Go Back   Vina Forums > Thư Viện Online > Kho Tàng Truyện > Truyện Tiểu Thuyết - Truyện Dài
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

 
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
Prev Previous Post   Next Post Next
  #1  
Old 06-02-2013, 04:42 PM
Helen's Avatar
Helen Helen is offline
Super Moderator
 
Tham gia ngày: Jan 2007
Bài gởi: 3,082
neww Mùa Đông Trên Đỉnh Yêu Thương - Phạm Lệ An

Nguồn: vnthuquan


Mùa Đông Trên Đỉnh Yêu Thương


Phạm Lệ An



Chương 1



Ngồi trong phòng khách, lướt tầm mắt qua cửa sổ, tôi nhìn ra bên ngoài. Từ đêm qua, trận tuyết đầu mùa đã bắt đầu rơi xuống thành phố. Sáng nay, quang cảnh như được bao phủ bởi một màu trắng tinh khiết. Nhìn những bông tuyết đang lất phất bay ngoài trời, tim tôi chợt thắt lại... vì nỗi nhớ thương một người. Tôi thật không ngờ, đã hơn năm năm trôi qua, vậy mà cứ mỗi khi nhìn thấy tuyết rơi là tôi lại nhớ thương day dứt. Hình như có ai đó đã nói rằng, mối tình đầu là mối tình khó quên. Điều này đối với tôi chỉ đúng có một nửa, bởi vì mối tình đầu của tôi không chỉ là khó quên, mà thật sự là không thể nào quên được. Ánh mắt của chàng, nụ cười của chàng, ngay cả những cái nhăn mày của chàng khi giận dỗi, và nhất là cái lúm đồng tiền xinh xinh trên má khi chàng cười... Tất cả đều còn rất đậm nét trong trí nhớ của tôi, như thể chỉ mới là ngày hôm qua hay hôm kia thôi, chứ không phải là năm năm.
Năm năm, thời gian không dài so với một đời người, nhưng để cố quên đi một người thì thật sự không phải là ngắn. Tôi không hiểu trong năm năm trời này tôi đã sống như thế nào, nhưng tôi biết rõ một điều, nếu không có bé Đông và không vì bé Đông, có lẽ tôi đã ngã gục từ lâu lắm rồi. Biết bao nhiêu lần tôi muốn buông xuôi, nhưng nhìn lại con mình, tôi lại cố gượng dậy và đứng vững trở lại. Bé Đông không có tội gì, có tội chăng là tội của cha mẹ nó, đã tạo ra nó mà không làm tròn trách nhiệm của cha mẹ. Nó đã vô phúc không có cha từ lúc lọt lòng, thì tôi chẳng những phải làm tròn bổn phận người mẹ, mà còn phải thay thế cả người cha để đền bù phần nào sự bất hạnh của bé Đông.
Từ nhỏ, tôi đã cố gắng lo lắng thật đầy đủ không để con tôi thiếu thốn một thứ gì. Tôi có thể nhịn ăn hoặc là không mua sắm cho mình, nhưng với con tôi thì mọi thứ đều phải chọn thứ hạng nhất, dĩ nhiên là nếu tôi có đủ khả năng. Cũng may, từ khi bé Đông hai tuổi, tôi đã tìm được một việc làm tốt, lương cao, lại tương đối nhàn hạ. Buổi sáng, tôi đem con gửi nhà trẻ, buổi chiều tan sở đến đón con về. Lúc đầu, chiều nào đón bé Đông về hai mẹ con cũng ôm nhau khóc. Con khóc vì cả ngày nhớ mẹ, còn mẹ khóc vì tội nghiệp con, và vì tủi than. Nhưng dần dần đâu cũng vào đấy, bé Đông quen cô, quen bạn đã bớt khóc nhè. Mẹ nó thì cũng quen với nhịp sống bon chen và dồn dập của xã hội nên cũng chai lì đi phần nào.
Thời gian trôi qua, bé Đông mới đó đã năm tuổi. Tháng chín vừa qua bé đã vào mẫu giáo, và lúc này mới là lúc tôi phải đối diện với một vấn đề khó xử. Dù cho tôi có thể lo lắng về vật chất cho bé Đông đầy đủ như thế nào đi nữa, tôi cũng không thể mua cho nó một người cha. Hôm qua đi học về, nó mếu máo hỏi tôi tại sao nó không có ba như những bạn khác. Tôi đã cứng miệng không trả lời được cho con tiếng nào. Tôi thật sự chưa chuẩn bị tinh thần để trả lời những câu hỏi như vậy, tôi không nghĩ là con tôi đủ lớn để đặt những câu hỏi như thế này. Quả thật tôi đã lầm, trẻ con nhạy cảm hơn tôi tưởng. Tôi đâu để ý là những lần đến trường đón con, nó đã nhìn thấy bạn bè có cả cha lẫn mẹ, còn nó thì chỉ có mẹ thôi.
Từ hôm qua đến giờ tôi đã suy nghĩ thật lâu mà không tìm ra một giải thích nào để nói cho bé Đông hiểu. Nói nó không có ba? Dĩ nhiên không thể được, trẻ con ở đây không dễ gì bị gạt như vậy. Nói ba nó chết rồi? Càng không thể được, không thể nói như vậy khi mà ba nó còn sống và đang ở cách nó không xa lắm. Cuối cùng tôi chỉ còn cách nói là ba con phải đi làm xa. Nó ngây thơ hỏi chừng nào ba về hở mẹ? Tôi chảy nước mắt đáp đại, chừng nào bé Đông lớn hơn, ngoan hơn, ba sẽ về. Tội cho con tôi, nó đã tin như vậy, và nó đã nói rằng Đông sẽ ngoan, sẽ cố ăn nhiều cho mau lớn để ba mau về.
Tôi ôm đứa con tội nghiệp của mình vào lòng, áp má vào mặt nó. Nó còn hỏi, sao mẹ khóc vậy mẹ, mẹ cũng nhớ ba sao? Tôi nghẹn ngào không thể trả lời con. Tim tôi gào tên chàng, anh đang ở đâu? Có biết con anh đang bị em gạt hay không? Có lẽ anh cũng chẳng cần gì đứa con này, bởi vốn anh chẳng biết anh đã tạo ra nó. Có nó hay không đối với anh chắc cũng không quan trọng, vì chỉ những đứa con chính thức của vợ chồng anh mới thật sự là con của anh. Đã năm năm qua rồi, ngoài đứa con bằng tuổi bé Đông, không biết anh đã có thêm bao nhiêu đứa nữa? Tôi lắc đầu, xua đi những tư tưởng vớ vẩn. Cũng tại cái trận tuyết đầu mùa này, đã khiến tôi nhớ chàng quay quắt. Dĩ vãng của mười năm trước hiện về như một cuốn phim quay chậm...
***
Ngày đó, khi quen chàng, tôi hai mươi mốt tuổi. Với những người con gái khác, có thể đó là một lứa tuổi đầy hoa mộng. Nhưng đối với tôi thì không hoa, cũng chẳng mộng. Tôi là con gái lớn nhất trong một gia đình có bốn anh chị em, hai trai, hai gái. Năm mười chín tuổi, tôi được ba mẹ gửi đi vượt biên với gia đình người dì, và tôi theo gia đình dì dượng sang định cư tại Montreal. Hai đứa em họ trạc bằng tuổi tôi được dì dượng nuôi cho đi học tiếp. Còn tôi, tôi hiểu rõ thân phận của mình nên đâu dám đòi hỏi được giống như họ. Vả lại, cả gia đình năm người còn lại ở Việt Nam đang trông chờ vào tôi, cho nên tôi phải lăn xả ra đi kiếm việc làm.
Lúc ở Việt Nam tôi đang học năm thứ hai đại học dưới chế độ cộng sản, qua đây coi như bỏ đi. Cái bằng tốt nghiệp phổ thông đổi ra tương đương với bằng trung học bên này làm sao xin được việc làm gì. Cho nên tôi đành làm tất cả những công việc nào mà họ chịu mướn tôi, miễn là kiếm được càng nhiều tiền càng tốt.
Năm đầu tiên, tôi làm đủ thứ việc. Từ vô hộp, đóng thùng ở một hãng làm chén dĩa, cho đến đi bán thức ăn ở Mac Donald. Tôi làm ban ngày, làm cả ban đêm. Cũng may, dì dượng tôi cũng thông cảm với hoàn cảnh gia đình tôi, cho nên không lấy tiền nhà. Vì vậy bao nhiêu tiền dành dụm được, tôi gửi hết về Việt Nam. Thời đó Việt Nam mới thay đổi chính sách, ba mẹ tôi mang số tiền tôi gửi về, ra mở một cửa tiệm bán quần áo, có lẽ cũng tạm đủ để nuôi mấy đứa em còn lại của tôi.
Không biết dì tôi đã nói gì với mẹ tôi mà bà đã viết thư sang bảo rằng bên này đã đủ sống rồi, con không cần gửi về nhiều nữa. Nhưng, cho dù mẹ tôi không nói đi nữa, có lẽ tôi cũng không còn có đủ khả năng để gửi về nhiều như lúc trước, vì sau một năm làm việc quá sức và ăn uống không điều độ, tôi đã bị đau một trận thật nặng. Sau đó, bác sĩ khuyên tôi không được làm việc quá sức, phải nghỉ ngơi và ăn uống cho đầy đủ nếu không muốn bệnh cũ tái phát.
Đúng vào lúc này, dượng tôi được một hãng lớn bên Mỹ nhận nên cả gia đình dì dượng dọn đi Mỹ. Dĩ nhiên tôi không được đi vì tôi không phải là con của dì dượng. Vả lại tôi cũng không muốn đi, vì sau một năm sống ở cái xứ được mệnh danh là "xứ lạnh tình nồng" này, tôi đã nẩy sinh một chút tình với nó. Trước khi đi Mỹ, dì tôi sợ tôi ở lại môt mình lại lo làm việc không biết giữ gìn sức khoẻ, nên dì nhờ người quen đưa tôi vào làm thư ký cho hãng SD, một hãng xuất nhập cảng của người Việt Nam làm chủ. Dì nói ông chủ hãng này tốt lắm, chuyên môn giúp đỡ người mình, như tôi vào làm thư ký cũng không cần bằng cấp, miễn làm được việc thì thôi, vừa làm vừa học cũng được.
Về chỗ ở thì dì nói con gái ở một mình không tiện, cho nên dì giới thiệu cho tôi đến ở chung với một chị độc thân cũng làm ở SD. Dì nói hai người, dù là con gái cũng đỡ hơn một người. Lo lắng chu đáo cho tôi xong dì mới yên tâm cùng gia đình đi Mỹ.
Còn nhớ, tôi bắt đầu nhận việc ở SD vào giữa tháng Bẩy, đúng vào hai tuần nghỉ hè, cho nên khi tôi vào thì chỉ có một số ít người làm việc. Đa số đều đã đi nghỉ hè, gia đình ông chủ cũng vậy. Tôi nghĩ thầm, như vậy cũng hay, tôi có đủ thời gian để thích nghi với công việc trước, để sau này khi ông chủ về đỡ bị khớp. Theo lời chị Mai, chị bạn ở chung nhà, thì công ty này là một kiểu kinh doanh gia tộc, ngoài ông chủ lớn, còn có một ông chủ con. Ông chủ lớn mà mọi người thường gọi là ông Thành rất hiền lành, phúc hậu hay giúp đỡ người đồng hương. Bà chủ thì có vẻ nghiêm khắc và dữ hơn ông chủ nhưng không thường xuyên có mặt trong hãng.
Ông bà Thành chỉ có một người con trai duy nhất, tên Hưng. Đó chính là ông chủ con, người mà theo lời chị Mai thì khoảng hai mươi sáu, hai mươi bẩy tuổi, đẹp trai, lịch sự, rất galant với phái nữ, ăn nói dịu dàng, đối xử với mọi người rất nhã nhặn dù là những người dưới quyền mình. Chưa bao giờ thấy anh ta nổi giận hay to tiếng chửi mắng ai, bởi vậy ở trong hãng có thể nói ai cũng thích anh ta, đặc biệt là phái nữ. Nhưng, cũng theo lời chị thì rất tiếc cho các cô nàng để ý đến anh ta bởi vì anh ta đã có vị hôn thê rồi, và rất là môn đăng hộ đối do gia đình hai bên sắp đặt, là con gái của ông chủ một công ty lớn hơn công ty SD.
