Go Back   Vina Forums > Thư Viện Online > Kho Tàng Truyện > Truyện Thành Viên Sáng Tác
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #22  
Old 05-12-2022, 10:50 PM
Tú_Yên's Avatar
Tú_Yên Tú_Yên is offline
Nhóm Mài Mực
 
Tham gia ngày: Nov 2009
Nơi Cư Ngụ: Trà Vinh
Bài gởi: 1,218
Default Lời cho Win


Win à!

Nếu thực sự có kiếp sau – Hãy sống một đời thật sung sướng và hạnh phúc – sung sướng và hạnh phúc hơn cả kiếp nầy nữa nghe Win.







Nhớ Win quá!

Trả Lời Với Trích Dẫn
  #23  
Old 06-09-2022, 05:27 AM
Tú_Yên's Avatar
Tú_Yên Tú_Yên is offline
Nhóm Mài Mực
 
Tham gia ngày: Nov 2009
Nơi Cư Ngụ: Trà Vinh
Bài gởi: 1,218
Default Lời cho Win


Mới đó mà đã một tháng trôi qua.

Một tháng không còn Win…
– Nhà như trống vắng hơn
– Không gian lặng lẽ hơn
– Và Boy dường như cũng buồn buồn, ít chơi giỡn hơn khi không còn có “Chú Win” để chọc ghẹo.





Nhớ Win quá!
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #25  
Old 08-24-2022, 07:45 AM
Tú_Yên's Avatar
Tú_Yên Tú_Yên is offline
Nhóm Mài Mực
 
Tham gia ngày: Nov 2009
Nơi Cư Ngụ: Trà Vinh
Bài gởi: 1,218
Default Buồn!

*Tự dưng thấy buồn!



Dừa tím nhà Tôi

Bâng khuâng màu hoa tím
Sân nhà Tôi ngày xưa
Mưa rơi trên cánh mỏng
Như hạt buồn – đong đưa.

Tú_Yên
(23-08-2022)

Nhớ Win quá đi!


thay đổi nội dung bởi: Tú_Yên, 08-27-2022 lúc 01:59 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #26  
Old 09-08-2022, 03:29 AM
Tú_Yên's Avatar
Tú_Yên Tú_Yên is offline
Nhóm Mài Mực
 
Tham gia ngày: Nov 2009
Nơi Cư Ngụ: Trà Vinh
Bài gởi: 1,218
Default Lời của Boy



(WinWin 2020)


Lời của Boy

Chú Win đi lâu quá
Không trở về thăm Boy

Nhớ Win!
Boy nằm ngóng
Buồn đầy như mây trôi.





Gần 4 tháng rồi không còn Win!
Chiều nào Boy cũng ngồi (hay nằm) hàng giờ trước cửa như trông ngóng vào một cái gì đó xa xôi, mơ hồ…nhưng không thể nào quên.

Boy nằm lặng im…không cử động…
Nhìn Boy mà lòng Tôi như se lại – xúc động thật nhiều và thấy buồn gì đâu!


Ai dám nói rằng loài vật không biết nhớ?
Tôi chắc chắn một điều “Boy đang nhớ Chú Win – rất nhớ!”

Và Tôi cũng đang nhớ Win – rất…rất nhớ!


Tú_Yên
(ngày buồn/ tháng 9-2022)


thay đổi nội dung bởi: Tú_Yên, 10-10-2023 lúc 04:28 AM.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #27  
Old 09-11-2022, 03:29 AM
Tú_Yên's Avatar
Tú_Yên Tú_Yên is offline
Nhóm Mài Mực
 
Tham gia ngày: Nov 2009
Nơi Cư Ngụ: Trà Vinh
Bài gởi: 1,218
Default


Quà tặng bất ngờ
* Một chút thân tình giữa 2 thế hệ mà Tôi muốn lưu giữ *



https://tuyen10468.files.wordpress.c...9/img_2796.jpg
(Trà Sen Tây Hồ)

