, buổi trưa tức khi lớn lên, con người ta đi bằng hai chân, còn buổi chiều tức lúc về già, chống thêm cây gậy nữa không phải thành ba chân sao?
Thằng nhóc áo xanh hùng hổ làm một tràng, rồi không để Quý ròm hoạnh hoẹ tiếp, nó nói ngay:
- Giờ tới lượt bên tao đố lại! Đố tụi mày “con gì buổi sáng đi bốn chân, buổi trưa đi hai chân, còn buổi chiều không đi bằng chân nào cả”?
- Làm gì có con nào như vậy? - Thấy đối phương lấy câu đố của mình sửa qua loa khúc đuôi rồi đem ra đố ngược lại, Quý ròm gầm gừ - Tụi mày đừng có dóc!
- Tao chả dóc! - Thằng nhóc áo xanh láu lỉnh - Nếu không tin, mày chịu thua đi, tao nói cho mà nghe!
Quý ròm tức khí:
- Tụi tao thua đấy, mày nói ra xem nào!
- Thì cũng là con người ta chứ con gì! - Thằng nhóc áo xanh tỉnh bơ đáp.
- Sao lại là con người ta được? - Quý ròm tức muốn nảy đom đóm mắt – Con người ta mà “buổi chiều không đi bằng chân nào cả”?
- Thì đấy! Ông tao bị liệt cả chục năm nay, toàn ngồi trên xe đẩy, có đi lại được đâu!
Trong một thoáng, Quý ròm cảm thấy như bị ai nhét giẻ vào miệng. Mãi một lúc sau nó mới ú ớ phản đối:
- Đó là trường hợp đặc biệt, ai mà tính!
Thằng nhóc áo xanh nhún vai:
- Mày không tính bởi vì đó không phải là ông mày! Còn tao ngày nào tao cũng phải lo lắng, chăm sóc cho ông tao, tao cứ tính!
Nghe đối phương đáp ngang như cua, Quý ròm đã muốn nổi nóng. Nhưng không hiểu sao, đến phút chót một cảm giác bất nhẫn dâng lên trong lòng khiến nó thở dài đánh thượt:
- Ừ, mày cực khổ vì ông mày, mày nói thế cũng phải! Câu này xem như tụi tao thua!
Phe Tâm hô không ngờ Quý ròm nhượng bộ dễ dàng như thế, cả bọn còn đang ngẩn ra thì trọng tài Việt đã hắng giọng góp ý.
- Em nên thay câu đố vừa rồi bằng một câu khác! – Anh mỉm cười nhìn thằng nhóc áo xanh - Đố như thế thì rối lắm, chả có quy tắc nào để phân xử thắng thua được cả!
Thấy trọng tài can thiệp, thằng nhóc áo xanh nhe răng cười:
- Vậy thì em đố câu khác!
Rồi quay sang bọn Quý ròm, nó nheo mắt tinh quái:
- Đố tụi mày chứục chi đo đỏ mà bỏ trong giường”?
Tới phiên Quý ròm ra oai. Nó “xì” một tiếng:
- Tưởng gì! “Cục đỏ bỏ trong giường” tức “cục đường bỏ trong giỏ”, đố lái kiểu này ai chẳng biết! - Rồi nó khịt mũi - Tụi mày muốn đố về đồ ăn, để tao đố cho mà nghe nè!
Nói xong, không đợi đối phương đồng ý hay không, Quý ròm lập tức lấy giọng ngân nga:
- “Dĩnh dịch tròn tròn, khô dòn ướt dẻo. Dù còn tí tẹo cũng gọi rằng nhiều” là món gì?
Câu đố của Quý ròm là đố về cái bánh đa. “Đa” chữ Nho có nghĩa là “nhiều”, đây là một kiểu chơi chữ, Quý ròm hy vọng bọn Tâm hô sẽ không nghĩ ra.