Chị còn nói cô ta không đẹp lắm, nhưng nhờ biết cách trang điểm và ăn diện đồ đắt tiền nên coi cũng tạm được. Có điều vì được nuông chiều từ nhỏ nên bản tánh rất phách lối, ngang tàng, nhiều khi vì một lý do thật nhỏ nhặt mà mắng chửi người ta không tiếc lời. Tuy cô ta không làm ở SD, nhưng buổi trưa hay đến để cùng đi ăn trưa với vị hôn phu cho nên ai cũng biết mặt. Chị Mai dặn tôi sau này có gặp cô ta ở đâu thì nhớ tránh mặt, bởi vì hình như cô ta không có thiện cảm với những người đàn bà đẹp hơn mình.
Về gia đình ông chủ thì tôi tạm hiểu như vậy, còn về việc làm thì tương đối dễ dàng hơn tôi nghĩ, công việc của tôi chỉ là ghi chép sổ sách, hàng vào, hàng ra, giá cả, học sử dụng một chút computer. Với trình độ của tôi thì những việc này khá đơn giản, chỉ cần một tuần lễ là gần như tôi đã thạo hết mọi việc.
Hai tuần lễ sau, gia đình ông chủ trở về. Ngày thứ Hai đầu tuần tôi phải vào yết kiến ông Thành. Đúng như mọi người đã nhận xét, ông Thành quả thật là một người hiền lành và giàu lòng thương người. Ông đã không ra mặt ông chủ với tôi mà còn khuyên tôi nên cố gắng học hỏi. Ông nói ngày xưa khi ông mới sang định cư cũng chỉ với hai bàn tay trắng, nhưng với sự cố gắng không ngừng ông đã tạo nên sự nghiệp hôm nay.
Qua bao nhiêu lời tán tụng, tôi có ý chờ gặp mặt Hưng, nhưng phải sang đến thứ Ba thì tôi mới được gặp chàng. Thật khác với tưởng tượng của tôi, Hưng trông giống như một nghệ sĩ hơn là một người làm thương mại, có lẽ vì mái tóc để hơi dài bềnh bồng rũ xuống trán và cái dáng dong dõng cao của chàng. Trên khuôn mặt vuông cương nghị nổi bật nhất là cặp mắt như biết nói, nằm dưới hai hàng lông mày thật rậm, chiếc mũi cao thẳng, cái miệng khi cười lại có một cái lúm đồng tiền nho nhỏ trông thật có duyên. Đẹp trai như vậy lại là con nhà giàu, hèn gì mà chẳng khiến các cô trong SD điên đảo.
Tôi thầm chắc lưỡi, tiếc là chàng đã có vị hôn thê rồi, nếu không biết đâu trong cái đuôi dài sắp hàng chờ chàng ghé mắt xanh lại chẳng có thêm tôi? Nghĩ là nghĩ chơi cho vui vậy thôi, chứ thật sự tôi biết rõ Hưng thuộc về một giai cấp khác. Một con bé nghèo nàn và không có học như tôi thì đến gần sợ còn không được nữa kìa chứ nói gì đến được chàng để mắt tới, họa chăng chỉ là trong mơ. Hưng đưa cho chị Hương, thư ký riêng của chàng một hộp chocolat lớn bảo đem mời mọi người. Tôi cũng nhón một miếng cho vào miệng, và cảm thấy miếng chocolat hình như ngon hơn bình thường.
Người cuối cùng mà tôi mong được gặp mặt là vị hôn thê của Hưng, Mỹ Lan, cái tên thật đẹp, để xem con người có xứng với chàng không? Trưa thứ Sáu, gần đến giờ ăn trưa thì chị Mai chợt chạy qua khều tôi nói nhỏ, nhìn kìa, bà chủ tương lai của mình kìa. Tôi ngước nhìn, Mỹ Lan đang bước qua bàn của tôi để đi về phía phòng của Hưng. Nhận xét đầu tiên của tôi có được là cô ta chưng diện hơi diêm dúa, từ cách ăn mặc cho đến cách trang điểm, tất cả đều như muốn người khác nhìn thấy được sự giàu có của mình. Cô ta mặc một cái mini jupe màu đỏ, áo thun bên trong màu đen có ánh kim tuyến, chân đi vớ dài màu đen, bên ngoài khoác một cái jacket ngắn bằng da đen, dưới chân mang một đôi giày bốt cao cùng loại da với cái áo jacket.
Tôi không rành lắm về thời trang hay quần áo của những hãng danh tiếng, nhưng nhìn cách ăn mặc của Mỹ Lan tôi biết có lẽ không có gì trên người cô ta là không đáng tiền. Rất tiếc là cô ta đã quá lạm dụng cho nên trở thành diêm dúa. Nói về nhan sắc thì đúng như chị Mai đã nhận xét, Mỹ Lan không đẹp lắm, nhưng cô ta biết cách trang điểm nên nhìn cũng không đến nỗi nào. Chỉ có điều cô ta lại dùng quá nhiều mỹ phẩm khiến cho khuôn mặt mất đi vẻ dịu dàng, tự nhiên.
Mỹ Lan đã vào phòng của Hưng. Một lát sau tôi thấy chị Hương bưng vào một cái tách, có lẽ là cà phê. Tôi cúi xuống tiếp tục công việc của mình. Bổng dưng tôi nghe có tiếng la bằng tiếng Việt chen lẫn tiếng Anh:
-Oh, my God, chị có biết pha cà phê không? Chị đem cho tôi ly cà phê nguội như vậy làm sao mà uống?
Mọi cái đầu đều ngẩng lên, mọi cặp mắt đều đổ dồn về hướng bàn làm việc của chị Hương, kê truớc phòng của Hưng. Tôi thấy chị Hương cúi gầm mặt không nói câu nào trong khi Mỹ Lan đặt mạnh ly cà phê trước mặt chị Hương làm cà phê bắn ra tung tóe lên cả đống giấy tờ đang để trên bàn. Mỹ Lan tay chống nạnh, định chửi tiếp thì tôi thấy Hưng từ trong phòng bước ra, vừa nói gì nho nhỏ vừa kéo tay Mỹ Lan đi về hướng thang máy. Vậy mà cô ta còn cố quay lại nói thêm một câu hằn học:
-Lần này nhờ honey xin cho chị. Nếu còn lần sau thì chị không may mắn như vậy nữa đâu!
Hai người đã đi khuất. Mọi người đến an ủi chị Hương, chị ôm mặt khóc tức tưởi. Tôi nghe trong lòng dâng lên một niềm chua xót, những người nghèo đâu có tội gì, chỉ vì đồng lương mà bị chửi vô lý cũng phải rán nhịn cho qua. Không ngờ một người như Hưng mà lại có thể yêu một cô gái hợm hĩnh như Mỹ Lan. Tôi thầm tiếc rẻ, giống như khi nhìn thấy một tác phẩm hội họa hay điêu khắc có giá trị lại bị rơi vào tay một người không biết thưởng thức, không hiểu chút gì về nghệ thuật.
Tôi tự cười mình, tại sao mình lại có thể so sánh Hưng với một tác phẩm nghệ thuật. Dù gì tôi cũng biết Hưng mới được có mấy ngày, biết đâu anh chàng lại còn hợm hĩnh gấp mấy lần Mỹ Lan, nếu không thì tại sao họ lại có thể cặp với nhau chứ? Tôi trở về bàn của mình, chị Mai nháy mắt với tôi, nói nhỏ, Trâm mới gặp lần đầu đã có show coi rồi. Tôi hỏi chị điều mà tôi vẫn thắc mắc tự nãy giờ, honey mà Mỹ Lan nói là cái gì vậy chị? Chị cười, thì là vị hôn phu yêu dấu của cô ta chứ là cái gì. Không phải chỉ có honey thôi đâu, còn nhiều cái hay nữa, từ từ Trâm sẽ biết.



Chương 2



Thấm thoát mà tôi đi làm ở SD đã được ba tháng. Công việc ở đây tương đối nhẹ nhàng so với những công việc trước kia tôi đã làm, tiền lương cũng cao hơn một chút. Nhưng bù lại bây giờ tôi phải trả tiền nhà, tiền ăn cho nên không thể gửi về Việt Nam nhiều như trước nữa. Mỗi tháng dư được bao nhiêu thì tôi gửi bấy nhiêu, dù rằng mẹ tôi vẫn nói không cần gửi mỗi tháng. Nhờ cái tiệm quần áo đã tạm đủ sống rồi, hãy để dành tiền lo cho tương lai của tôi.
Cuộc sống cứ đều đặn tiếp diễn, ông Thành có vẻ hài lòng với sự chăm chỉ của tôi. Hưng thì sau ba tháng, tôi vẫn chưa thấy chàng ló cái đuôi hợm hĩnh, mà ngược lại, chàng cư xử rất được lòng mọi người. Mỹ Lan cũng vẫn xuất hiện đều đều mỗi tuần vài lần, và thỉnh thoảng thì lại có một người trong chúng tôi không may bị chọn làm nạn nhân. Tôi thật không muốn mang họa vào thân, cho nên mỗi khi Mỹ Lan đến, tôi vờ cúi mặt làm việc, không dám nhìn thẳng cô ta sợ bị cô ta chiếu cố. Tôi hỏi chị Mai tại sao Mỹ Lan không phải chủ mà được quyền chửi người làm của SD? Chị Mai nói rằng đến ông Thành còn phải sợ cô ta nữa kìa, vì hình như công ty của ba của Mỹ Lan có ảnh hưởng rất lớn với SD.
Phần Hưng,tôi không chắc chàng có yêu Mỹ Lan hay không. Bởi vì không khi nào trước mặt mọi người, tôi thấy chàng tỏ ra thân mật với cô ta. Thông thường thì Mỹ Lan là người chủ động, cô ta rất bạo dạn, nhiều khi ôm hôn Hưng ngay trước mặt mọi người. Những khi đó, tôi nhìn Hưng và thấy chàng có vẻ ngượng, nhưng hình như phải cố nhịn không dám chống đối lại Mỹ Lan. Máu trinh thám trong người nổi dậy, tôi nghĩ bên trong có lẽ có bí mật gì đây cho nên tôi cố tìm hiểu nhưng cuối cùng vẫn không tìm ra được gì.
Một ngày, thư ký của Hưng xin phép nghỉ. Chàng lại có một bảng khảo giá thị trường cần làm gấp mà không tìm ra người giúp vì tất cả mọi người đang bận hoàn tất một hợp đồng lớn. Chỉ có tôi là người mới nên tương đối rảnh. Thấy Hưng cầm xấp hồ sơ có vẻ lo lắng, chị Mai bảo Hưng đưa tôi làm thử. Hưng nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ, cô ấy còn mới quá, có được không? Chị Mai gật đầu, được mà, Trâm nó thông minh lắm, cứ giao cho nó đi. Hưng chắc lưỡi, rồi giao xấp hồ sơ cho tôi và dặn, có gì không hiểu cứ vào hỏi chàng. Tôi nhận xấp hồ sơ và cảm thấy nóng mặt vì tự ái, tôi nhất định phải làm và làm thật tốt cho chàng biết mặt. Cũng may là những thứ này tôi đã từng giúp chị Mai làm rồi nên tôi hoàn thành bản khảo giá không mấy khó khăn. Trước giờ cơm trưa là tôi đã bước vào phòng Hưng và giao cho chàng.