* Cảm ơn BS TCNhân
Cảm ơn Cháu rất nhiều vì luôn đem niềm vui đến cho Bác.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #28  
Old 09-19-2022, 04:49 AM
Tú_Yên's Avatar
Tú_Yên Tú_Yên is offline
Nhóm Mài Mực
 
Tham gia ngày: Nov 2009
Nơi Cư Ngụ: Trà Vinh
Bài gởi: 1,218
Default Chặng đường 10 năm






Chặng đường 10 năm
(2007-2017)



Thắm thoát mà đã 10 năm rồi.
Thời gian 10 năm dẫu chẳng mấy dài – nhưng cũng không phải là ngắn đối với một kiếp người.

10 năm.
Tôi đã lang thang khắp nơi trên mạng với biết bao cung bậc khác nhau của tâm trạng.

Từ những ngày đầu đầy ắp bỡ ngỡ: ngu ngơ với các thao tác trên máy tính, các chức năng của diễn đàn, đánh chữ thì chậm ơi là chậm.
Đến nổi tôi còn chẳng biết copy, chẳng biết paste...là sao.

Thế nên mỗi lần có ai đó muốn hỏi đường link, tôi chỉ còn biết rị mọ đánh từng chữ...từng dấu chấm...từng dấu gạch...một cách rất ư là...ngu!
Ngu nhất có lẽ là nếp nghĩ: mỗi diễn đàn chính là một cơ ngơi làm việc (có thực) với đầy đủ các nhân viên phòng, ban trên trái đất nầy.

Bây giờ mỗi khi nhớ đến thì tôi lại thấy mắc cười cho chính mình.

Vậy mà không bao lâu sau tôi đã tiến bộ lên rất nhiều.
Giờ thì tôi đã ít ngu hơn
Rành rẽ các thứ hơn, hiểu được nhiều hơn và điều thích hơn hết là tôi đã có thể tự mày mò tìm kiếm những gì mình cần và có thể thao tác các chức năng về internet một cách dễ dàng hơn trước rất nhiều.

Nhớ lại...
Lúc mới vào các Website, tôi được rất nhiều người làm quen (toàn là giới trẻ).
Nhưng tôi không thấy ngại vì tôi đã tự vạch hướng đi cho mình trước khi quyết định “lên mạng”: chỉ chơi ảo – để thỏa mãn cái ước mơ mà cũng là niềm mê đắm tột cùng của mình hàng mấy mươi năm: được làm thơ và viết văn.
Có lẽ vì vậy mà tôi rất tự tin khi giao lưu với đám “trẻ con” quanh cái nickname của mình.

Cười cười, nói nói...
Thậm chí tôi đã không kềm giữ được cái tính nhõng nhẽo trẻ nít của mình khi xưa (chắc là vậy - vì qua mấy mươi năm tôi đã không được sống đúng với bản chất thực của mình trong đời thường), nên khi vào thế giới ảo với biết bao cái lạ lẫm đầy ắp sự thơ mộng, đầy ắp lý tưởng, với biết bao con người đa sầu, đa cảm (thậm chí đa tình)...đang bung tỏa hết tâm tư, tình cảm, nguyện vọng và cả sự thương yêu ngọt ngào của tuổi...luôn đi kiếm tìm một nửa...

Thế là nghĩ gì tôi cứ viết đó (chơi ảo thôi mà).
Những khao khát “được sống” bấy lâu cứ tuôn trào, rồi được bộc bạch hết ra bằng những ngôn từ nhẹ nhàng, êm ái.
Những mê say về câu, chữ đã được tôi nắn nót để kết lại thành những vần thơ dịu dàng mà từ đấy tôi như được thấy lại hình ảnh “ngày xưa” của mình trong đó.
...
...