Bọn Tâm hô có vẻ không nghĩ ra thật. Quý ròm thấy cả bọn cứ chụm đầu xì xào và vò đầu bứt tóc một cách khổ sở.
Nhưng đúng vào lúc Quý ròm đang sung sướng ngắm nghía những bộ mặt nhăn nhó vì tuyệt vọng kia, một giọng nói lảnh lót thình lình vang lên:
- Bò viên ngon lắm! Bò viên ngon lắm!
- Sai rồi! - Quý ròm khoái trá - Thứ này không phải là bò viên…
Quý ròm nói chưa dứt câu, bọn Tâm hô đã phá ra cười ngặt nghẽo.
Thoạt đầu Quý ròm không hiểu tại sao ối phương tự dưng lại cười cợt om sòm như thế, nhưng trong tích tắc nó sực nhớ ra một chuyện, liền chột dạ quay sang bên cạnh.
Vừa ngoảnh sang, Quý ròm bắt gặp Tiểu Long và nhỏ Hạnh cũng đang sửng sốt nhìn nó, mặt đứa nào đứa nấy đờ ra như thấy ma.
Lập tức Quý ròm quay phắt về phía bọn Tâm hô, sục mắt vào đám đầu cổ lố nhố kia, miệng gọi giật:
- Phải tụi mày đấy không, Nở, Xảo?
- Tụi em đây!
Từ sau đám đông, một thằng bé và một con bé lách mình bước ra. Trên tay con bé quả nhiên đang lủng lẳng cái lồng chim quen thuộc.
Bọn Quý ròm nhận ra ngay đó là thằng Nở và em gái nó là con Xảo, hai đứa bé sống bên kinh Tàu Hủ bọn nó đã từng quen.
Mặc dù đã nghi ngờ từ trước, bọn Quý ròm không khỏi sững sờ khi gặp lại hai anh em thằng Nở ở chốn lạ hoắc lạ huơ này.
Tiểu Long, Quý ròm và nhỏ Hạnh lập tức chạy ùa tới. Nhỏ Hạnh cầm tay nhỏ Xảo, lắc lắc:
- Ôi, tụi em sao lại có mặt ở đây? Tụi em xuống Vũng Tàu khi nào thế?
Đôi mắt nhỏ Xảo long lanh:
- Tụi em ở Vũng Tàu đã bốn tháng nay rồi!
Ở bên cạnh, Tiểu Long bá vai N
- Từ nãy đến giờ tụi mày ở đâu?
Nở toét miệng cười, nó đưa tay cào lên mái tóc rối:
- Tụi em mới tới! Khi anh đó cái gì “ba chân, bốn chân” đó, em đã nhận ra tụi anh rồi nhưng chưa kịp gọi thì con Út Cưng đã gọi trước!
Út Cưng là con sáo biết nói của anh em Xảo, trước đây Tiểu Long dã từng mua về nuôi ở nhà nhỏ Hạnh. Câu “bò viên ngon lắm” chính là câu nói dạo đó Quý ròm dạy cho Út Cưng để trêu nhỏ Hạnh. Không ngờ con Út Cưng “học thuộc lòng” đến tận bây giờ!
Nghe thằng Nở nhắc, Quý ròm quay qua phía nhỏ Xảo và thu nắm tay dứ dứ trước chiếc lồng, vờ doạ:
- Chết mày nghen Út Cưng! Nếu mày không chịu quên cái câu vừa rồi, có ngày chị Hạnh sẽ rô-ti mày đấy!
Nở quay sang Tiểu Long, vồn vã:
- Anh Tiểu Long, khoẻ không?
Tiểu Long cười cười chưa kịp đáp, Quý ròm đã vọt miệng:
- Nếu khi nãy mày tới sớm một chút thì mày đã không hỏi một câu thừa như thế! Vừa rồi, bọn trẻ ở đây lác cả mắt khi thấy Tiểu Long dùng đầu chấn gãy… gốc cây to đùng ở đằng kia kìa!