Trong lúc chờ Hưng coi lại xem có chỗ nào sai không, tôi lơ đãng nhìn quanh phòng làm việc của chàng. Cách bày trí trong phòng Hưng thật khác xa với những căn phòng khác, nó có vẻ thanh nhã và hơi...thoát tục. Nói cách khác là có tính cách nghệ thuật hơn những nơi khác. Tôi nhìn bức tranh treo trên tường, đối diện với bàn làm việc của Hưng. Bức tranh được vẽ bằng màu nước, nét vẽ không được điêu luyện lắm, có vẻ hơi cứng. Có lẽ của một họa sĩ mới ra nghề, nhưng ý nghĩa của bức tranh mới chính là cái quan trọng. Tôi nhìn ngọn núi ẩn hiện đàng sau đám mây đen trong bức tranh, phía trước là một dòng sông nhỏ uốn khúc và bên cạnh dòng sông là một con đường dẫn đến tận chân trời.
Điều đáng chú ý là toàn bộ bức tranh chỉ được xử dụng một gam xám, khiến bức tranh như bị bao phủ bởi một vẻ buồn. Có lẽ người họa sĩ lúc vẽ bức tranh này đang có một tâm trạng buồn chán, không tìm ra lối thoát. Bức tranh làm tôi liên tưởng đến số phận của mình, tôi bây giờ giống như đang đi trên con đường mòn đó, không biết sẽ dẫn mình đến đâu, đám mây trên đầu báo hiệu trời sắp mưa, liệu tôi có kịp tìm ra một chỗ để trú mưa trước khi cơn mưa trút xuống? Tiếng của Hưng cắt ngang dòng tư tưởng của tôi:
-Cô cũng có nghiên cứu về hội họa? Cô thấy bức tranh đó như thế nào?
Tôi quay lại, ánh mắt chàng long lanh sáng như muốn soi thấu những ý nghĩ trong đầu tôi.
Tôi hơi bối rối một chút rồi nói thật suy nghĩ của mình:
-Nét vẽ còn thô, chưa được điêu luyện lắm, còn ý nghĩa thì lại quá buồn, giống như không tìm ra phương hướng. Tôi nghĩ... người họa sĩ lúc vẽ bức tranh này có lẽ đang ở trong một trạng thái tuyệt vọng và chán nản cùng cực...
Ánh mắt Hưng đang vui chợt tối sầm lại. Tôi hối hận vì mình đã quá nhiều chuyện:
-Xin lỗi, tôi không cố tình phê bình tranh của anh, chẳng qua là tôi nói tâm trạng của tôi khi nhìn bức tranh này mà thôi...
Rồi tôi vội vàng đánh trống lãng:
-Anh xem bảng khảo giá xong rồi chứ? Có vấn đề gì không?
Ánh mắt Hưng đã trở lại bình thường, chàng lật lật xấp giấy trên tay:
-Tốt lắm, tôi không ngờ cô giỏi như vậy. Xin lỗi, lúc sáng tôi đã có thái độ không tin tưởng cô...
Tự ái đã được xoa dịu nhưng tôi vẫn nói mát:
-Không sao, tánh tôi mau quên lắm, anh khỏi lo...
Và tôi quay lưng:
-Thôi tôi ra ngoài làm việc...
-Xin chờ một chút, cô... gì nhỉ?
Tôi quay lại, ánh mắt chàng bây giờ hình như có xen lẫn một chút thích thú. Nhìn ánh mắt này tự dưng tôi cảm thấy phải đề phòng cho nên tôi không muốn giới thiệu tên mình:
-Anh còn chuyện gì cần căn dặn?
Hưng có vẻ bỡ ngỡ khi nhìn thái độ không thân thiện của tôi:
-À không, tôi chỉ muốn cám ơn cô đã giúp tôi làm bảng khảo giá này...
Tôi lại quay lưng:
-Không có gì, tôi chỉ làm bổn phận của tôi thôi...
Bước ra gần đến cửa phòng, tôi nghe chàng nói theo:
-Cám ơn luôn lời phê bình của cô cho bức tranh của tôi...
Tim tôi đập mạnh, tôi vờ không nghe và mở cửa bước vội ra ngoài. Tôi cũng không hiểu tại sao hôm nay mình lại có thái độ lạ lùng thế này. Bình thường tôi ăn nói rất lịch sự và nhã nhặn, tại sao hôm nay trước mặt chàng tôi lại cộc cằn như vậy? Tôi có cảm tưởng mình giống như một con nhím, gặp nguy hiểm nên tự xù lông để bảo vệ lấy mình. Nhưng tại sao tôi lại phải tự bảo vệ mình? Có gì là nguy hiểm? Hưng đâu phải là người xấu. Trong suốt thời gian tiếp xúc với chàng vừa qua, ngoài cái ánh mắt tối sầm khi nghe tôi phê bình bức tranh, còn lại thì thái độ và lời nói của chàng rất lịch sự, nhã nhặn kia mà? Hưng đã khen tôi giỏi, đã cám ơn tôi chịu giúp chàng, dù rằng đứng trên cương vị ông chủ, Hưng không cần thiết phải nói với tôi những lời khách sáo đó.
Tôi bối rối nhận ra rằng, thật sự có lẽ tôi muốn bảo vệ mình thoát khỏi bị cám dỗ bởi sự quyến rũ của chàng. Thái độ dịu dàng, nụ cười với cái lúm đồng tiền dễ thương quả thật đã làm tim tôi giao động. Tôi tự nhủ lòng, phải hạn chế tối đa sự tiếp xúc với Hưng. Trước khi bị cuốn vào một cơn lốc xoáy tình cảm mà tôi biết trước là sẽ không có kết quả, vì chúng tôi ở hai giai cấp quá khác biệt nhau và điều quan trọng là chàng đã có vị hôn thê. Những ngày sau đó, tôi cố ý tránh nhìn Hưng, dù là nhìn lén. Tôi đem lý trí ra để đàn áp tình cảm của mình, nhưng cho dù tôi có không nhìn chàng đi nữa thì hình ảnh của Hưng cũng đã in đậm trong đầu tôi mất rồi.
Tuần lễ sau, cái tin chị Hương từ chức làm rúng động cả hãng, đi đến đâu cũng nghe người ta xôn xao. Có người cho rằng chị Hương nghỉ vì không chịu đựng nỗi thái độ của Mỹ Lan. Cũng có người nói là có lẽ chị Hương tìm được một việc khác trả lương cao hơn. Và rồi họ bàn tán xem ai sẽ là người thay thế chỗ của chị Hương. Tôi biết trong số những cô chưa có chồng làm việc ở SD, ai cũng vậy, không ít thì nhiều cũng đều có cảm tình với Hưng, và ai cũng hy vọng rằng mình sẽ là người được chọn. Riêng tôi, tôi tự biết mình không đủ tư cách để suy nghĩ đến chuyện này. Thứ nhất, vì tôi là người mới chưa có nhiều kinh nghiệm. Thứ hai, hôm trước tôi đã tỏ thái độ kém thân thiện với Hưng cho nên nếu có chọn, chắc chàng cũng chẳng chọn tôi đâu.
Tôi đã tạm yên lòng với ý nghĩ này để khỏi phải bận tâm suy nghĩ vẩn vơ thì trưa thứ Năm, ông Thành gọi tôi vào văn phòng để báo cho tôi biết kể từ thứ Hai tuần sau, tôi sẽ thế chỗ của chị Hương, làm thư ký riêng cho Hưng. Tôi cám ơn ông và rời khỏi phòng trong một tâm trạng hoang mang xen lẫn sung sướng. Phải, tôi thật sự không thể dối lòng là tôi rất sung sướng khi được chọn làm thư ký cho Hưng. Mấy ngày qua, tuy tôi đã cố gắng tự nhủ là mình sẽ không bao giờ được chọn. Nhưng từ sâu trong thâm tâm của tôi, tôi vẫn hy vọng, dù là một niềm hy vọng khá mong manh.
***
Và như thế, tôi đã trở thành thư ký riêng của Hưng. Thứ Hai, cả buổi sáng tôi dọn dẹp sắp xếp lại bàn làm việc mới của mình. Hưng đã đến từ sớm, sau khi chào xã giao với tôi một câu khách sáo thì vào phòng luôn cho đến trưa, không thấy gọi tôi giao việc gì làm cả. Sau khi ăn trưa, Hưng gọi intercom ra cho tôi và bảo tôi vào gặp chàng. Tôi vào gặp Hưng với một tâm trạng hơi bất an, nhưng thái đô hoà nhã và thân thiện của Hưng khiến cho tôi cảm thấy thật thoải mái. Chàng giải thích sơ qua những công việc mà tôi phải làm, sau đó Hưng hỏi tôi có thắc mắc gì muốn hỏi chàng hay không. Tôi không khách sáo, hỏi luôn điều đang làm tôi thắc mắc mấy ngày qua:
-Tôi biết rõ ở SD còn có nhiều người có khả năng hơn tôi, tại sao anh lại chọn tôi?
Ánh mắt Hưng nhìn xoáy vào tôi, giọng chàng như đang đùa với tôi:
-Nếu tôi nói tôi chọn cô vì... sắc đẹp của cô, cô có tin không?
Tôi đỏ mặt, không bao giờ tôi nghĩ Hưng có thể trả lời tôi như vậy. Chẳng lẽ chàng đang tán tôi sao? Không thể nào, ở cương vị một ông chủ, ngày đầu tiên gặp người dưới quyền không thể nào buông lời chọc ghẹo như thế được. Huống chi bình thường tánh Hưng tuy dể dãi nhưng lại không thích nói đùa, nhất là nói những câu có thể khiến người khác hiểu lầm như thế này. Tôi thật sự bối rối không biết phải trả lời chàng như thế nào thì may quá Hưng đã nói sang chuyện khác:
-Cô có thể sắp xếp lại mọi thứ theo ý thích của cô, miễn là cô cảm thấy thoải mái khi làm việc là được rồi...
Ngưng một chút, Hưng hỏi một câu hơi lạc đề:
-Cô nhận thấy căn phòng này trang trí như thế nào?
Tôi ngạc nhiên nhưng cũng đưa mắt nhìn quanh và nói lên ý nghĩ hôm trước của mình khi mới bước vào phòng Hưng:
-Theo tôi thì rất khá, vừa đẹp vừa thanh nhã, tuy nhiên...
Chợt nhớ lại bức tranh, tôi quay lại nhìn, bức tranh màu xám không còn ở đó nữa mà thay vào đó là một bức tranh lập thể đầy màu sắc của Picasso. Có tiếng của Hưng:
-Tuy nhiên thế nào? Cô định nói gì?
Tôi không trả lời câu hỏi của Hưng mà chỉ vào bức tranh và hỏi:
-Tại sao anh thay bức tranh khác?
Ánh mắt Hưng như chế giễu:
-Tại nghe cô chê cho nên người ta giận gỡ xuống rồi...
Tôi không hiểu:
-Anh nói ai giận?
-Thì... người vẽ ra bức tranh...
Tôi mở to mắt nhìn Hưng:
-Chẳng lẽ... anh là người vẽ bức tranh đó?
-Bộ tướng tôi... không giống họa sĩ sao?
Tôi cảm thấy thật ái ngại vì hôm trước đã lỡ lời chê bức tranh của Hưng, không ngờ chàng cũng có nhiều tài đó chứ, tôi áy náy:
-Xin lỗi anh, hôm đó tôi phải không cố tình chê tranh của anh. Nếu tôi biết là do anh vẽ thì...
Hưng ngắt lời tôi:
-... thì cô sẽ khen để lấy lòng tôi chứ gì? Tôi không cần những lời khen nịnh, điều tôi cần là sự thành thật...
Hưng nhìn vào mắt tôi. Tôi bối rối cúi mặt. Chàng thật nhạy cảm, như chợt nhớ ra, Hưng hỏi:
-À, lúc nãy cô nói tuy nhiên... thế nào?
Tôi đáp không suy nghĩ:
-Tôi định nói, tuy nhiên phải thay thế bức tranh đó bằng một bức tranh khác...
Nói xong, tôi biết mình lại nói những lời không nên nói. Cảm giác của tôi lúc nào cũng đi trước lý trí một bước. Nhưng thật lạ, nhìn Hưng không có vẻ giận mà trên mặt chàng tôi lại thấy một chút thích thú. Hưng gật gù, ánh mắt lại xoáy vào mắt tôi:
-Cô thật... ghét bức tranh đó đến như vậy sao?
