Go Back   Vina Forums > Thư Viện Online > Kho Tàng Truyện > Truyện Tiểu Thuyết - Truyện Dài
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #1  
Old 07-16-2004, 11:43 AM
VietDoll's Avatar
VietDoll VietDoll is offline
Búp Bê Nhí Nhảnh
 
Tham gia ngày: Mar 2004
Bài gởi: 2,416
Default

Chúng tôi lại nhìn nhau khóc, khóc đến nói không ra hơị Mẹ ngồi một bên cũng rưng rưng lệ. Cho đến một lúc, tôi hỏi:

- Thanh Thương được an táng rồi chưả

- Chưa, mai làm lễ truy diệu, mốt chôn.

- Mai à?

Tôi cắn chặt môị

- Tao sẽ đến.

Thu Phương ngăn lạị

- Mày đang bệnh, thôi đừng đến, đến sẽ chịu không nổi đâụ

- Tao phải đến, nhất định phải đến mới được.

Tôi cương quyết.

- Thế mai mấy giờ bắt đầủ

- Đúng 9 giờ sáng.

Tôi ngần ngừ một chút:

- Ba mẹ Thanh Thương có nói gì không?

- Hai bác ấy à...

Thu Phương xúc động khóc lớn.

- Họ không nói gì, họ ngẩn ngẩn ngơ ngơ. Thanh Thương là đứa con gái độc nhất của họ, không dễ dàng gì nuôi lớn đến tốt nghiệp đại học... Thôi, Thảo ơi!

Chúng tôi lại khóc lên, hai tay nắm chặt, ruột gan rối bờị Trời ơi! Thanh Thương! Thanh Thương! Thanh Thương!

Tại sao người ta phải chết? Tôi nghĩ mãi vẫn không ra, một kẻ đang sống, biết khóc, biết cười, biết đùa giỡn... Tại sao trong phút chốc lại có thể lìa bỏ ci đờỉ Tại sao lạ vậỷ Tại saỏ

Khi tôi đứng trước quan tài của Thanh Thương nhìn bức hình thật to của nó đặt trước mặt, cảm giác ấy càng hiện r. Gương mặt trong hình kia coi cũng còn vẻ "nham nhở", cười lộ hàm răng trắng với nụ cười thật tươi kia làm sao có thể chết được? Làm sao lại chết dễ dàng thế? Cả nhóm chúng tôi đã đến đông đủ đứng lặng lẽ trước quan tàị Đây là cuộc họp mặt đầy đau thương, không một tiếng cười, không một tiếng động, mọi cặp mắt đều đỏ hoe, có người không ngăn được tiếng sụt sùi, nức nở. Nam đứng bất động như bức tường ở một góc, gương mặt trắng xanh của chàng không còn vương vấn hình bóng phong nhã ngày nàọ Tôi với chàng không nói với nhau một lời nào, trừ lúc mới bước đến cạnh quan tài, chàng đã tiến đến gọị

- Thảo!

Tôi nhìn chàng, đôi môi khẽ run, nhưng vẫn không nói được. Chàng cũng vội quay đầu đi, vì nước mắt đã tràn ra mị Từ phút đó, chúng tôi lại yên lặng. Đến lúc đứng trước bức ảnh bán thân của Thanh Thương tôi lại khóc không thành tiếng. Thu Phương bước đến đỡ vội tôi, trong khi vẫn còn lải nhảị

Đây là mộng? Đây là một vở kịch chăng? Tôi nên tỉnh lại đi! Nhưng tôi vẫn chưa tỉnh được, tôi vẫn còn nằm mộng, vẫn còn trong cơn ác mộng kinh hoảng.

Cha mẹ Thanh Thương không đứng cạnh linh cữu để đáp lễ có lẽ vì người quá yếu, quá mệt mỏi, quá đau khổ đến không thể đứng trước mặt chúng tôi, chỉ có vài người trong họ thay mặt song thân Thanh Thương đứng cạnh quan tàị

Sau khi buổi lễ chấm dứt, mẹ Thanh Thương mới bước rạ Bà không khóc, không lộ một nét gì khổ đau, nhưng dáng mệt mỏi, chết lặng như một kẻ đã đánh mất hết cả nghị lực tư tưởng. Trên tay bà một quyển sách dày, với giọng khàn khàn, bà hỏi:

- Ở đây có ông nào tên Kha Mộng Nam không?