Thanh gỗ Tiểu Long chấn gãy không phải là bé, nhưng dĩ nhiên không phải là “gốc cây to đùng” như Quý ròm huênh hoang.
Sợ thằng Nở cao hứng đòi đi xem cái “gốc cây to đùng” đó, Tiểu Long định lên tiếng đính chính. Nhưng nó chưa kịp mở miệng thì anh Việt đã bước lại, vui vẻ:
- Hay quá! Các em quen nhau trước rồi hả?
Quý ròm chớp mắt khoe:
- Dạ, tụi em quen nhau từ hồi ở trên thành phố lận!
- Tụi mày quen nhau thì lát nữa tha hồ chuyện trò, còn bây giờ quay lại đố tiếp đi đã! - Chứng kiến cảnh tay bắt mặt mừng giữa tụi Quý ròm và anh em thằng Nở, Tâm hô thoạt đầu ngạc nhiên, sau lại đâm sốt ruột khi thấy những đứa này hàn huyên dai nhách, liền nôn nóng vọt miệng.
Tiểu Long quay sang nhìn Tâm hô, cười vẻ biết lỗi:
- Thôi, tụi này không chơi nữa! Các bạn chia làm hai phe như ban đầu đi!
Nói xong, Tiểu Long kéo tay thằng Nở lại chỗ gốc thông gần đó. Nhỏ Hạnh cũng cặp kè với nhỏ Xảo đi theo. Cả Quý ròm, cả thằng Mạnh không biết mô tê gì, nãy giờ vẫn giương mắt ếch nhìn chòng chọc vào hai cái đứa lạ hoắc có tên là Nở và Xảo kia, cũng hối hả nối gót.
Bọn trẻ còn lại không biết làm sao, đành chia làm hai phe như cũ: Một bên do thằng Thái cầm đầu, một bên do Tâm hô làm thủ lĩnh.
Vừa ngồi bệt xuống cỏ, thằng Nở đã hỏi ngay:
- Chị Văn Châu không cùng đi với các anh chị sao?
- Không! ựa lưng vào gốc cây, mỉm cười đáp.
Quý ròm ngứa miệng:
- Chị Văn Châu của mày ra khỏi nhà nửa bước đã là khó, làm thế quái nào mà tếch xuống Vũng Tàu được!
Nhỏ Hạnh nhìn nhỏ Xảo:
- Tụi em xuống Vũng Tàu làm gì thế?
Nở vọt miệng đáp thay em gái:
- Tụi bạn em rủ em xuống đây! Ở thành phố Hồ Chí Minh dạo này bọn đánh giày đông quá, không làm ăn gì được!
Nhỏ Hạnh tròn mắt:
- Tụi bạn em là ai thế?
Tới phiên thằng Nở tròn mắt:
- Ủa, các anh chị không biết tụi bạn em là ai thật hả?
Nhỏ Hạnh ngạc nhiên:
- Em chưa giới thiệu làm sao tụi chị biết được?
Nhỏ Hạnh vừa hỏi xong, con Út Cưng trong lồng cùng kêu “Xạo! Xạo!” khiến bọn trẻ bật cười. Mặc dù thừa biết con Út Cưng không phát âm được dấu hỏi nên trước nay vẫn kêu “Xảo” thành “Xạo”, nhỏ Hạnh vẫn làm bộ trừng mắt nhìn con sáo:
- Chị không biết thật chứ không phải x à nghen!
Tiểu Long gật đầu phụ hoạ:
- Tụi anh không biết các bạn em thật mà!
Nhỏ Xảo đập tay lên vai nhỏ Hạnh, cười khúc khích:
- Thì nãy giờ các anh chị chơi với tụi bạn em đó chứ ai!
Câu trả lời của nhỏ Xảo khiến bọn Quý ròm ngẩn tò te. Đứa nào đứa nấy bất giác quay đầu nhìn về phía bọn trẻ lúc này đang trì níu nhau chơi trò kéo co bên đống lửa bập bùng.