Tôi thành thật:
-Không phải tôi ghét bức tranh đó. Trên phương diện nghệ thuật, nó không xấu. Khi người vẽ đặt hết tâm tư, tim óc của mình để vẽ ra một tác phẩm thì không có tác phẩm nào xấu cả. Có điều bức tranh đó... không thích hợp để treo ở đây...
-Tại sao?
Tôi nói tiếp ý nghĩ của mình:
-Tại... tính cách bi quan của nó... anh nghĩ xem, lúc anh làm việc mệt nhọc, anh ngước lên nhìn bức tranh này, anh lại càng cảm thấy mệt nhọc hơn, lúc anh buồn, anh lại cảm thấy buồn hơn...
Hưng chỉ bức tranh trên tường, hỏi tiếp:
-Như vậy cô thấy bức tranh mới này như thế nào?
Tôi quay người nhìn bức tranh một chút rồi lắc đầu:
-Xin lỗi, tôi chưa bao giờ nắm bắt được tư tưởng trong những bức tranh lập thể kiểu này. Có thể nói tôi không đủ trình độ để thưởng thức, nhưng mà... nhìn nó người ta vẫn cảm thấy vui vẻ và hăng hái hơn bức tranh kia, không phải sao?
Ánh mắt Hưng nhìn tôi thật lạ, tôi nhủ thầm, có lẽ mình đã quá nhiều chuyện. Chợt nhớ ra tôi hỏi:
-Nhưng... anh không vất bức tranh kia đi đó chứ?
-Tại sao?
-Tôi sợ... nhỡ mai mốt anh nổi tiếng như Picasso, tôi sẽ trở thành tội nhân thiên cổ vì đã gián tiếp phá hủy đi một... danh họa của nhân loại...
Hưng dựa người ra ghế, ánh mắt như biết nói long lanh chiếu thẳng vào mắt tôi:
-Nói chuyện với những người...thông minh như cô thật là thoải mái...
Lần thứ nhì, tôi đỏ mặt. Lần thứ nhì, Hưng làm tôi bối rối. Tôi không hiểu chàng đang khen tôi thật hay đang đùa với tôi. Có thể nói từ khi mới lớn đến giờ, Hưng là người đầu tiên làm tôi bối rối như thế này. Tôi tự biết mình tuy không có một sắc đẹp nghiêng thành đổ nước, nhưng cũng đủ làm khối kẻ trồng cây si. Còn nhớ khi đi học trung học ở Việt Nam. Mỗi trưa khi tôi đạp xe về nhà, hôm nào cũng có vài anh chàng chạy theo tán tỉnh, làm quen, thậm chí chọc ghẹo. Vậy mà tôi không bao giờ bị lâm vào tình trạng bối rối như trước mặt Hưng bây giờ. Ngày xưa, tôi rất giỏi đối đáp, khiến nhiều anh chàng phải dở khóc dở cười vì tôi. Vậy mà bây giờ, hai lần Hưng công khai tấn công tôi, chẳng lẽ hai lần tôi đều chịu khuất phục chàng một cách dễ dàng như vậy? Tôi nhìn Hưng, giả vờ thở dài:
-Biết anh gần nửa năm nay, bây giờ tôi mới biết mình lầm...
Dĩ nhiên Hưng lọt vào bẫy của tôi một cách dễ dàng. Chàng mở to mắt ngạc nhiên:
-Tại sao?
Tôi làm mặt tỉnh:
-Nhìn bề ngoài tưởng anh chín chắn, trưởng thành. Nào ngờ... cũng giống mấy anh chàng chuyên môn ra đường tán gái...
Hưng hơi khựng lại rồi chợt mỉm cười, tôi ngơ ngẩn nhìn cái lúm đồng tiền xinh xinh cách tôi không xa lắm. Chàng vờ đưa hai tay đầu hàng:
-Tôi chịu thua, nói không lại cô...
Nhưng sau đó, tôi nghĩ có lẽ Hưng đã hối hận vì lỡ đánh giá tôi quá cao. Tôi không có nhiều kinh nghiệm, lại không qua một trường lớp đào tạo nào. Cho nên dù tôi có thông minh cách mấy đi nữa cũng không thể cáng đáng nổi công việc của môt thư ký riêng. Những công việc lặt vặt, tôi có thể học và làm được, nhưng những thứ cần đến khả năng chuyên môn thì tôi chịu thua. Tuy nhiên, Hưng quả là một ông chủ tốt. Chàng đã cố tình bênh vực và bao che để người khác không thấy được những lỗi lầm của tôi. Những hồ sơ của tôi làm, Hưng xem lại và ghi hết những chỗ cần sửa chữa vào một tờ giấy, rồi đưa lại cho tôi sửa.
Lúc đầu, tôi cũng hơi ngượng, nhưng sau đó thì quen đi. Tôi cũng xem như sửa hồ sơ cho tôi là bổn phận của chàng. Có thể nói trong thời gian đó, Hưng làm luôn hai việc, à không, ba việc mới đúng. Làm việc của chàng, làm việc thư ký của tôi và còn kèm theo làm thầy giáo dạy việc cho tôi luôn nữa. Tôi cũng không hiểu tại sao Hưng lại chịu khó như vậy, có lẽ tại chàng lỡ chọn tôi rồi nói ra sợ người khác cười chăng?
Việc làm thì tôi không học được nhiều nhưng có một việc tôi không cần học mà lại biết, đó là tôi đã yêu Hưng. Cái lưới tình mà tôi đã cố gắng tránh né vẫn không thoát khỏi bị nó chụp trúng và hình như càng ngày tôi càng bị nó xiết chặt. Làm sao tôi có thể tránh né được khi ngày ngày Hưng kề cận bên tôi. Đôi mắt như biết nói của chàng, nụ cười và cái lúm đồng tiền xinh xinh trên má chàng, lúc nào cũng quanh quẩn bên tôi.
Càng ngày tôi càng yêu chàng sâu đậm mà Hưng như chẳng hề hay biết gì. Một tháng trôi qua, cũng may là tôi chưa bị làm nạn nhân của Mỹ Lan lần nào, cho dù tôi biết cô ta không có thiện cảm với tôi. Thật ra tôi đã cố gắng hết sức tránh né đụng chạm với cô ta, vì vậy dẫu cho có muốn kiếm chuyện với tôi, Mỹ Lan vẫn chưa có dịp.



Chương 3



Một ngày vào cuối tháng Mười một, Hưng nói với tôi là chàng phải đi New York ba ngày để ký một cái hợp đồng quan trọng và hỏi tôi có thể đi với chàng được không? Dĩ nhiên là tôi vui mừng nhận lời đi với chàng. Còn gì sung sướng hơn được đi chơi với người mình yêu, à không phải, đi làm. Nhưng tôi biết chỉ có Hưng làm thôi chứ chàng đâu dám giao một hợp đồng quan trọng như vậy vào tay tôi. Đến bây giờ nghĩ lại, tôi vẫn thấy ba ngày ở New York quả thật là ba ngày hạnh phúc nhất đời tôi, vì lúc nào tôi cũng được chàng kề cận, săn sóc và âu yếm như một đôi tình nhân. Thật ra, không phải chàng săn sóc âu yếm tôi là vì chàng đã yêu tôi mà chỉ vì chàng sợ tôi té...
Ngày đầu tiên đến New York, đường xá bị đóng băng trơn trượt. Chúng tôi đến nơi vào khoảng hai giờ chiều. Hãng đã mướn sẵn cho chàng một chiếc xe ở tại phi trường, chúng tôi đi lấy xe và Hưng chở tôi vào thành phố. Tôi thắc mắc khi thấy Hưng có vẻ rất thông thạo đường phố ở đây. Chàng nói mỗi năm phải qua đây hai ba lần nên thuộc đường luôn. Tôi hỏi có phải lúc nào cũng có thư ký đi theo hay không, Hưng lắc đầu, đây là lần đầu tiên. Tôi ngạc nhiên hỏi tại sao, chàng đùa, tại người khách lần này hơi khó tánh, đưa cô đi theo để cô phụ năn nỉ ông ấy dùm tôi. Tôi biết Hưng không muốn trả lời nên không hỏi nữa, nhưng tôi thật ngạc nhiên. Hèn gì hôm trước khi tôi nói đi New York với Hưng, chị Mai đã nhìn tôi bằng ánh mắt lạ lạ, còn Hưng thì dặn tôi đừng nhắc đến việc theo chàng đi New York với Mỹ Lan.
Tôi quay nhìn qua kính xe, thành phố New York mà trước giờ tôi chỉ nghe và biết qua tivi, sách vở hay báo chí. Thành phố được xem là lớn nhất nhì trên thế giới trong mắt tôi lúc đó thật là hỗn độn. Trên đường xe cộ chen chúc nhau, những chiếc xe truck thật lớn với những ông tài xế thật to con và có vẻ hung dữ. Họ dành đường nhận kèn inh ỏi, có người còn chồm gần nửa người ra kính xe để chửi rủa. Tôi thấy Hưng luồn lách trong dòng xe cộ đó mà mệt dùm chàng. Ngay cái nhìn đầu tiên, New York đã không chiếm được cảm tình của tôi.
Từ ngày sang định cư đến giờ, tôi cũng đã được đi thăm vài thành phố ở Bắc Mỹ. Nhưng cuối cùng, thành phố tôi thích nhất vẫnlà nơi tôi đang cư ngụ bây giờ, Montreal. Thành phố của tôi không ồn ào tấp nập, xe cộ không chen chúc nối đuôi nhau. Dĩ nhiên là ngoại trừ những giờ cao điểm, đi ngoài đường họa hoằn lắm mới nghe được một tiếng kèn xe. Con người thì không dềnh dàng to lớn như mấy ông lái xe truck kia, tánh tình lại hiền dịu, đằm thắm. Đàn bà nơi này rất hiếu khách còn đàn ông lại rất đỗi galant. Cái tánh galant của Hưng có lẽ học được từ những ông tây bên này. Người ta nói những người nói tiếng Pháp là những người từ Pháp qua đây lập nghiệp từ xa xưa cho nên họ vẫn giữ được những nét đặc trưng của dân Pháp chính gốc. Tôi không biết có đúng không nhưng quả thật tôi không thể tìm thấy những nét này ở một nơi nào khác mà tôi đã đặt chân đến.
Cuối cùng chúng tôi cũng về được đến khách sạn, hai phòng ngủ ở cạnh nhau đã được dành sẵn cho chúng tôi. Sau khi làm thủ tục nhận phòng và lấy chìa khoá, Hưng nói với tôi chiều nay được nghỉ, ngày mai mới ký hợp đồng và hỏi tôi có muốn đi dạo phố với chàng không. Tôi vui mừng nhận lời liền, được đi bên chàng dù cho đi đâu tôi cũng vui huống hồ gì là đi dạo phố. Hưng bảo tôi lên phòng cất hành lý, nghỉ ngơi một chút rồi đi.
Khoảng bốn giờ chúng tôi ra khỏi khách sạn. Hưng nói khách sạn này ở ngay trung tâm thành phố nên không cần đi xe, con đường chính là nơi buôn bán sầm uất nhất New York chỉ cách khách sạn mấy con đường. Chúng tôi đi bộ trên lề đường. Trời hôm nay không lạnh lắm, nhiệt độ trên dưới zéro, lại có mưa nên trên lề đường đầy nước đá. Cũng may là người ta đã rải muối, nếu không với đôi bốt cao gót của tôi, không biết tôi đã trợt chân bao nhiêu lần rồi. Hưng đưa tôi đi trên con đường chính, những cửa tiệm đồ sộ san sát nằm cạnh nhau. Tiệm nào cũng đẹp, cũng sang trọng và khỏi cần nói tôi cũng đoán được bên trong toàn là hàng đắt tiền.