Nam giựt mình, bước tới một cách máy móc.

- Dạ con đây bác.

Bà lão nhướng đôi mắt thất thần lên nhìn Nam, chậm rãi nói:

- Cậu Nam, cậu đã giết chết con gái tôi!

Rồi ấn quyển sách vào tay Nam bà tiếp:

- Đây là quyển nhật ký của con gái tôi, tôi để nó cũng không làm gì, cậu cất đị

Bà lão lại lắc đầu nhìn Nam, lập lại:

- Chính cậu đã giết con tôi, tôi biết tại sao nó chết, cậu đã giết nó!

Nam cầm quyển sách trên tay, chàng đứng chết lặng nơi đó, không có một ngôn từ nào có thể diễn tả sắc mặt chàng lúc bấy giờ. Gương mặt trắng bệch, đôi môi xám, ánh mắt tuyệt vọng. Bà lão không nói thêm câu gì, cũng không nhìn chúng tôi, bỏ vào trong. Nam đứng đấy, mồ hôi đầm đià trên trán, đôi môi run rẩy, sắc mặt sám ngắt như kẻ chết rồị Phong bước tới vỗ về, an ủi Nam:

- Đừng để ý nghe Nam, chẳng qua bác ấy quá buồn nên nói thế!

Nam lẳng lặng không nói gì. Chàng xoay lưng lại, ôm quyển nhật ký trong tay bước ra cửạ Khi đi ngang trước mặt tôi, chàng đứng lại, đưa đôi mắt tuyệt vọng nhìn và nói thật khẽ:

- Chúng ta đã làm gì không phải hở Thảỏ

Tôi cắn chặt môi, bất giác nhắm mắt lại, đến khi tôi mở ra thì Nam đã bước tới cửạ Tôi vụt bước theo rồi dừng ở ngưỡng cửạ

- Anh... Anh đi đâủ

Chàng quay đầu lại nhìn tôi, đôi mắt xa lạ:

- Tôi... Tôi phải đến gặp một người!

- Aỉ

- Cha tôị

Đôi môi của Nam run run, rồi chàng mỉm cườị

- Tôi phải đến thăm ông ấy!

Nam quay người bước đi, tôi không nhịn được tiếng kêu:

- Anh Nam!

Chàng đứng lại, quay sang, chúng tôi nhìn nhau một lúc, Nam nói:

- Thảo, em biết rằng, kể từ nay đối với tôi...

Nam ngường lại một chút, đôi mắt chàng thật lạnh.

- Cuộc đời này không còn là mộng mà cũng không còn tiếng hát nữa... Em biết không?

Tôi nhìn chầm chập vào người chàng, lòng tôi như tan nát "Em biết không?" Tôi biết chứ, nhất định là biết rồị Kể từ nay cuộc đời sẽ mất tất cả mộng ảo lẫn lời cạ Đâu phải chỉ ở chàng thôi mà còn ở tôi nữa chứ?

Không nói gì, tôi chỉ nhìn chàng khẽ gật đầụ

Nam đã đi rồị Ôm quyển nhật ký và trái tim người con gái ra đi, chàng đã đĩ!

Buổi chiềi hôm ấy, đám tang Thanh Thương được cử hành, nàng được yên giấc bên bờ hồ Bích Đàm năm cũ.

Đó là câu chuyện đã qua của chúng tôị

Lúc nào tôi cũng nhớ đến lời của Thanh Thương. "Xem kià cả một đám như đang diễn kịch. Không biết màn kịch này rồi sẽ đi đến đâủ"

Đi đến đâủ Với một đám diễn viên ngu xuẩn như thế này thì còn màn kịch nào dở hơn? Còn màn kịch nào thê thảm hơn nữả Thôi hãy hạ màn xuống đi là vừạ

Muà đông năm ấy, Thủy Ngọc xuất ngoại lấy chồng, tiếp đấy Mỹ Linh, Ngụy, Tạị. cũng lần lượt đi du học. Còn Kha Mộng Nam? Đầu xuân sau là chàng lên đường. Trước ngày Nam rời quê hương chúng tôi thả dài trên con đường vắng nói với nhau thật nhiềụ Sau khi Thanh Thương chết, tôi với Nam ít gặp nhau, đây là lần đầu mà cũng là lần cuối tôi cùng Nam hội ngộ. Chúng tôi đi qua nhiều con đường, đi mãi cho đến khi màn đêm rũ xuống. Đó cũng là một ngày nhẹ nhàng cơn gió thoảng. Những hạt mưa phùn bay lất phất, gây một cảm giác lành lạnh. Sóng đôi nhau, đi thật chậm trong cơn mưa buồn.