Tiểu Long gãi gãi mũi:
- Ủa, tụi bạn em là những bạn này đây hả?
- Dạ! - Nở gật đầu – Các bạn này là thành viên của nhóm trẻ em đường phố Lửa Hồng, hầu hết đều sống lang thang như em cả đấy! Cả khối đứa từ thành phố Hồ Chí Minh và các tỉnh khác kéo tới. Đứa bán báo, đứa bán vé số, đứa đánh giầy…
- Trời đất! Thế mà tụi anh đâu có biết
Nở chưa nói hết câu, Quý ròm đã vùng kêu, bây giờ nó mới nhớ thằng Mạnh từng nói nhóm trẻ em đường phố Lửa Hồng cùng đóng chung một trụ sở với nhóm Hải Âu mà nó quên khuấy đi mất. Rồi nó quay phắt sang Mạnh:
- Sao nãy giờ mày không chịu giới thiệu hở thằng quỷ con?
- Em đâu có nhớ mặt tụi nó!- Mạnh rụổ - Em chỉ nghe các anh chị trong nhóm Hải Âu nói sơ qua vậy thôi chứ đâu đã sinh hoạt chung với tụi nó lần nào!
Nở tiếp tục tươi cười nói về đám bạn mới:
- Trong bọn, có một số đứa tối ngủ luôn tại trụ sở! Em và nhỏ Xảo cũng vậy, ban ngày đi đánh giày, bán báo, tối về đây ngủ!
Nhỏ Hạnh chớp mắt:
- Ở đây, tụi em có được học hành gì không?
Nở gật đầu:
- Bạn nào học khá thì được vào các lớp bổ túc văn hoá, còn các bạn học lớp một, lớp hai thì học ngay tại trụ sở, do các anh chị phụ trách nhóm và bạn Thái hướng dẫn!
Quý ròm nhíu mày:
- Thái là cái đứa mặc áo ca rô đấy hả?
- Dạ! Bạn Thái và bạn Tâm hô học giỏi nhất nhóm, đã lớp bảy rồi đấy! -Nở hãnh diện “quảng cáo” cho bạn mình.
Tới lúc này, bọn Quý ròm mới vỡ lẽ tại sao khi nãy Thái diễn màn dạy học nhuần nhuyễn đến thế và tại sao đám trẻ bên dưới cũng phụ hoạ nhịp nhàng làm vậy. Hoá ra đó là lớp học quen thuộc hàng ngày của tụi nó.
- Thế còn thằng áo xanh kia, nó làm gì? - Quý ròm chỉ tay vào thằng nhóc khi nãy làm xiếc với bộ cát-tê tò mò hỏi.
- À, đóhằng Ba Lá!
- Ba Lá? - Tiểu Long trố mắt, nó vụt nhớ đến trò bài cào ba lá – Tên gì có vẻ… cờ bạc quá vậy?
Nở cười:
- Ba Lá là tên tụi bạn đặt! Em cũng chả biết nó tên thật là gì, chỉ quen gọi là thằng Ba Lá! Hồi trước, nó chuyên đi theo tụi đánh bài ma ở các hè phố, bên xe để lừa những người nhẹ dạ, sau bị các đội xã hội thu gom.Từ hồi được thả ra, về nhóm Lửa Hồng, nó được cấp vốn đi bán báo dạo, giống như con Xảo vậy!
Chuyện kể của thằng Nở càng lúc càng khơi dậy tính hiếu kỳ nơi bọn Quý ròm. Tụi nó thi nhau ngoác miệng hỏi hết câu này đến câu khác. Anh em thằng Nở phải thay phiên trả lời mệt xỉu.
