|
#1
|
||||
|
||||
![]() Buổi trình điễn thành công mỹ mãn, thành công trên mọi phương điện. Thích giả ngồi đầy hội trường không tìm được 1 ghế trống, 1 hành lang hay 1 bệ cửạ Tất cả các giới chức tăm tiếng hầu như đều hiện điện các chính khách, nhà nghệ sĩ, nhạc sĩ hữu danh...các ký giả của các nhật báo, tuần báo, vô tuyến truyền hình và truyền thanh...chạy lăng xăng tới lui, ánh đèn chớp nhanh, tiếng vỗ tay rào ràọ Tất cả tạo nên 1 khung cảnh vĩ đại, vĩ đại 1 cách cảm động.
Hàng ghế chúng tôi ngồi ở áp :Dt. Đây là vì 2 lẽ, lẽ trước tiên tình trạng kính tế của nhóm không được sung túc lắm, và hơn nữa phòng bán vé mở cửa độ 1 tiếng đồng hồ là vé đã bán sạch, nên đù có đủ tiền đi nữa, chúng tôi cũng không làm thế nào mua được ghế tốt hơn Tuy rằng ngồi ở phía sau, nhưng chúng tôi vẫn nghe rất rõ lời hát của chàng. Một bài rồi 1 bài, hình như Nam hát hay hơn lúc ở nhà rất nhiều , từ giọng ca đến làn hơi đều tiến bộ, điều này chứng tỏ Nam đã không lãng phí 10 năm đài xa quê hương, chàng đã khổ công luyện tập Đối với chúng tôi, giọng ca của Nam vẫng quen thuộc, vẫn tràn đầy tình cảm vẫn lôi cuốn được lòng người, Khi chàng cất cao giọng, gương mặt chàng đỏ hồng lên, đôi mắt long lanh nhiệt tình, tràn đầy tình cảm con ngườị Chúng tôi cảm động nhìn chàng nhìn đến chảy cả nước mắt. Ôi ! Kha Mộng Nam của chúng tôi đây mà! Nhưng rồi khi bản nhạc vừa dứt, chàng trịnh trọng cúi đầu trong tiếng vỗ tay muốn vỡ rạp tất cả biết mất như 1 trò phù thủỵ Gương mặt Nam trở lại lạnh lùng, cao ngạo cô đơn xa lạ chúng tôi lại thấy chàng xa cách chúng tôi, xa cách ngàn trùng Sau khi Nam hát xong 10 mấy bản nhạc hầu hết là đâu ca của các quốc gia trên thế giới và 1 vài bản nhạc nổi tiếng trong kịch nghệ thì chúng tôi bắt đầu hy vọng, hy vọng được nghe 1 bản nhạc quen thuộc mà chàng đã từng hát cho chúng tôi nghẹ Nhưng mãi khi buổi đại nhạc hội sắp kết thúc, chúng tôi vẫn không hề nghe Nam nhắc đến 1 lời. Anh chàng Lăng Xăng có vẻ bực bội, lấy 1 mảnh giấy trắng ra viết vội trên ấy 1 vài câu: " Kha Mộng Nam Chúng tao đang ngồi ở những hàng ghế sau cùng. Hôm qua, tụi tao cũng có đến phi trường đợi mày, nhưng mà hình như mày không tiếp xúc được với chúng tao 1 cách đễ đàng như trước nữạ Nếu mày thấy rằng chưa thể quên hết những người bạn năm xưa, chúng tao yêu cầu mày hát cho chúng tao nghe bản nhạc " có người bảo tôi" được không? Sau khi tan hát xong có thể đến gặp chúng tao không? Đám bạn trong nhóm ngày xưa" Lăng Xăng chuyền giấy cho chúng tôi xem, tôi hỏi nhỏ: - Anh làm thế nào để đưa giấy này đến tay Nam? - Tôi mang đến hậu trường ngay bây giờ Lăng Xăng mang đi, chúng tôi ngồi đợi mà lòng ngập tràn hy vọng. Một lúc Lăng Xang trở rạ Thu Phương hỏi: - Sao có giao đến