Từ sau đêm dạ vũ hóa trang, không biết đã bao nhiêu lần cùng chàng sóng vai đi như thế này, để nói chuyện lông bông và say sưa với những dự tính cho tương laị Nhưng hôm nay, cũng thế mà sao cảm giác ngày cũ không còn. Chúng tôi không còn là chúng tôi của ngày xưa nữa saỏ Vũ trụ sau một lần tan vỡ đã hàn gắn lại nguyên hình. Vừa đi vừa nói mà tôi vẫn cảm thấy ngỡ ngàng làm saọ Ôn lại chuyện cũ như một đôi bạn già bàn chuyện đánh côn cầu của họ một cách nuối tiếc.

- Lần này sang Ý Đại Lợi, anh định học hòa âm hay sáng tác?

- Có lẽ hoà âm là chính, nhưng anh cũng định học thêm môn sáng tác và nhạc cụ.

- Phải học mấy năm?

- Học đến khi thành tài thì thôị

- Em tin anh sẽ thành công.

Nam không đáp. Chàng đưa mắt nhìn mông lung, những hạt mưa bụi đang phất phơ trước mặt, khẽ nhếch miệng. Chính nụ cười này đã làm tim tôi đau nhói, vì cảm thấy mình thật vô duyên. Chúng tôi lại yên lặng. Gió heo may nhẹ ru lòng người với những hạt mưa mờ ảọ Một lúc sau Nam nói:

- Thảo!

- Dạ.

- Chúng ta đã có được một thời kỳ đẹp quá phải không em?

- Vâng.

Tôi ơ hờ trả lời, không hiểu chàng định nói gì.

- Anh không bao giờ quên những ngày đó.

Chàng nói như gió thoảng.

- Đó là những ngày đẹp nhất của cuộc đời anh... Nhưng mà, Thảo...

Chàng nhìn tôi một lúc rồi tiếp:

- Anh biết em là người con gái thích nghe sự thật nên anh định cho em biết. Nếu Thanh Thương vẫn còn sống...

Tôi ngắt lời Nam.

- Vâng, em biết... Anh sẽ yêu nàng ngaỵ

Nam cúi đầu không trả lờị Tôi nhìn lên khung trời xám trên kia rồi nhìn xuống con lộ dài hun hút. Tôi chợt như khám phá rạ. Lời tôi vừa nói vẫn còn chưa đủ, vì chàng đã yêu Thanh Thương lâu lắm rồị

- Nàng là người con gái tốt.

Một lúc lâu Nam nói:

- Nếu em có đọc qua nhật ký của Thanh Thương, em sẽ thấy lòng cô ta chân tình và cuồng nhiệt ra sao...

Nam thở dài, cổ họng chàng tắt nghẹn, chàng không nói hết câu, ngước nhìn lên bầu trời đen với những hạt sa mù, chàng như đang tìm kiếm.

Tôi nói thật kẽ:

- Đúng ra Thanh Thương không nên dấu diếm lòng mình như thế!

- Nàng đâu có dấu, nàng đã từng thổ lộ ra, thổ lộ ra cho mọi người thấy, nhưng chẳng ai chịu để ý cặ

Nam thở dài:

- Quả thật tôi là một thằng khùng.

Tim tôi từ từ bị siết chặt. Tôi không còn gì trong lòng chàng nữa saỏ Bao nhiêu ân tình ngày cũ giờ đã tan thành bóng nước. Tôi không còn được chàng dự định mang theo, tận xứ người, vì bóng hình chàng mang theo là bóng hình của Thanh Thương.

- Thảo!

Nam lại gọị

- Dạ.

- Em có buồn anh không?

- Em? Buồn anh?

Ngước mắt lên nhìn, trong mắt Nam bao nhiêu sa mù đã tan rã, chàng đang nhìn tôi với cái nhìn thật dịu dàng, dịu dàng đến độ tôi có cảm tưởng như Nam của tôi ngày nàọ Nhưng tôi đã hiểu, đừng nghĩ nữa, vì bây giờ chỉ còn tình bạn chớ tình yêu đã hết rồị Tôi đáp:

- Không bao giờ, anh Nam.