Hưng mở cửa kính một tiệm quần áo bước vào, tôi ngại ngần đứng lại. Hưng quay lại nhìn, rồi như hiểu ý tôi, chàng nhỏ nhẹ nói, vào xem thôi, đâu có ai bắt mua mà ngại. Thấy tôi vẫn chần chừ, Hưng nắm lấy bàn tay tôi kéo vào tiệm. Tội nghiệp bàn tay nhỏ của tôi run rẩy trong bàn tay ấm áp của Hưng, tôi líu ríu đi theo chàng. Vào đến trong tiệm, Hưng bỏ bàn tay tôi ra, chàng như không nhận ra sự run rẩy và bối rối của tôi, thản nhiên xem quần áo. Tôi cũng đến sờ sờ vào mấy cái áo, đẹp thì có đẹp thật đó nhưng khi nhìn đến giá tiền tôi lại rụt tay về. Cái nào cái nấy còn đắt hơn cả một tuần lương của tôi.
Tôi đưa mắt tìm Hưng, chàng đang đứng trước hàng cravate, thấy tôi nhìn Hưng vẫy tôi lại gần. Chàng đưa cho tôi xem hai cái cravate, một cái có sọc và một cái trơn có những hình nho nhỏ hỏi tôi thích cái nào. Tôi chỉ cái trơn, tưởng Hưng chỉ hỏi chơi thôi, nào ngờ chàng mang đến trả tiền. Tôi kéo áo Hưng bảo tôi chỉ nói đại thôi sao lại mua. Hưng trả lời là thật ra chàng đã chọn cái đó rồi, chỉ hỏi lại tôi xem có giống ý chàng hay không thôi.
Cả buổi chiều dạo phố, chúng tôi chỉ mua được có cái cravate. Sau khi đi bộ mỏi cả chân, Hưng rủ tôi vào một quán cà phê nghỉ mệt, chàng nói chỉ uống cà phê thôi để bụng còn ăn chiều. Nửa giờ sau chúng tôi bắt đầu đi trở về khách sạn. Đã hơn sáu giờ chiều, trời bắt đầu tối, tôi cảm thấy hơi đau chân với đôi giày cao gót của mình và tự hỏi không biết có còn xa lắm không? Hưng thấy tôi đi chậm lại có lẽ đã đoán biết.
Đến một góc đường chàng dừng lại chỉ cái công viên trước mặt nói, nếu chịu khó đi đường tắt xuyên qua cái công viên này thì sẽ về mau hơn. Tôi đồng ý, thế là chúng tôi đi xuyên qua công viên. Thật ra trong công viên cũng có đường đi, nhưng thật trơn vì không ai rải muối. Đi được một khoảng tôi mới hối hận với quyết định đi đường tắt của mình. Vì đôi giày bốt của tôi đã cao gót lại không phải loại giày có đế dùng để đi trên nước đá. Mấy lần tôi trượt chân suýt té nhưng không thể nói Hưng đi trở ra vì ngại, và vì chúng tôi đã đi được một đoạn khá xa rồi. Tôi nhìn trước mặt, ánh đèn bảng hiệu của khách sạn hiện ra lờ mờ ở phía trước.
Tôi tiếp tục chệnh choạng bước, cố giữ thăng bằng. Đến một chỗ hơi dốc, Hưng đi trước tôi. Biết là trơn, tôi cẩn thận bước từng bước một. Nhưng một bước chân của tôi giậm lên một miếng nước đá mà vì trời tối quá tôi không nhìn thấy. Và tôi trợt chân, cả người mất thăng bằng đổ nhào về phía trước. Hưng nghe tiếng tôi la, quay lại nhìn thì tôi đã ngã ụp vào người chàng. Phản ứng tự nhiên, Hưng giơ hai tay ra đỡ lấy người tôi. Sức mạnh của sự va chạm làm Hưng phải lùi lại một chút, nhưng cũng may là chàng còn đứng vững. Cả thân thể tôi được chàng ôm gọn trong lòng.
Cho đến bây giờ mỗi khi tôi nhớ lại, cái cảm giác ngây ngất lúc được chàng ôm vẫn chưa phai nhòa trong trí. Cái cảm giác ở trong vòng tay rắn chắc của một người mà mình thầm yêu trộm nhớ làm tôi sung sướng, đê mê. Không biết Hưng đã ôm tôi bao lâu, có lẽ chàng vẫn chưa hoàn hồn vì sự việc xảy ra quá đột ngột. Cho nên tôi cảm thấy Hưng như cũng đờ người ra, ôm chặt lấy tôi. Một lúc sau, tôi như bừng tỉnh vội vàng rời khỏi vòng tay của chàng đứng thẳng người dậy. Hưng cũng như chợt tỉnh hỏi tôi có sao không? Tôi xấu hổ đổ tội cho đôi giày của mình. Hưng hỏi tôi xem có đau ở đâu không, có đi được nữa không? Tôi cử động chân tay, không đau chỗ nào hết. Thật ra tôi té nhưng té vào mình chàng, êm như vậy làm sao mà đau được. Có đau là có thể Hưng bị đau vì sự va chạm của tôi thôi.
Tôi liếc nhìn Hưng, trong bóng tối tôi thấy mắt chàng long lanh sáng. Hưng hỏi tôi có muốn đi tiếp tục không? Tôi nhìn đoạn đường sau lưng rồi nhìn đoạn đường trước mặt, đồng ý đi tiếp. Hưng sợ tôi té nữa nên bảo tôi vịn vào tay chàng để đi cho vững. Tôi sung sướng khoác lấy cánh tay mạnh mẽ của Hưng mà bước, cảm giác như một đôi tình nhân âu yếm đang đi dạo công viên. Đoạn đường còn lại để về khách sạn, tôi muốn nó thật dài mà sao như quá ngắn, thoáng chốc đã đến nơi. Đứng trước cửa khách sạn, tôi tiếc nuối buông cánh tay Hưng ra, lòng nghĩ thầm, không biết bao giờ mới được ôm chàng như vậy nữa.
Bữa tối hôm đó, tôi ăn tối trong nhà hàng của khách sạn với Hưng, chàng bảo tôi ăn nhiều vào, tiền ăn đã có hãng đài thọ. Trước khi chia tay, Hưng nói ngày mai có hẹn với khách lúc mười một giờ, ăn trưa rồi ký hợp đồng luôn. Nhưng chàng hẹn tôi gặp mặt lúc chín giờ để bàn bạc một ít công việc trước khi gặp khách. Tôi hơi ngạc nhiên, hợp đồng này do chính tay Hưng lo từ đầu đến cuối, tôi không biết một tí gì thì có gì để bàn bạc với tôi? Nhưng tôi vẫn im lặng hẹn gặp ngày mai, vì thật sự lòng tôi vẫn còn đang bối rối nên không muốn nói nhiều với chàng. Cả đêm hôm đó trong đầu tôi đầy hình ảnh của Hưng, và tôi đã mơ một giấc mơ thật đẹp. Trong giấc mơ, chàng đã tỏ tình và đã hôn tôi...
***
Chín giờ sáng, tôi đã quần áo chỉnh tề thì có tiếng gõ cửa phòng. Tôi mở cửa và ngây người nhìn Hưng đang đứng đó mà không nói được câu nào. Người tôi yêu hôm nay đẹp trai ngoài sức tưởng tượng của tôi. Hưng mặc trên người một bộ complet màu xám đậm, chemise màu xám nhạt hơn và thắt cái cravate màu hồng có điễm những hình vẽ nho nhỏ màu xám mà chàng và tôi đã chọn mua hôm qua. Trên tay Hưng còn khoác theo cái manteau đen bằng nỉ. Tôi tuy không rành lắm, nhưng tôi biết bộ đồ Hưng đang mặc rất đắt tiền. Chỉ có cái cravate thôi mà hôm qua tôi liếc thấy chàng đã trả trên trăm bạc, thì thử hỏi bộ đồ phải bao nhiêu tiền mới xứng với cái cravate đó? Nhưng điều quan trọng khiến cho tôi chú ý, không phải là bộ đồ đắt hay rẻ tiền, mà là bộ đồ đó được mặc trên người Hưng làm tăng sức quyến rũ của chàng lên bội phần.
Hưng bước vào hỏi tôi xong chưa, tôi cúi mặt nhìn lại bộ áo đầm mà mình đang mặc và cảm thấy xấu hổ hết sức. Trước khi đi, tôi đã biết là những dịp làm ăn quan trọng như thế này, phải ăn mặc đẹp một chút nên đã cố tình đem theo những quần áo đẹp nhất của mình. Vậy mà bây giờ so với Hưng tôi giống như con bé lọ lem. Tôi ngập ngừng hỏi Hưng có thật sự cần sự có mặt của tôi không? Chàng hỏi tại sao, tôi cúi mặt không đáp nhưng Hưng đã hiểu. Chàng nói với tôi đừng lo, bề ngoài không quan trọng, và còn nói cái áo đầm của tôi cũng đẹp lắm rồi.
Tôi theo Hưng rời khỏi phòng mà trong lòng không được thoải mái lắm, mặc cảm tự ti làm tôi mất hết tự tin. Hưng có vẻ suy nghĩ, trước khi lái xe rời khỏi khách sạn, chàng ngập ngừng nhìn tôi. Tôi hơi ngạc nhiên, từ ngày quen Hưng và làm việc chung với chàng đến giờ, tôi biết tánh Hưng rất dứt khoát và thẳng thắn. Tôi nhìn chàng dò hỏi, cuối cùng Hưng cũng nói. Hưng đã rào trước đón sau nói với tôi là chàng biết tâm lý phụ nữ khi không hài lòng với sắc đẹp của mình thì sẽ mất tự tin. Và nếu không có tự tin thì sẽ khó thành công khi làm một việc gì. Hưng biết tôi đang mất tự tin, và chàng không muốn dẫn theo một người mất tự tin đi gặp khách.
Tôi hơi giận nên định mở cửa xe bước xuống, nhưng Hưng đã nắm tay tôi kéo lại. Lần thứ hai chàng nắm tay tôi, lần thứ hai tôi run rẩy mất hết tự chủ. Hưng nói, ý chàng không phải muốn tôi ở nhà, mà thật ra chàng muốn mua tặng cho tôi một bộ đồ. Tự ái làm tôi chợt giận dữ, nhưng tôi chưa kịp nổi giận thì Hưng đã dùng bàn tay còn lại xoa nhẹ lên tay tôi, bàn tay kia chàng vẫn nắm chặt tay tôi tự nãy giờ. Cảm giác đến từ sự ve vuốt trên bàn tay, cộng thêm những lời giải thích dịu dàng của Hưng đã làm tôi nguôi giận. Hưng nói đừng nghĩ ngợi gì nhiều, cứ coi như chàng mua đồ cho tôi là để thưởng công cho tôi đã chịu theo chàng đi công tác.
Cuối cùng tôi chịu thua Hưng, có không muốn chịu thua cũng chẳng được. Bởi vì nếu cứ tiếp tục ngồi cạnh Hưng như thế này, bàn tay thì đang được Hưng ấp ủ ve vuốt bằng cả hai bàn tay của chàng, giọng Hưng êm ái ngọt ngào thủ thỉ bên tai. Nếu tôi không chịu thua thì tôi sợ rằng chỉ một lát nữa thôi, tôi sẽ ngã vào lòng chàng mất. Hưng có vẻ rất vui khi được tôi nhận lời, chàng nói lẽ ra định đưa tôi đi ăn sáng. Nhưng thôi vậy, uống tạm hai ly cà phê rồi đi mua đồ. Đã không còn nhiều thì giờ nữa, tuyệt nhiên không nghe Hưng nhắc đến chuyện bàn bạc công việc với tôi.
Hưng đưa tôi vào một trung tâm thương mại khá lớn. Những cửa tiệm ở đây tuy không sang trọng bằng những cửa tiệm trên con phố tôi đi hôm nọ nhưng có lẽ cũng thuộc loại sang. Tôi ngơ ngác đi theo Hưng vào một cửa hiệu quần áo. Cô bán hàng chạy ra lễ phép chào chúng tôi. Hưng chào lại rồi cúi xuống nói nhỏ vào tai tôi, nếu tin tưởng vào khiếu thẩm mỹ của chàng thì hãy để chàng chọn cho. Tôi bối rối gần như không nghe Hưng nói gì. Môi chàng kề thật sát mặt tôi, hơi thở chàng nồng thơm phả ra ấm áp cả một bên má. Không nghe tôi trả lời Hưng hỏi lại, được chứ, tôi quýnh quáng gật đầu đại với chàng. Sau một lúc chọn lựa, Hưng đưa cho cô bán hàng ba bộ đồ để cho tôi thử. Tôi thử cả ba bộ nhưng tôi thích nhất là bộ đồ mà tôi thử sau cùng.