tay hắn chưả - Ông bầu của Nam đà nhận giấy và nói là để 1 tí nữa, khi Nam vào hậu trường ông sẽ giao cho hắn ngay Sau khi hát xong 2 bản nhạc, Nam trở về hậu trường nghỉ mệt, lúc chàng bước ra, tôi hồi hộp sung sướng. Chàng đã đọc mảnh giấy rồi ư? Thảo độ của chàng sẽ ra saỏ Nam sẽ hát bản nhạc cũ, nhất định chàng sẽ không đễ đàng quên lãng được chuyện 10 năm về trước Nam xuất hiện trở lại trên sân khấu, khẽ nghiêng mình chào khán thính giả, xong cất giọng. Không phải là bản nhạc chúng tôi đã chọn, tiếp theo, chàng hát thêm 1 bản nữạ vẫn thế. Dù đôi mắt của Nam đôi lần không hiểu vô tình hay hữu ý hướng về chúng tôi, nhưng gương mặt kia sao mãi lạnh lùng. Chuyện gì xảy ra rồi đâỷ Nam không được mảnh giấy của chúng tôi à? Màn kéo nhanh, Nam lại lui vào hậu trường trong tiếng vỗ tay tán thưởng. Chúng tôi cùng nhìn nhau, không nói được nỗi cay cắng chua chát. Chàng vẫn chưa hát bản nhạc chúng tôi yêu cầụ Gã Lăng Xang thở dài, nói - Hắn không còn là Kha Mộng Nam ngày trước của chúng ta nữa đâu Đúng vậy, chàng không còn nữa, chúng tôi đều có cảm nghĩ đau nhói mãnh liệt như thế, Nguyễn Hưng nhướng mày: - Dù sao, chúng ta cũng thử đến hậu trường xem saỏ Dũng nói: - Hay là ông bầu của hắn không trao giấy cho hắn? Trương có vẻ bất mãn: - Đừng biện hộ gì cả, hắn đã thay đổi rồi! hắn bây giờ đã nổi tiếng, đã trở thành người tên tuổi,thì đám bạn cũ ngày xưa đâu còn đáng để hắn lưu ý đến. Đến đấy làm chi cho nhọc công Lan chen vào; -Muốn biết rõ chúng ta thử vào hậu trường xem sao, biết đâu hắn đang chờ chúng mình nơi ấỷ Chúng tôi cùng đi vừa lúc bắt kịp Nam cùng cô bí thư đang được ông bầu đẹp đường đưa ra khỏi hậu trường, họ chui tọt vào chiếc xe đu lịch lịch sự màu đen. Bên trong xe 1 ông lão đầu bạc, có lẽ cũng đợi chàng 1 cách khó khăn suốt khoảng thời gian đài như chúng tôỉ Nhìn theo đáng xe đã khuất 1 cách âm thầm, chúng tôi đứng chết lặng bên lề đường mặc cho cơn mưa phủ ướt cả mặt. Dũng chợt lên tiếng, anh chàng cười thật chua: - Ha! Ha ! cũng đồng thời là 1 Kha Mộng Nam. Nhưng coi bộ không còn nói chuyện 1 cách dễ dàng như trước nữa rồi! Trương hầm hừ - Chúng ta quả thật chỉ tổ làm chuyện vô duyên trơ trẽn Nguyễn Hưng nhẹ nhàng đáp: - Có lẽ hắn bị danh lợi ám rồị Quê hương thêm 1 nhạc sĩ trẻ nổi tiếng. còn chúng tả chúng ta mất đi 1 người bạn? Phong nói: - Thôi về nàọ Tôi nghĩ rằng chúng ta không nên sắp đặt 1 chương trình nào để đón hắn nữa cả. Vâng, chúng tôi không cần phải làm thế. Vì Kha Mộng Nam ngày nào đã cùng chúng tôi vui vhơi đùa giỡn, ca hát đã biến mất rồị Bây giờ là 1 Kha Mộng Nam khác, 1 Kha Mộng Nam đã có tên tuổi, có địa vị Mấy ngày hôm sau, chúng tôi ngày nào cũng thấy tên tuổi của Nam trên báo, và chúng tôi chỉ còn biết tin