Và chính nhờ những tiết lộ đó mà nỗi ấm ức vì thua cuộc trong lòng Quý ròm từ từ tan biến, thay vào đó là một sự cảm thông sâu sắc. Bây giờ nó mới hiểu ra những thứ nghề kỳ quặc mà khi nãy thằng Tâm hô, thằng Ba Lá và thằng nhóc mũi hếch đem ra đố chính là những nghề mà tụi nó đã cực khổ trải qua chứ không phải là nghe ngóng, lượm lặt hay sưu tầm đâu đó để cố tình bắt bí đối phương như Quý ròm vẫn tưởng.
Thì ra mình vẫn chưa biết nhiều về tụi nhóc cùng trang lứa nhưng có số phận không may này! Quý ròm bần thần nghĩ. Trước nay, nó và các bạn cùng lớp chỉ biết ăn sung mặc sướng, suốt ngày chỉ học và chơi, đâu có làm lụng cực khổ như bọn trẻ vào đời sớm này! Đã thế lại có đứa như thằng nhóc áo xanh, ngoài việc lăn lưng ra kiếm sống, khi về nhà còn phải vất vả chăm sóc cho người ông bị liệt cả chục năm nay nữa! Tội nó ghê! Mà cũng lạ thật, bươn chải cực nhọc như vậy mà sao khi sinh hoạt chơi đùa, bọn này lại hồn nhiên,ui vẻ ra phết thế không biết! Nếu không gặp anh em thằng Nở, tụi mình có tài thánh cũng chẳng biết những đứa đang chơi đùa với mình là bọn nhóc vẫn lấy đường phố làm nhà!
So với Quý ròm và nhỏ Hạnh, gia cảnh của Tiểu Long có khó khăn hơn. Dù vậy, so với đám trẻ này Tiểu Long vẫn cảm thấy cuộc sống của nó sung sướng hơn nhiều. Nghe anh em thằng Nở kháo chuyện một hồi, mặt nó cũng thừ ra như mặt Quý ròm.
Đang bâng khuâng nghĩ ngợi, chợt nghe thằng Nở kể chuyện thằng Thái dạy học bị “học trò” lấy kẹo cao su trét lên ghế cho “thầy” dính chơi, Tiểu Long sực nhớ ra một chuyện, liền hỏi:
- À, thằng Thái này có học võ hở mày?
- Võ gì? - Nở ngơ ngác.
- Thì võ gì đại khái như “thiết trảo công” hay “thiết bố sam” gì đó!
Nở tiếp tục tròn mắt:
- Sao anh lại hỏi thế?
Tiểu Long quẹt mũi:
- Tại khi nãy nó thi tài với tao, tao thấy nó cầm ngay chỗ thanh củi cháy mà mặt mày chẳng nhắn nhó tẹo nào hết!
Nở chưa kịp trả lời, nhỏ Xảo đã ôm bụng cười:
- Cái đó chẳng phải võ nghệ gì đâu! Nồi cơm đang nấu trên bếp, trước nay anh Thái vẫn dùng tay nhắc xuống tỉnh khô! Tại các ngón tay của ảnh chai rồi nên ảnh không sợ n
Thằng Mạnh nãy giờ ngồi im, bỗng ngứa miệng hỏi:
- Không luyện võ làm sao các ngón tay chai được?
- Bạn Thái hồi nào đến giờ chuyên đi bóc vỏ đậu thuê! Bóc riết, các ngón tay nổi u lên và chai lại chứ có gì đâu!
Lời giải thích của thằng Nở đơn giản và bất ngờ đến mức bọn Quý ròm đứa nào đứa nấy há hốc miệng.
Trong lúc tụi nó đang thộn mặt ngẩn ngơ, tiếng anh Việt từ chỗ vòng tròn người chợt vẳng đến:
- Bây giờ mời đội thắng cử đại diện lên nhận phần thưởng!
Hoá ra trong khi bọn Quý ròm và anh em thằng Nở đang mải mê trò chuyện, cuộc thi kéo co đã kết thúc.
Đến lúc nhìn thấy thằng nhóc mũi hếch lững thững bước lên, bọn Quý ròm mới biết phe thằng Thái thắng keo vừa rồi.