Tú_Yên



*Trà Vinh, một ngày tháng 7/2017
(còn tiếp)
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #29  
Old 09-23-2022, 08:57 PM
Tú_Yên's Avatar
Tú_Yên Tú_Yên is offline
Nhóm Mài Mực
 
Tham gia ngày: Nov 2009
Nơi Cư Ngụ: Trà Vinh
Bài gởi: 1,218
Default Chặng đường 10 năm (tt)





Chặng đường 10 năm (tt)
(2007-2017)


...

10 năm trên thế giới ảo – cũng là 10 năm tôi có đủ đầy hỉ - nộ - ái - ố
10 năm – tôi đã luôn âm thầm, lặng lẽ ở một góc khuất nào đó trên không gian mạng, rồi nhìn ngắm, lắng nghe mọi chuyện ở khắp nơi...
- Chuyện vui
- Chuyện buồn
- Chuyện tức cười (hay cười vì tức?)
- Chuyện nhảm
- Chuyện ba hoa, chích chòe
- Chuyên khoe sang, khoe tài
- Chuyên tranh giành, hơn, thua
- Chuyện yêu đương ra rích
- Chuyện ghen tuông từa lưa
...

Nói chung là đủ thứ trên đời không sót thứ gì.
...


Thế giới ảo với thiên hình vạn trạng...
- Người biết cách sống tốt - biết khiêm cung, chan hòa - biết nhường nhịn, bao dung - biết giữ gìn “cái tôi” nhỏ bé trong sáng...thì rất ít.
- Còn người thích tự cao, tự đại, thích nổi trội, thích phô diễn “cái tôi” tót chúng, thích chê bai, dè biễu người khác, thích khoe cái “biết sống, biết hưởng thụ”, thích tô vẽ cho mình, thích được khen nhiều và thích lúc nào cũng hàng tá tá người vây quanh nịnh nọt...
Những người sống với quá nhiều mặt nạ nầy thì không biết cơ man nào mà đếm!

Cũng có nhiều khi thấy buồn, thấy bức xúc với những điều tưởng chừng như rất thực - lại luôn hàm chứa nhiều gúc mắc, gai gốc của cuộc sống chụp giựt và đầy ắp tranh đua...tôi đã không dằn được lòng khi tuôn chảy mọi suy nghĩ của mình qua những vần thơ...giảm stress.
Nói là giảm stress (câu từ dí dõm tưởng để cười) chứ thực ra lại toàn là những bài thơ chất chứa nhiều nỗi u sầu, nhiều điều muốn nói...đang gặm nhắm tâm tư mà tôi không thể nào cứ âm thầm nặng nề ôm kín.

Viết – để giải tỏa nỗi lòng và bày giải những gút mắc (dù chỉ là với chính mình) – thế thôi!
...

10 năm rồi
Mặc cho mọi bão giông.
Mặc cho thế gian xô bồ bân rộn.
Mặc cho thiên hạ đua nhau phô diễn mọi thứ...

Tôi vẫn là tôi – hiền lành, nhút nhát...luôn như loài ốc mượn hồn (ẩn mình thật kín) - đôi khi như có cả chút thiếu tự tin khi cứ hoài cố gắng để mong hòa nhập vào với mọi sự việc chung quanh nhưng lại luôn là bất lực.

Đành vậy!
Bản chất con người đúng là bất di bất dịch – tính thế nào thì mãi mãi sẽ là thế ấy.
Dường như tôi không thể sống với bất cứ loại mặt nạ nào trên thế gian nầy thì phải?!
...

Nên hãy rèn mình

Ta chỉ là một hạt bụi mà thôi
Là tia nắng về cuối trời mất hút
Là nguyệt tận – chỉ thanh tao khi mọc
Nên hãy rèn mình "cố sống thật khiêm cung".
(Tú_Yên/11-12-2016)

...

10 năm.
Có được_có mất
Có vui_có buồn
Và rất nhiều những tâm trạng, cảm nghiệm đan xen lẫn lộn.