Đây là một bộ đồ màu đen có những đường sọc nhỏ li ti màu hồng đậm, gồm có một cái jupe ngắn, một cái áo vest cũng ngắn ôm sát người, bên trong là một cái camisole màu hồng đậm cùng màu với những đường sọc trên bộ đồ. Tôi cảm thấy bộ đồ này thật xứng với bộ đồ của chàng đang mặc và nó lại khiến tôi cảm thấy thật thoải mái khi mặc vào so với cái áo đầm dài hay cái quần bó kia. Hưng hỏi tôi thích bộ nào, trong ánh mắt Hưng tôi nhận ra được sự hồi hộp như là sợ tôi sẽ không chọn bộ chàng thích vậy. Tôi chỉ vào bộ đồ đang mặc trên người và nhìn thấy ánh mắt Hưng như reo vui, thì ra chàng cũng thích bộ đồ này. Tôi cũng vui vì nhận thấy sự cách biệt giữa chúng tôi không lớn lắm. Từ hôm qua đến giờ không phải ít nhất tôi và Hưng cũng đã hai lần có cùng một sở thích đó sao?
Hưng nói nhỏ gì đó với cô bán hàng, cô chạy đi rồi đem đến một cái manteau màu đen cho tôi thử. Tôi đưa mắt nhìn Hưng lắc đầu, chàng ra hiệu bảo tôi cứ thử đi. Tôi mặc cái manteau ra bên ngoài bộ đồ rồi nhìn mình trong gương. Tôi gần như không nhận ra được mình. Hèn gì mà mấy người nhà giàu nhìn người nào cũng đẹp, thì ra có tiền chưng diện quần áo sang trọng sẽ khiến người ta đẹp hơn. Bất chợt tôi bổng nghĩ đến Mỹ Lan, nếu cô ta mà biết được giờ này honey của cô ta đang đi chọn quần áo cho tôi không biết cô ta sẽ như thế nào nhỉ?
Rồi Hưng gật đầu với cô bán hàng, cô ta đi vào phòng thay đồ và lấy cái áo đầm cũ của tôi mang ra ngoài. Cô dùng kéo cắt hết mấy cái giá tiền đính ở trên bộ đồ và cả trên cái manteau mà tôi đang mặc trên người. Tôi hơi ái ngại, lúc nãy khi thay đồ, tôi đã nhìn thấy cái giá tiền trên bộ đồ, cộng thêm cái manteau, tôi không nhìn thấy giá, nhưng hai thứ chắc ít nhất cũng bằng hai tuần lương của tôi. Tôi chưa kịp nói gì thì thấy Hưng đã ra chỗ trả tiền, khi tôi ra đến thì Hưng đã trả tiền xong và đỡ lấy cái túi có đựng bộ đồ cũ của tôi từ tay cô bán hàng.
Chúng tôi đi ra khỏi tiệm quần áo, tôi thật muốn nói với Hưng một câu gì đó cho đỡ ái ngại trong lòng nhưng nghĩ mãi vẫn không biết nói gì. Vì thật ra đồ đã mua rồi, chẳng lẽ bảo Hưng về trừ trong tiền lương của tôi sao? Khi đi ngang một tiệm giày, Hưng bất ngờ ôm ngang lưng tôi rồi nửa đẩy nửa dìu tôi vào tiệm. Tôi biết ý Hưng nên nhất định đứng lại không vào. Bàn tay Hưng đang ôm ngang eo tôi hơi xiết lại, chàng lại cúi xuống kề tai tôi nói nhỏ, please, năn nỉ mà, vào chọn đôi giày cho hợp với bộ đồ này hơn.
Bàn tay chàng trên eo, hơi thở chàng bên má, tôi không còn sức để kháng cự nữa cho nên bước theo sức đẩy của Hưng vào tiệm. Mười lăm phút sau chúng tôi ra khỏi tiệm giày. Ngoài đôi giày cao gót mang trong chân tôi ra, Hưng còn xách theo cái túi đựng đôi giày cũ và một đôi bốt thấp mà người bán hàng bảo đảm là đi trên nước đá cũng không bị trợt.
Từ lúc vào tiệm giày cho đến lúc ra khỏi tiệm, tôi không nói với Hưng tiếng nào. Tôi cũng không hiểu rõ lắm tâm trạng của mình lúc đó, chỉ cảm thấy buồn. Có một chút như bị sĩ nhục, một chút như bị chạm tự ái, và gì gì nữa tôi cũng không có thì giờ để phân tích. Hưng rất nhạy cảm, chàng nhận biết ngay là tôi không được vui nên quay lại nhìn tôi, khẽ nhấc cánh tay lên ra hiệu cho tôi khoác tay chàng. Tôi hơi lưỡng lự nhưng rồi cũng khoác lấy cánh tay Hưng, âu yếm và dịu dàng, tôi cùng chàng sánh bước.
Có vài người đi qua rồi còn ngoái đầu lại nhìn chúng tôi bằng ánh mắt chiêm ngưỡng. Tôi tự biết tôi thật xứng với chàng, lòng tự tin của tôi đã trở về, nỗi buồn trước đó như cũng vơi đi bớt. Hưng lại kề tai tôi hỏi nhỏ, bây giờ có đủ lòng tin để đi gặp khách rồi chứ. Tôi ngước nhìn chàng, dùng ánh mắt để tỏ lòng cám ơn. Hưng cười, cái lúm đồng tiền của chàng làm tim tôi rung động. Trong một thoáng, tôi có cảm tưởng chúng tôi đang thật sự là một cặp tình nhân hạnh phúc.
Khi chúng tôi ra đến xe thì đồng hồ trong xe đã chỉ mười giờ rưỡi, Hưng chỉ còn kịp giờ để lái xe đến chỗ đã hẹn với khách. Cũng may là không kẹt xe nên chúng tôi đã có mặt trong nhà hàng trước khi người khách đến. Khách là một người đàn ông da trắng trạc khoảng bốn mươi tuổi, nhìn vào biết ngay là người sành sỏi vềthương mại. Cuộc thương thảo về bản hợp đồng hình như đã diễn ra khá suông sẽ, tôi không hiểu lắm về những điều kiện rắc rối trong hợp đồng. Nhưng nhìn vẻ mặt vui vẻ của Hưng và thái độ hài lòng của người khách, tôi biết mọi việc đã êm xuôi. Sau đó chúng tôi ăn trưa, tôi chỉ ăn một phần salade nhỏ và uống nước cam trong khi hai người đàn ông ăn mỗi người một phần steak lớn và uống rượu chát.
Trong suốt buổi, hình như tôi không phải nói câu nào ngoài những lời xã giao khách sáo cho có lệ. Tôi có cảm tưởng sự có mặt của mình như là một bình hoa dùng để trang trí cho thêm phần đẹp mắt mà thôi, ý tưởng này khiến tôi không được vui lắm. Khi rửa tay xong, từ washroom trở ra tôi thấy người khách và Hưng đang nhìn về phía mình, người khách nói với chàng điều gì đó và hai người cùng cười. Tôi ngồi xuống ghế nhìn Hưng ý muốn hỏi có chuyện gì thì chàng chỉ lắc đầu nhìn tôi bằng một ánh mắt trìu mến, giống như ánh mắt của một người yêu dành cho một người yêu. Điều này thì tôi chỉ đoán thôi vì tôi chưa từng được yêu làm sao tôi biết được ánh mắt của người yêu dành cho mình nó như thế nào. Tim tôi như ấm lại, những chuyện không hài lòng từ sáng đến giờ như đã vơi đi hơn một nửa.
Bữa ăn trưa kết thúc cũng gần ba giờ chiều, người khách chào từ giã chúng tôi trước cửa nhà hàng. Hưng quay sang hỏi tôi có muốn đi chơi đâu không? Tâm trạng không được vui cho nên tôi lắc đầu nói muốn về khách sạn nghỉ ngơi một chút. Hưng hơi ngạc nhiên nhưng cũng đưa tôi về. Trước khi vào phòng chàng hẹn tôi bẩy giờ xuống dưới lầu ăn tối.
Tôi vào phòng, việc đầu tiên là cởi bỏ cái manteau và bộ đồ đắt tiền ra khỏi người. Hình như tôi đã hiểu tại sao tôi không thoải mái. Cảm giác được Hưng sắm sửa chưng diện cho tôi để làm một bình hoa trang trí cho người khách ngắm, và vui lòng ký bản hợp đồng làm ăn với chàng làm tôi khó chịu. Tôi cũng không hiểu tại sao tôi khó chịu. Trước khi đi tôi cũng biết là tôi chỉ đi theo Hưng cho có thôi mà, thì dẫu có làm một bình hoa cũng tốt chứ có sao đâu. Hưng đâu bắt tôi phải lả lơi cười cợt để dụ dỗ người khách hay là phải chuốc rượu cho ông ta vui đâu, tại sao tôi lại giận chàng? Huống chi những thứ Hưng đã mua cho tôi khá đắt so với giá tiền phải trả cho một bình hoa bình thường.
Tôi lên giường nằm, nhớ lại ánh mắt trìu mến của Hưng nhìn tôi lúc nãy, nhớ đến những cử chỉ thân mật mà Hưng đã đối xử với tôi trong lúc đi mua đồ và nhận ra được tình cảm của chàng dành cho tôi đã đổi khác. Tôi không dám chắc chắn đó là tình yêu nhưng tôi biết đó không phải là tình bạn, cũng không phải tình của một ông chủ dành cho thư ký riêng của mình.
Buổi tối, ngồi đối diện Hưng trong nhà hàng của khách sạn. Trong lòng không vui cho nên tôi cũng không muốn ăn, tôi chỉ gọi một cái súp. Hưng xin lỗi người hầu bàn, bảo chút xíu trở lại, rồi chàng nhìn tôi với ánh mắt lo lắng, hỏi tôi không khoẻ sao không ăn. Hưng nói, buổi trưa chỉ ăn có cái salade, tối lại không ăn làm sao được. Tôi cúi mặt không trả lời chàng, vì thật sự tôi cũng không biết nói gì. Lòng tôi bây giờ thật rối loạn, chính tôi còn không hiểu mình muốn gì, làm sao nói cho Hưng biết?
Thấy tôi không trả lời, Hưng gọi người bồi bàn lại, kêu cho tôi một phần ragout gà. Thức ăn được mang ra. Hưng bảo tôi, gầy như vậy mà không chịu ăn nhiều làm sao chịu được cái lạnh của mùa đông Canada. Tôi cảm động, cầm lấy dao nĩa miễn cưỡng ăn. Cố gắng lắm, tôi cũng chỉ ăn hết một nửa phần của mình. Người bồi dọn bàn và đem ra hai tách cà phê. Tôi không nhìn Hưng, cúi mặt dùng muỗng khuấy nhẹ tách cà phê của mình. Chợt nghe Hưng nói bằng giọng buồn buồn:
-Tôi không biết tôi đã làm điều gì thất lễ khiến cho cô giận, nhưng dẫu cho cô muốn giận cũng xin cô cho tôi biết mình đã làm lỗi gì? Chúng ta chỉ còn có mười mấy tiếng ở lại đây thôi, tôi thật không muốn giữa chúng ta bị mất hoà khí như thế này...
Tôi thật muốn khóc vì cảm động. Nghe Hưng nói như vậy, tôi hiểu là không phải chỉ mình tôi biết quí báu thời gian ở bên cạnh chàng. Tôi ngước nhìn Hưng, ánh mắt chàng thật buồn, phải chăng Hưng cũng đã yêu tôi? Có lẽ là không, bởi nhìn Hưng không có vẻ giống như sắp tỏ tình với tôi. Chắc Hưng chỉ không muốn tôi để nét mặt không vui khi ngồi bên chàng.