Nhưng thằng nhóc mũi hếch bước đến chỗ chiếc bàn đặt phần thưởng rồi đứng đực luôn ra đó. Mặc anh Việt lặp đi lặp lại hai, ba lần “Em chọn món nào?”, nó vẫn đứng trơ, mắt phân vân đảo từ chiếc ao thun qua chiếc nón vải trắng, rồi từ chiếc nón vải trắng qua chiếc áo thun. Có lẽ những món nó thích đã được phân phát hết, hai món quà còn lại nó không mặn mà lắm.
Anh Việt lại giục:
- Sao chọn đi chứ!
Biết không thể trù trừ lâu hơn được nữa, thằng nhóc mũi hếch định chỉ đại vào một trong hai món trước mắt. Nhưng đúng vào lúc nó dợm giơ tay ra, thình lình một giọng nói vang lên:
- Hay là chọn phần thưởng này vậy!
Đó là tiếng nói của nhỏ Hạnh. Trước những ánh mắt ngạc nhiên của vòng tròn người đang đổ dồn vào nó, nhỏ Hạnh chậm rãi bước tới chỗ thằng nhóc mũi hếch mà mỉm cười chìa quả cầu đang kêu leng keng theo từng bước chân của nó ra phía trước. Nhiều cái miệng không nhịn được, “ồ” lên:
- A, quả cầu bạc kìa!
Thằng nhóc mũi hếch có vẻ bất ngờ trước món quà trong mơ này. Nó trố mắt nhìn quả cầu bạc trên tay nhỏ Hạnh, ngần ngừ không dám đưa tay đón lấy.
- Bạn cầm đi! - Nhỏ Hạnh thân thiện - Bọn này tặng đấy!
Thằng nhóc mũi hếch nuốt nước bọt:
- Bạn nói thật đấy chứ?
Nhỏ Hạnh mỉm cười:
- Nói thật!
Thằng nhóc mũi hếch vẫn chưa tin. Nó ngước nhìn người bạn gái trước mặt, liếm môi hỏi:
- Khi nãy bạn thích quả cầu này lắm mà?
- Đó là khi nãy! - Nhỏ Hạnh nghiêm trang nói – Nhưng bây giờ tặng nó cho các bạn, bọn này thấy vui hơn!
Thằng nhóc mũi hếch không hỏi nữa, mặc dù nó không rõ tại sao cô bạn này lại thay đổi thái độ đột ngột như thế. Nó đưa tay đón lấy quả cầu, lí nhí:
- Cảm ơn!
Trước tiên là anh Việt, rồi anh Thức, rồi tới các anh chị phụ trách nhóm Hải Âu và nhóm Lửa Hồng ngồi đằng bàn, cuối cùng là đám trẻ nhốn nháo chung quanh, tất cả cùng rào rào vỗ tay tán thưởng.
Tất nhiên Tiểu Long, Quý ròm và anh em thằng Nở cũng bày tỏ sự hoan hỉ bằng cách vỗ tay hoà với mọi người.
Chỉ có thằng Mạnh là khác người. Thay vì vỗ tay, nó gãi gãi đầu, khịt mũi bình luận:
- Quả cầu này của người ta, mình nhào vô chơi rồi “thó” được, bây giờ đem tặng lại thì có gì là oai! Có ngon thì mua món quà mới đem tới!
Nói xong, thấy Quý ròm quay phắt qua, Mạnh hoảng hồn rụt cổ lại.
Nhưng Mạnh chỉ sợ hão. Không phải câu nói nào củng nó cũng bị ông anh cốc đầu. Như lần này chẳng hạn. Quý ròm quay qua nhìn nó, miệng mỉm cười, còn đầu thì gật gật:
- Mày nói đúng! Lần sau nếu gặp lại các bạn này, tụi tao nhất định sẽ chuẩn bị quà từ trước!


1997
Nguyễn Nhật Ánh
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 12:16 PM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.