tức của chàng trên ấy mà thôi, từ việc tham dự đại hội, sống chung gia đình, ca hát tại đại nhạc hội hội đến những tấm hình của Nam. Cô bí thư lúc nào cũng kề cạnh, nên có hôm, 1 ký giả đã hỏi; - Cô Smith này có liên hệ chi với cuộc sống tình cảm của ông? - Chúng tôi chỉ là bạn thôi Đó là lời giải đáp của chàng. Sao giản dị thế, tôi tựa người vào cửa sổ nhìn những hạt mưa phất phơ trong gió và chợt nghĩ đến Thanh Thương. Thanh Thương! Thanh Thương ! Thanh Thương! Thanh Thương. Tôi khẽ than-- Người mà cả 2 chúng mình đều yêu như mê mệt, bây giờ ở đâủ Một tuần lễ trôi qua thật nhanh, 1 tuần thăm viếng quê hương đã hết, chàng sắp đi rồị Ngày Nam lên đường, trong nhóm chúng tôi không 1 ai đến phi trường tiễn Nam, và dĩ nhiên là Nam cũng không cần thế vì chàng chỉ cần những người mà chàng muốn phải đưa chàng đi thôị Nhưng rồi đêm hôm ấy, mọi người trong nhóm, không hẹn mà đều hẹn đến nhà tôi nói chuyện trời mây, nghĩ ngợi về những người bạn vắng mặt Thủy Ngọc là người đến trễ nhất, mái tóc ướt đẫm nước mưa và gương mặt lúc nào cũng khả áị Trong tay cô ta còn cầm 1 đóa hồng. Đứng giữa phòng , Thủy Ngọc hỏi to: - Mấy người đóan thử xem tôi vừa từ đâu trở về đâỷ Thu Phương nói : - Từ phi trường về? - Không phải thế, tôi vừa mới viếng mộ của Thanh Thương--Thủy Ngọc nói, đôi mắt nó thoáng buồn- đến mộ Thanh Thương tôi chợt thấy những cái này-đưa cao đoá hoa hồng lên, Thủy Ngọc tiếp --1 vòng hoa lớn Dũng nói: - Chắc người nhà của Thanh Thương mang đến đấy! Thủy Ngọc lắc đầu, nàng đáp thật nhỏ - Không phải thế, màu đỏ của hoa hồng là tượng trưng cho tình yêu, Người nhà của Thanh Thương nhất định không bao giờ bày trò tốn kém như thế. Vả lại, mấy hôm nay trời mưa, nên đấu chân quanh mộ vẫn còn rành rẽ. Đấy là của 1 dấu chân người đàn ông cô độc. Tôi biết hắn đến đó. Kha Mộng Nam đã đến đó Chúng tôi bất động. Trong khoảng khắc, chúng tôi rung động và tràn ngập 1 cảm gíac lạ lùng, hàng trăm tư tưởng lóe lên trong óc, hàng ngàn cảm xúc len quạ Tôi hướng mắt ra ngoài song cửa, những giọt nước mắt không tự chủ được dâng lên mị Nhưng mà, tôi vẫn muốn cườị Thật muốn cười...Trời! Nam đấy à? của chàng đấy saỏ Anh Nam ngày nào của chúng tôi ! Có người bấm chuông ở cổng, cô tớ gái tên Tú mang vào cho tôi 1 phong thư - Thưa cô, có thơ Tôi cầm chặt phong thự nét chữ thật quen thuộc. Mọi người bu lại, họ lạ lùng không hiểu tại sao chàng lại biết điạ chỉ của tôi Mở phong thư ra, bức thư không có ngày tháng và đầu đuôi gì cả, mà chỉ có 1 bản nhạc với những nét chữ thật thanh thoát " Người ta bảo: thế giới này là của riêng anh, Nhưng trong đám người vội vã Tôi đâu tìm thấy mình trong đó Người bảo niềm vui là của riêng tôi Nhưng có đi khắp 4 phương trời tôi cùng chỉ thấy