Tôi thở dài, Hưng nói đúng, chúng tôi chỉ còn có mười mấy tiếng đồng hồ nữa được ở bên nhau. Mười một giờ trưa mai chuyến bay sẽ đưa chúng tôi trở về với đời sống bình thường. Nghĩa là bên cạnh Hưng sẽ có Mỹ Lan, còn tôi sẽ trở về cương vị một người thư ký, không còn được Hưng chìu chuộng âu yếm như hai hôm nay nữa. Hãy vui với chàng, chuyện buồn gì cũng hãy tạm gác lại, hạ hồi phân giải. Nghĩ như vậy, tôi ngước lên nhìn Hưng. Ánh mắt nửa tha thiết nửa buồn bã của chàng như đang chờ đợi, tôi nói:
-Xin lỗi anh, thật ra tôi có hơi buồn một chút nhưng giờ đã qua rồi. Anh nói đúng, chúng ta cũng không còn nhiều thời gian, phải biết trân trọng lấy những gì mình đang có...
Hưng nhìn vào mắt tôi:
-Có phải tôi đã làm gì khiến cho cô buồn? Nếu phải thì cho tôi thành thật xin lỗi vậy. Nhìn cô không vui tôi cảm thấy không yên lòng. Thật sự đã hết chuyện rồi chứ?
Tôi cười cho Hưng yên tâm. Chàng nói nhẹ:
-Nhìn cô cười lại tôi mới đỡ lo phần nào, từ lúc ăn trưa tới giờ hình như mới thấy lại nụ cười của cô...
Tôi chợt nhớ đến nụ cười của chàng và người khách nên hỏi:
-Hồi trưa lúc tôi đi rửa tay, anh và ông khách kia nói xấu gì tôi vậy?
Hưng hơi nghiêng đầu, ánh mắt có một chút tinh nghịch:
-Cô thật muốn biết?
Tôi gật đầu, chàng hơi ngập ngừng:
-Ông ấy khen tôi có... cô bạn gái đẹp quá...
Tôi mở to mắt:
-Anh nói với ông ấy tôi là bạn gái của anh?
-Phải...
Thì ra Hưng không xem tôi như một bình hoa chỉ để trang trí cho đẹp như tôi đã nghĩ mà Hưng cho tôi đóng vai bạn gái của chàng. Tôi nửa đùa nửa thật nói lên ý nghĩ của mình:
-Như vậy lần này tôi theo anh là đóng vai bạn gái của anh chứ không phải là thư ký? Tôi phải đòi thêm tiền lương vì vai bạn gái khó làm hơn...
Hưng cười theo tôi, cái lúm đồng tiền trên má chàng làm tôi xao xuyến. Ước gì... tôi đỏ mặt với ý nghĩ táo bạo của mình. Bổng Hưng chợt nhìn tôi với ánh mắt thật lạ:
-Như vậy cô bạn gái của tôi có thể thân mật hơn với tôi hơn một chút được không?
Tôi không hiểu:
-Thân mật là sao?
-Bỏ dùm chữ tôi của cô đi. Tôi không thích con gái xưng tôi, nghe khô khan và cộc lốc quá...
Tôi nhìn Hưng:
-Bộ anh tưởng đàn ông xưng tôi nghe êm tai lắm sao?
Hưng cười, cái lúm đồng tiền lại khiêu khích tôi. Tôi nghĩ, nếu Hưng là người yêu của tôi chắc suốt ngày tôi sẽ chọc chàng cười để ngắm cái lúm đồng tiền dễ thương kia. Hưng nói:
- Thôi được, chúng ta cùng bỏ chữ tôi vậy, được chứ Trâm?
Hưng gọi tên tôi thật ngọt ngào, tôi thắc mắc hỏi trống không:
-Vậy anh muốn... xưng bằng gì?
Hưng nheo mắt:
-Bằng em đi, nghe ngoan hơn, cùng lắm bằng tên cũng được...
Tôi nguýt nhẹ chàng:
-Ham lắm, chữ em không thể lạm dụng được, thôi xưng tên với anh vậy...
Chợt nhớ đến Mỹ Lan, tôi lắc đầu:
-Nhưng mà không được, nếu vợ chưa cuới của anh mà nghe được thì phiền to...
Hưng suy nghĩ một chút:
-Như thế này, chúng ta sẽ đặt ra một thỏa hiệp. Nếu chỉ có hai chúng ta thì Trâm xưng tên với anh, còn nếu có người khác thì chúng ta xưng hô như cũ, được chứ?
Tôi gật đầu, cảm thấy buồn buồn, dù sao chàng cũng sợ Mỹ Lan. Tôi có cảm tưởng mình giống như một người vợ bé vậy, ý nghĩ này làm tôi chợt nhìn ra vấn đề. Chẳng lẽ... Hưng muốn sau lưng Mỹ Lan thân mật với tôi như một cô nhân tình nhỏ? Những người đàn ông có tiền thường hay như vậy, ở nhà thì có vợ nhưng ra ngoài vẫn thích tung tiền ra để bao nhân tình hay nuôi vợ bé. Thảo nào chàng sắm sửa cho tôi không tiếc tiền. Mọi thắc mắc trong tôi hình như đã được giải tỏa. Có điều nhìn Hưng vẫn đàng hoàng mà, đâu có vẻ gì muốn lợi dụng tôi đâu. Tôi tự nhủ lòng, đừng làm mất hòa khí, chừng nào chàng có ý định không đứng đắn hãy hay. Tiếng của Hưng gọi tôi:
-Trâm, làm gì ngồi thừ ra vậy? Nghe anh nói không?
Tôi lại gật đầu, lòng cảm thấy bị thương tổn nhưng cố nén lại để vui với chàng cho đến hết đêm.



Chương 4



Từ lúc đó cho đến sau này khi đã trở về Montreal, lòng tôi lúc nào cũng như có một cây gai. Lúc nào tôi cũng nghĩ là Hưng muốn lén lút Mỹ Lan để bao tôi làm nhân tình. Ý nghĩ này không những làm tổn thương tự ái của tôi mà còn làm lòng tôn trọng của tôi đối với Hưng bị giảm sút nhiều lắm. Tuy nhiên, tôi chờ hoài mà cũng không thấy Hưng bày tỏ ý định đó với tôi trong khi tình yêu của tôi dành cho chàng ngày càng tăng theo thời gian. Mùa đông dài lạnh lẽo rồi cũng trôi qua. Tôi vẫn tiếp tục làm công việc của mình, dù biết rằng mình thật sự không đủ khả năng. Nhiều khi thấy Hưng làm hai ba phần việc mệt quá, tôi đem ý định từ chức ra nói với chàng nhưng Hưng gạt đi. Tôi nghĩ chàng không muốn xa tôi, phần tôi, nói thì nói vậy thôi chứ thật sự tôi cũng đâu muốn xa chàng.
Nhưng rồi một việc đã xảy ra khiến tôi không muốn từ chức cũng không được. Hôm đó vào khoảng tháng ba, Hưng đi họp. Tôi đang làm việc thì Mỹ Lan đến. Cô ta không thèm chào hỏi tôi tiếng nào, xăm xăm mở cửa phòng làm việc của Hưng bước vào. Tôi chạy theo nói Hưng đã đi họp rồi không biết chừng nào mới xong. Cô ta buông một tiếng cộc lốc, biết rồi, với tôi rồi ngồi xuống chiếc ghế chỗ Hưng thường ngồi. Tôi đóng cửa phòng đi ra ngoài bỏ mặc cô ta bên trong. Khoảng một tiếng sau, tôi nghe có tiếng mở cửa và rầm một tiếng. Trước khi tôi biết chuyện gì xảy ra thì một xấp hồ sơ đã bị ném tung tóe trước mặt tôi kèm theo là một câu chửi chát chúa mà tôi đã quen tai:
-Oh, my God, cô làm thư ký kiểu gì đây hả? Làm có một bản báo cáo mà sai bao nhiêu là lỗi. Ngay từ đầu tôi đã biết là cô không được mà, vậy mà honey cứ binh cô, thì ra do anh ấy sửa lỗi cho cô mà không cho ai biết. Nói, nói cho tôi nghe giữa cô và anh ấy có chuyện gì? Tại sao lúc nào cũng binh cô như vậy? Có phải hai người đã có tư tình hay không? Bắt đầu từ hồi nào?
Mỹ Lan chửi tôi luôn một hơi không nghỉ. Trong đời tôi, chưa bao giờ tôi bị nhục nhã như lúc này. Cả phòng ai cũng đang nhìn tôi và lắng nghe câu chuyện. Tôi ước gì dưới đất có một cái lỗ để tôi chui vào. Chuyện tôi không có khả năng làm việc thì tôi cũng tạm chấp nhận vì chửi như vậy cũng đúng, còn chuyện tôi tư tình với Hưng thì quả là tôi bị oan. Tôi đang không biết phải phản ứng như thế nào với Mỹ Lan thì may quá Hưng về đến. Nghe ồn ào có lẽ chàng đoán được là Mỹ Lan kiếm chuyện, nhưng điều Hưng không ngờ là hôm nay nạn nhân của cô ta lại chính là tôi.
Hưng nhìn xấp hồ sơ tung toé trên bàn làm việc của tôi và chàng hiểu hết mọi chuyện. Tôi chờ Hưng ít ra cũng bênh tôi một tiếng như chàng vẫn thường làm. Nhưng không, Hưng chỉ nhìn phớt qua tôi, lúc đó trên mặt đã ràn rụa nước mắt, rồi quay lại kéo tay Mỹ Lan, nói nhỏ như không có chuyện gì xảy ra:
-Đi ăn cơm, không phải em đến tìm anh đi ăn cơm sao?
Mỹ Lan giựt tay ra khỏi tay chàng, giọng giận dữ:
-Anh buông ra, hôm nay em phải làm chuyện này cho ra lẽ mới được...
Hưng choàng tay qua vai Mỹ Lan, kéo cô ta vào lòng, giọng dỗ dành:
-Thì đi ăn cơm trước đã rồi về hãy tính sau, anh đói rồi...
Đây là lần đầu tiên Hưng tỏ cử chỉ thân mật với Mỹ Lan trước mặt mọi người. Mỹ Lan có vẻ cảm động, cơn giận dữ hình như đã xẹp xuống. Cô ta choàng tay qua ôm lưng chàng, hai người đi ra cửa. Tôi cúi mặt nghe chua xót trong lòng, dù gì người ta cũng là vợ chồng chưa cưới. Ngay cả ghen tôi cũng còn không có quyền chứ nói gì đến muốn chàng bênh tôi. Hôm nay Hưng tỏ vẻ thân mật với Mỹ Lan, có lẽ muốn cho tôi thấy là trong lòng chàng chỉ có người vợ chưa cưới này thôi. Cả buổi chiều hôm đó tôi suy nghĩ thật nhiều. Hưng sau khi ăn cơm trưa về vào trong phòng không thấy ra cũng chẳng gọi tôi vào. Chuyện đã đến nước này thì tôi chắc chắn phải từ chức rồi, dù cho người ta không đuổi tôi nhưng sự nhục nhã cũng khiến tôi không thể ở lại. Tôi chuẩn bị một lá thư từ chức nhưng chưa đưa vì còn chờ xem phản ứng của Hưng.
Từ hôm xảy ra chuyện đến nay cũng đã gần một tuần. Tôi chỉ vào phòng Hưng những lúc cần thiết phải đưa văn kiện cho chàng ký và tuyệt đối không nói chuyện với chàng. Hưng có vẻ như đang suy nghĩ về một vấn đề gì, chàng biết tôi giận chàng nhưng cũng chỉ nhìn tôi chứ không hỏi chuyện hay dỗ dành tôi gì cả. Mỹ Lan thì cũng trở lại vài lần, gặp tôi cô ta không chửi mắng nữa mà chỉ bảo tôi là cô ta cho tôi thêm một cơ hội để cố gắng. Như vậy là Hưng đã dỗ ngọt được cho cô ta nghe lời chàng mà không làm khó với tôi.