Tiếng nói của tôi mơ hồ:

- Đừng nhắc đến nghe anh. Em nghĩ rằng suốt cuộc đời chúng ta sống, có lẽ ta phải nhớ mãi đến một người, đó là Hà Thanh Thương. Sau chuyện đó, em nghĩ rằng, tất cả đã thay đổi, chúng ta không thể nào tìm lại được những tình cảm xưa phải không anh?

- Vâng!

Nam gật đầu, chàng nhìn thẳng vào mắt tôị

- Nhưng mà... Thảo, em vẫn khiến anh mềm lòng.

Tôi mỉm cười cay đắng. Chàng ngập ngừng:

- Hãy nhận làm cho anh một việc, được không Thảỏ

- Việc gì?

- Em viết thơ cho anh và kể cho anh nghe cuộc sống bên này của em thật đều đặn.

Tôi buồn rầu:

- Vâng, em sẽ viết.

Nam đứng lại, chúng tôi nhìn nhau, những hạt mưa lất phất làm lạnh da mặt. Ngọn gió đêm thổi tung tà áo, tung mái tóc chúng tôị Chàng giúp tôi giữ vạt áo, giúp tôi cài lại khuy cổ. Trong một thoáng, tôi thấy chúng tôi thật gần gũi, nhưng tôi cũng hiểu rất nhanh: Chuyện ngày xưa như cơn gió thoảng đã qua rồi, tất cả những gì còn lại nơi đây mà tôi vừa thấy, không phải là tình yêu nữạ

- Em đẹp lắm, Thảọ Anh đi rồi, chắc sẽ nhớ em ghê lắm.

Tôi gượng cười:

- Em cũng thế, nhưng anh sẽ trở về chứ?

- Vâng, anh sẽ trở về, sẽ trở về chứ tại sao không. Vì đây là quê hương của anh mà.

- Khi anh trở về, em sẽ ra phi trường đón anh.

- Giữ lời nhé?

Chàng tươi nét mặt.

- Không cần biết là bao lâu, em cũng phải ra đón anh nhé?

- Vâng.

Chúng tôi bỗng vui vẻ:

- Vậy thì ngoéo tay nàỏ

Nam đưa ngón tay út ra, tôi cũng đưa một ngón khác ra, chúng tôi câu tay lại dưới cơn mưa phùn.

Nam cười:

- Được rồi, quyết định rồi, không được quên đấy nhé.

Chúng tôi cùng nhìn nhau, rồi cùng cười, cười như đứa trẻ nít ngây thơ không biết gì là sầu muộn. Nhưng khi trở về đến nhà tôi lại khóc, khóc ngất trong sự đau khổ, khóc vì đã đánh mất những chuỗi ngày sung sướng, khóc vì Thanh Thương, khóc vì mối tình như cơn gió thoảng trôi quạ..

Mẹ ôm tôi vào lòng an ủi:

- Thảo, Thảo này con, Thảo!

- Mẹ ơi!

Tôi ôm chặt lấy người khóc oà, những giọt nước mắt thấm ướt bờ vai ngườị Mẹ khốn khổ nói:

- Cuộc đời sao lại như thế nàỷ Sao đời con tôi vô phước như thế nàỷ Nín đi con!

Mẹ chùi nước mắt cho tôi:

- Cuộc sống có tiếng cười thì phải có nước mắt. Con hãy nhìn cho thật xa, đời con còn dài, rồi ngày tháng tới sẽ mang lại cho con nụ cườị..

- Nhưng mà mẹ ơị..

Tôi vẫn khóc:

- Những cái gì mất rồi làm sao tìm lại được?

- Ai lại không có lần mất mát?

Mẹ nói:

- Hãy lau sạch nước mắt đi con, trên đời còn lắm kẻ mất mát hơn con nhiều nữa là khác. Chúng ta hãy đợi, rồi một ngày vui phải đến.

Tôi rấm rứt nói:

- Nhưng ngày vui đó nếu có đi nữa, thì cũng không phải làm niềm vui ngày trước.

Thật vậy, nhất định không có lại được những chuỗi ngày vui sướng, cuồng nhiệt, như thơ như mộng của thời xa cũ!
__________________
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 09:11 PM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.