- Cái được là tôi thấy mình hiểu biết và tiến bộ rất nhiều về công nghệ thông tin, nắm bắt nhanh nhạy những tin tức nóng sốt xảy ra hàng ngày, hàng giờ - thậm chí hàng phút, hàng giây trên toàn thế giới.
Đồng thời tôi cũng có được nhiều kinh nghiệm sống hơn và quan trọng là thấy rất rõ về cái gọi là “tình người” trên thế gian nầy.
Ngược lại thì tôi thấy mình cũng mất mát đi rất nhiều thứ: không còn có được những niềm vui, niềm hân hoan và lòng tin về nhiều sự việc trên cõi đời lúc nào cũng dẫy đầy bon chen rối rắm và vàng thau lẫn lộn nầy.

- Cũng vui vì đã nhận ra mình phải sống như thế nào để khỏi bị dẫm đạp (cũng như lạc lõng) giữa một rừng người đầy dẫy những đa đoan và tranh danh đoạt lợi.
Nhưng cùng lúc lại thấy buồn và thất vọng nhiều hơn về mọi thứ nên càng ngày tôi càng muốn lánh xa tất cả..., thu mình nhỏ lại, ẩn kín vào một góc khuất nào đó và cứ mong mỏi cho đừng ai nhìn thấy mình.
...

10 năm
Nhiều thăng trầm, nhiều mệt mỏi...có cả điều chán nãn đan xen với thất vọng tràn đầy.

Bây giờ thì tôi không còn cái háo hức như thuở ban đầu khi mới tham gia vào cộng đồng mạng ảo nữa.
Cũng có đôi khi nhớ chữ, nhớ thơ không thể dằn lòng - tôi lại viết...
- Viết về những cảm nghĩ với biết bao điều đang xảy ra hàng ngày trên không gian mạng
- Hay viết để giảm stress chính mình - giải tỏa sự nặng nề của tâm tư để tự tìm một trang thái tinh thần thanh thản.
...

10 năm.
Những người được gọi là “bạn” – cứ đến rồi đi.
Và tôi vẫn là tôi “một mình” cùng con chữ.
Cũng dễ hiểu thôi: khi không tìm được cái chung về tính tình, suy nghĩ cũng như quan niệm sống thì cho dù có cố gắng đến thế nào thì “tình bạn” vẫn chỉ là một cái gì đó xa vời và không tồn tại.



Tú_Yên


* Trà Vinh, một ngày tháng 7/2017
(còn tiếp)
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #30  
Old 09-29-2022, 04:57 AM
Tú_Yên's Avatar
Tú_Yên Tú_Yên is offline
Nhóm Mài Mực
 
Tham gia ngày: Nov 2009
Nơi Cư Ngụ: Trà Vinh
Bài gởi: 1,218
Default Chặng đường 10 (tt)





Chặng đường 10 năm (tt)
(2007-2017)

...

10 năm.
Với 5 lần hẹn hò gặp gỡ những người “bạn ảo”- tôi chỉ có được chút vui: đó là lần gặp NQ & TL (2 đứa bé trẻ người non dạ nhưng lại tình cảm tràn đầy).

Chúng đã đến với tôi bằng cả tấm lòng chân thành, không so đo tính toán hay đánh giá con người qua bề ngoài hào nhoáng, xa hoa.
Là những người bạn “trẻ con” nhưng vạn lần hơn những kẻ già dặn tuổi đời nhưng lại quá tôn sùng triết lý “sống thực” và chỉ luôn đánh giá “bạn bè” qua tiền tài, vật chất.

10 năm rồi, tôi thực sự ngán ngẫm cách nghĩ và cách sống của số đông “nickname” đang rong chơi hàng ngày trên không gian ảo: hình như họ luôn cố tận hưởng thật nhiều mọi thứ...cũng như sự tán thưởng vô tội vạ về những việc làm không đâu hay thật nhiều những lời nịnh hót ba hoa chích chòe cho cái vẻ ngoài như một mặt nạ nhiều màu sắc...?