Tôi biết Hưng có rất nhiều cách để dỗ dành con gái, cũng như tôi đã được chàng dỗ dành trong những ngày ở New York với chàng. Nghĩ đến cảnh Hưng ôm Mỹ Lan vào lòng, cầm tay cô ta mà vuốt ve như đã vuốt ve tôi. Có lẽ hơn tôi nữa chứ, vì họ đã gần thành vợ chồng rồi mà. Và chắc Hưng còn phải hôn Mỹ Lan nữa thì cô ta mới ngoan ngoãn nghe lời chàng thế này. Tôi nghe tim mình đau nhói. Dù biết là mình không có quyền ghen nhưng tôi vẫn ghen muốn tắt thở.
Đúng một tuần sau, tôi quyết định đưa thư từ chức. Gần giờ tan sở tôi gõ cửa phòng chàng. Hưng ngước nhìn tôi, mặt có vẻ tươi tỉnh hơn mấy ngày trước, có lẽ vấn đề làm chàng suy nghĩ đã được giải quyết. Hưng dành nói trước:
-Ngồi đi Trâm, anh cũng đang định gọi em vào...
Nhiều chuyện đã xảy ra như vậy mà Hưng vẫn còn có thể ngọt ngào với tôi như thế sao? Tim tôi như mềm đi khi nghe chàng gọi tôi bằng em. Đây là lần đầu tiên Hưng gọi tôi như thế. Từ trước đến giờ dẫu cho thân mật cách mấy đi nữa chàng cũng chỉ gọi tôi bằng tên, Hưng lại muốn gì đây? Trong một thoáng, tôi thật muốn chạy đến ngã vào lòng chàng và bỏ mặc tất cả. Nhưng rồi tôi lắc nhẹ đầu, xua đi ý nghĩ đó, chàng là của Mỹ Lan, đừng suy nghĩ viển vông. Tôi đặt nhẹ lá thư lên bàn trước mặt Hưng, nói nhỏ nhẹ:
-Đây là lá thư từ chức của tôi. Tôi sẽ ở lại thêm hai tuần nếu anh còn cần tôi, còn không tôi sẽ bắt đầu nghỉ từ thứ hai tuần tới...
Hưng đẩy ghế đứng dậy, chàng bước sang bên tôi, giọng sửng sốt:
-Em nói gì? Sao lại từ chức? Đã quên thỏa hiệp giữa chúng ta rồi sao? Sao lại nói chuyện lạnh lùng với anh như vậy?
Cảnh tượng chàng ôm Mỹ Lan vào lòng hôm trước hiện ra trong đầu làm giọng tôi cay đắng:
-Tôi đâu dám, hôm trước đã bị bà chủ tương lai mắng cho một trận rồi...
Hưng đau khổ:
-Nhưng mấy hôm nay cô ấy đã chịu làm hòa với em rồi, không phải sao?
Tôi cười nhạt:
-Cám ơn anh đã chịu khó dỗ dành cô ấy. Chắc anh phải tốn nhiều công sức lắm mới có thể làm cho cô ấy hết giận...
Nói ra rồi tôi mới biết mình lại nói những điều không nên nói. Những lời đó không khác nào những lời gián tiếp tỏ tình với chàng. Hưng nhìn tôi, nhìn vào ánh mắt chàng. Tôi biết Hưng đã hiểu rõ tất cả nhưng chàng vẫn cố tình lẫn tránh tôi. Hưng bước đến gần, đặt hai tay lên vai tôi, đẩy nhẹ tôi ngồi xuống ghế:
-Trâm, bình tĩnh nghe anh nói. Chuyện cần thiết bây giờ không phải là những chuyện ghen tuông vớ vẩn mà là chuyện tương lai của em. Anh đã đọc qua lý lịch của em, có phải lúc còn ở Việt Nam em đang học đại học năm thứ hai?
Tôi hơi ngạc nhiên nhưng nhận ra được tầm quan trọng của vấn đề nên trả lời chàng:
-Phải...
Hưng nói tiếp:
-Tại sao em không nghĩ là nên vào đại học ở đây để tiếp tục học?
Tôi lắc đầu:
-Em có nghĩ tới nhưng khả năng tài chánh không cho phép...
Hưng gọi tôi bằng em ngọt ngào quá khiến cảm giác tôi mê muội đi và như một phản ứng tự nhiên, tôi buộc miệng xưng em với chàng. Hưng có vẻ cảm động, nhưng chàng vẫn tiếp tục nói về chuyện học hành của tôi:
-Ở đây đi học rất dễ dàng, học phí không đắt lắm mà em còn có thể xin được học bổng của chính phủ. Nếu vẫn không đủ thì anh biết ở dưới Sherbrooke có một trường đại học vừa đi học, vừa đi làm...
Chuyện này tôi có nghe nói nhưng không quen biết ai học ở đó để hỏi thăm, lời nói của Hưng làm tôi suy nghĩ. Ừ nhỉ, mấy hôm nay tôi đã suy nghĩ thật nhiều về việc tôi sẽ làm gì sau khi từ chức ở SD. Trở lại làm những việc nặng nhọc như trước khi thì tôi nghĩ tôi không đủ sức, đi làm văn phòng thì tôi biết rõ mình không có khả năng.
Tại sao tôi không nghĩ ra là tiếp tục đến trường đi học lại? Gia đình tôi ở Việt Nam dạo này cũng đỡ rồi, hai đứa em kế đã lấy vợ , lấy chồng và có cuộc sống riêng, nghe nói làm ăn cũng khá. Ba mẹ tôi chỉ còn lại đứa em út, với cái tiệm bán quần áo cuộc sống cũng tạm đầy đủ. Lúc sau này tôi chỉ gửi tiền về một năm hai ba lần, vào những dịp lễ Tết hay giỗ chạp. Huống chi nếu tôi đi học ở trường vừa đi học vừa đi làm thì tôi sẽ có đủ tiền để sống và gửi về cho gia đình.
Hưng thấy tôi không trả lời nên bóp nhẹ vai tôi, hai bàn tay của chàng vẫn ở trên vai tôi tự nãy giờ như muốn truyền thêm sức lực qua cho tôi. Hưng dịu dàng hỏi:
-Em nghĩ sao rồi mà ngồi im như vậy? Em có muốn đi học lại không?
Tôi ngước mắt nhìn Hưng, ánh mắt chàng chan chứa thương yêu và lo lắng, tôi chớp mắt:
-Em cũng rất muốn đi học lại nhưng nghỉ lâu rồi không biết có còn học nổi không?
Hưng khuyến khích:
-Thời gian đầu chắc chắn sẽ khó khăn, nhưng rồi đâu cũng sẽ vào đó. Em thông minh như vậy, anh tin rằng em sẽ thành công...
Tôi biết Hưng đang dỗ dành và khích lệ tôi. Tôi không thể phụ lòng chàng, nhất là việc này lại có lợi cho tương lai của tôi. Tôi nói với Hưng:
-Em muốn thử ghi danh ở cái trường vừa học vừa làm dưới Sherbrooke...
Hưng gật đầu có vẻ hài lòng:
-Được, anh sẽ lo mọi thủ tục nhập học cho em, nếu họ nhận thì tháng Chín em sẽ bắt đầu đi học.
Tôi cảm động:
-Cám ơn anh...
Rồi chợt nhìn thấy lá thư từ chức còn để trên bàn, tôi hỏi:
-Nhưng... như vậy em phải từ chức hay tiếp tục đi làm?
Hưng hơi nhíu mày:
-Bây giờ tình hình trong hãng cũng tạm lắng dịu rồi, hay là em hãy đi làm thêm một thời gian nữa, để dành thêm một ít tiền nhỡ mai này cần đến. Anh hứa sẽ cố gắng không để ai kiếm chuyện với em nữa đâu. Vả lại... anh cũng muốn gần em thêm mấy tháng nữa.
Tim tôi run rẩy, như vậy là Hưng đã tỏ tình đó sao? Tôi ngước mắt nhìn Hưng, đôi mắt chàng thật xa vắng, không có vẻ gì muốn nói yêu tôi. Có lẽ mình đã quá đa tình, nhưng tôi thật sự không hiểu, nếu không yêu tôi tại sao chàng lại lo lắng cho tôi như vậy? Tôi hỏi:
-Tại sao anh muốn em đi học lại?
Hưng nhìn sâu trong mắt tôi, ánh mắt chàng có vẻ như đau xót:
-Tại anh không muốn em bị người ta coi thường và sĩ nhục như hôm trước...
Những giọt nước mắt lăn dài xuống má tôi. Thì ra Hưng cũng đã đau khổ với nỗi đau khổ của tôi, cũng như bị sĩ nhục với nỗi sĩ nhục của tôi. Vậy mà mấy hôm nay tôi đã thầm trách chàng vô tình. Hưng quì xuống dùng khăn giấy lau nuớc mắt cho tôi, giọng vổ về:
-Gắng lên, bốn năm sau em ra trường sẽ không còn ai dám coi thường em nữa...
Tôi tức tưởi:
-Vậy tại sao thấy em bị chửi mắng như vậy mà anh còn không bênh em, cũng không thèm nhìn em mà đi ôm người ta âu yếm...
Nước mắt tôi tuôn trào vì tủi thân, Hưng lau hoài cũng không khô nổi:
-Cho anh xin mà, đừng khóc nữa. Bộ em tưởng anh muốn làm như vậy lắm sao? Nếu anh không làm như vậy thì câu chuyện sẽ càng lớn hơn, lúc đó em sẽ ra sao?
Tôi định gào lên là tôi không cần biết sẽ ra sao, chỉ cần có anh là đủ rồi, nhưng tôi kịp dừng lại. Dù gì tôi cũng không thể tỏ tình với chàng một cách trắng trợn như vậy được, phải giữ lại một chút tự ái cho mình. Hưng vẫn quì dưới đất bên cạnh chiếc ghế tôi ngồi, tay khẽ nâng mặt tôi để chậm nước mắt cho tôi, chàng có vẻ đau khổ:
-Nín đi Trâm, nhìn em khóc anh chịu không nổi. Vì tương lai và hạnh phúc của em, hãy mạnh dạn nhìn về phía trước...
Tôi định hỏi Hưng tại sao lại nói đến hạnh phúc trong đó nữa nhưng chưa kịp hỏi thì cánh cửa phòng đã bị mở ra và có một người bước vào. Tôi hoảng hốt tưởng là Mỹ Lan, vì chỉ Mỹ Lan mới có thói quen vào phòng Hưng mà không thèm gõ cửa. Hưng cũng hốt hoảng không kém tôi, chàng đứng bật dậy. Thật may, người vừa bước vào không phải Mỹ Lan mà là bà Thành, mẹ của Hưng. Bà nhìn chúng tôi bằng đôi mắt thật sắc, hỏi giọng lạnh lùng:
-Hai người... đang làm gì?
Tôi chưa kịp lấy lại bình tĩnh, tim vẫn còn đập thình thịch trong lồng ngực, nghe Hưng nói nhỏ, giọng chàng cũng hơi run:
-Mẹ làm con hết hồn! Sao mẹ vào phòng mà không gõ cửa?
Câu nói của Hưng càng làm bà Thành thêm nghi ngờ. Bà hết nhìn Hưng lại quay sang nhìn tôi đang ngồi sững trên ghế. Hưng đã lấy lại bình tĩnh, chàng vờ nhìn đồng hồ rồi quay sang bảo tôi:
-Tan sở rồi, thôi Trâm về đi...
Tôi biết Hưng muốn giúp tôi thoát ra khỏi cảnh khó xử nên đứng dậy, cố trấn tĩnh chào bà Thành và Hưng rồi bước vội ra ngoài. Bà Thành không giữ tôi lại để hạch sách như tôi đã lo ngại. Từ đầu đến cuối tôi cũng không dám nhìn bà dù rằng hình như chúng tôi đâu có làm gì bậy bạ. Cô thư ký có chuyện buồn khóc, ông chủ dỗ dành lau dùm nước mắt cũng là chuyện bình thường thôi mà. Cố gắng tự an ủi mình như vậy tôi cảm thấy hơi yên tâm.
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
 


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 07:41 PM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.