Tất cả chỉ là để thỏa mãn tính tự tôn, niềm kiêu hãnh về những gì gọi là tài năng, trí tuệ... của một con người - trước khi cuộc đời kết thúc!!
Có phải là tôi quá bi quan không?
...

Gần đây có một người đã gởi cho tôi hai câu thơ sau khi đọc bài “Phố buồn” trên trang FB của tôi

“Từ em muốn để đời hiu quạnh
Nên gót thời gian gõ nhịp buồn” (...)

Nói thật là khi đọc hai câu nầy tôi chẳng biết phải trả lời sao nữa.
Chỉ còn...cười trừ.
Nhưng tận cùng trong tâm thì hai từ “muốn để” khiến tôi nhói lòng và xót xa vô cùng!

Có ai mà lại “muốn để” mình hoài hiu quạnh chứ?
Hơn nửa đời người với biết bao gian truân. Tôi đã sống bằng sự nhẫn nhịn, bằng sự chịu đựng, bằng nước mắt và bằng cả sự “bỏ quên chính mình”...
Cho nên tôi thấy sợ...(rất sợ) - cái mà thiên hạ gọi là “tình yêu” – nhất là “tình trên mạng”: mơ hồ...vời vợi...và chẳng có gì để bám víu hay nắm bắt được.

Có lẽ chính vì thế...vì cái quãng đường đầy những gai gốc, những vực sâu...mà tôi không còn có can đảm để “thử” - dù chỉ một lần.
Tôi sợ sự “lập lại” - vì thật ra bây giờ tôi thấy mình không còn có cái sức bền bỉ, sự chịu đựng dẻo dai để có thể gánh vác những nặng nề ăm ắp luôn chất đầy trên đôi vai gầy yếu của mình (dù là về tinh thần hay vật chất).
Đôi khi nhớ lại “ngày xưa”, tôi chợt giật mình: không hiểu sao mình lại có thể chịu đựng tài tình đến vậy?”
...

10 năm trên không gian ảo, tôi đã thấy được rất nhiều những con người lúc nào cũng “vội vã yêu – rồi vội vã xa” – và mỗi cuộc tình đi qua đều chỉ trở thành chút gì đó nhạt nhòa không dấu tích – môt minh chứng hùng hồn cho những cuộc tình trong đời: “yêu hối hả rồi quên nhanh chóng”?!
Cũng có khối người...60...70...thậm chí 80, 90...cứ tươm tướp “yêu như sợ không còn được yêu”.
Và thế là bạ ai họ cũng tới tấp tỏ tình...bằng thơ hay bằng những lời tâng bốc ngon ngọt hơn đường phèn.

Và thế là chỉ với một bài thơ tình rất dịu dàng, rất êm đềm, rất tình tứ...đã được copy để “chia sẻ” cho nhiều cá nhân cùng lúc mà người gửi chẳng chút ngại ngần, đắn đo.
Có thể vì họ nghĩ “thế giới ảo rộng lớn bao la” nên rồi mọi sự việc chỉ như là kim chìm đáy biển chăng?

Lời ông bà xưa nói luôn luôn đúng “giấy không gói được lửa” - ấy vậy là khi người “được nhận” phát hiện ra “lời tỏ tình công cộng” - thì...mọi việc lại được bắt đầu với nhiều người khác nữa.
...

Nói thì nói vậy, cũng không lạ mấy với chuyện của “bây giờ”
Phải chăng trước sự hối hả, chụp giựt của cuộc sống thời @ cho nên con người hình như cũng phải cố chạy theo thật nhanh để đuổi cho kịp và chứng tỏ mình luôn thức thời với đà tiến hóa của xã hội thời nay mà không ngại gì tuổi cao sức yếu (?!)

“Sống vội vã hơn và yêu đương nhiều hơn” – cho dù bên cạnh vẫn còn nguyên đó “một nửa” đã hàng mấy mươi năm âm thầm chia bùi sẻ ngọt và gắn bó không rời.

Tình cờ, nhiều lần tôi nghe được câu nói rất thản nhiên của một số người: thương một người (ngoài vợ) chỉ là như “thương thêm” một chút...để cuộc đời “có thêm hương vị và thêm chất sống” – thế thôi! k/n
...

10 năm.
Ước mơ thuở trước vẫn còn nguyên đó nhưng niềm tin trong tôi thì bây giờ đã mất đi gần hết.

Ước gì

Ước gì có được một người
Bạn thân – thân nhất trên đời
Để những khi chiều xuống...
Êm đềm tản bộ bên nhau
...
...



Bài thơ nầy đã được tôi viết ra từ hơn 30 năm trước.
Trải qua hơn 10 năm trên thế giới ảo – mãi mãi vẫn nguyên vẹn là nỗi lòng mà tôi ôm giữ.

Và như thế - điều mong duy nhất còn sót lại trong tôi bây giờ vẫn là ước mơ có được một người bạn thực sự - một người bạn chân thành và ấm áp để có thể sẻ chia mọi điều trong khoảng đời cuối cùng của mình.
...

Nhưng...
Làm sao biết được “tương lai sẽ là một quãng đường được lót thảm đỏ và trải đầy hoa hồng?
Và chắc chắn rằng: nếu có người cam đoan sẽ mang đến hạnh phúc, niềm vui và một khoảng đời đầy ắp tiếng cười trong veo như ngọc cho một ai đó – thì đấy cũng chỉ là lời nói đẩy đưa để mong được nhận lại một điều mà họ đang ham muốn?
...

10 năm trên không gian ảo – tôi luôn chỉ một mình.
Một mình !
Tôi thấy mình tự do tự tại và lòng thì rất đổi bình yên.

Không còn niềm tin.
Không còn mong đợi.
Tôi thấy mình thư thái, nhẹ nhàng...

Không ràng buộc vì bất cứ điều gì
Không âu lo khi phải nhìn sắc mặt của bất cứ ai...
Tôi thấy mình thong dong hơn với một ngày 24 giờ cứ lần lựa qua đi...

Cũng có nhiều lúc muốn bỏ hẵn thế giới ảo...!
Nhưng niềm mê đắm về câu chữ từ ngày còn bé đến giờ đã khiến tôi chẳng đành lòng rời xa...
Lại đôi khi chạnh nghĩ: cứ “thử” một lần...” để xem coi cái mà ai ai cũng mong mỏi kiếm tìm – nó “đẹp và thơ mộng” đến cở nào mà mọi người thế gian đều muốn có: tình yêu nam nữ?
Nhưng gần hết cuộc đời rồi mà tôi vẫn chưa thật sự có đủ đầy can đảm để đến thật gần một ai!
...
...

Mọi việc rồi cứ rối ren như thế: suy đi rồi tính lại...ngại ngần rồi đắn đo...
Mãi mãi trong tôi vẫn là tâm trạng rất mơ hồ: luôn luôn “thấy sợ”...

Không ai sẻ chia.
Không người tri âm tri kỷ.

Thôi thì cứ viết...để trang trải nỗi niềm...để gửi gắm suy tư...để nói lên những lời muốn nói và cũng để tự mình thấy mình được cười, được khóc...với tâm trạng của riêng mình.
...

- Không phê bình.
- Không chỉ trích.
- Không ngợi ca.
- Không đố kỵ.
- ...

Chỉ là viết ra những cảm nghiệm của mình như một lời tự sự - thế thôi!
...

Hy vọng mãi là hy vọng.
Và tôi vẫn luôn hy vọng: mình sẽ luôn là chính mình – cho dù trái đất có ngừng quay và mọi vật đều trở về vị trí ban đầu.




Tú_Yên

(Trà Vinh, một ngày cuối tháng 7/2017)
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 09:34 PM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2024, Jelsoft Enterprises Ltd.