tôi trong tiếng cười thừa thải Người ta bảo mặt trời đang rọi sáng đời tôi Nhưng mãi mãi tôi vẫn tìm mãi mãi Trong mặt trời tôi vẫn chẳng thấy tôi Tôi ở nơi nàỏ tôi ở đâủ Có ai bảo cho tôi biết Tôi ở nơi nào tôi ở đâủ có ai chỉ giùm tôỉ Có ai chỉ giùm tôỉ Cánh thư rơi xuống đất người khác lượm lên xem, trong khi mắt tôi mờ lê. Kha Mông Nam của chúng tôi, cuối cùng rồi cũng đã hát cho chúng tôi nghe, chàng không phải hát bằng miệng mà hát bằng quả tim của chính chàng. Ồ! Anh Nam ! Anh Nam! anh ấy đâu có dễ dàng quên được chúng tôi, tình anh vẫn còn đậm đà kia mà? chàng đâu hời hợt với bạn, chàng lúc nào cũng nể trọng bạn kia mà. Nam! anh Nam Thu Phương nói khẽ - Chúng ta đã lầm, đúng ra chúng ta nên đến tiễn anh ấy! Dũng bảo: - Tôi đã nói trước rồi mà, Nam đâu phải thuộc hạng người như vậỷ Nguyễn Hưng nói: - Tôi phải viết thư cho hắn, mỗi người trong chúng ta đều phải viết thư cho hắn, chúng ta có trách nhiệm phải đưa con người mà Nam đã đánh mất trở về với hắn Đan Vân chen vào: - Tôi sẽ viết cho Nam, viết ngay tối nay khi vừa về tới nhà Lan thở đài: - Không thấy chúng ta đến tiễn hắn ở phi trường, có lẽ Nam buồn lắm Phông chợt nói: - Truyền hình! Mở ngay máy truyền hình xem nàọ Mục tin tức nhất định sẽ chiếu đoạn về việc Nam ra đi đấy Tôi mở vội máy truyền hình. Một chốc tin tức thời sự đến, quả nhiên có 1 đoạn tin về việc Kha Mộng Nam rời quê hương. Màn ảnh hiện ra, Nam đứng tại phi trường đang vẫy tay chào tạm biệt hàng ngàn người ra tiễn. Gương mặt chàng nghiêm nghị lạnh lùng. Hai mắt ơ hờ 1 cách khó hiểu, tạo cho Nam 1 dáng cô đơn của cánh nhạn lạc bầy đang hướng về trời caọ Giọng nói của xướng ngôn viên đài truyền hình rõ ràng: "Nhà soạn nhạc nổi tiếng Kha Mộng Nam đúng 3 giờ chiều nay lên đường sang Ý Đại Lợi, tiếp tục công trình khảo cứu về âm nhạc. Trước khi đi, ông đã nhấn mạnh là ông sẽ trở về đây, vì nơi đây còn có bạn bè, cha mẹ và nhiều kỷ niệm khác mà ông không thể nào quên được, và ông hứa sẽ cố gắng hoàn tất công việc học hỏi 1 cách nhanh :Dng, để được trở lại quê hương thật sớm, Chúng ta hãy chờ đợi ngày về của ông" Vâng, chúng tôi sẽ chờ đợi ngày về của chàng! tắt máy truyền hình, chúng tôi lẳng lặng ngồi nhìn nhau, tình cảm như đong đầy trong lòng với Nam, với Thanh Thương, với khỏang thời gian đẹp ngày nào đã trôi đi Một lúc , Nguyễn Hưng khẽ nói: - Thật giống như 2 câu mà tiền nhân đã viết " Vô tình hoa đã tung bay Tựa như chim én ngày nay trở về" Vâng cánh hoa đã rơi đi 1 cách bất ngờ đó là Thanh Thương. Còn con chim én hình như quen biết từ lâu vừa trở về đó là Kha Mộng Nam. Tôi cầm ly trà đi đến trước cửa, đẩy sang bên cho gió lùa vào và ngắm khung trời mưa rơi lất phất. Bất giác tôi chợt nâng ly lên nói thầm - Xin cầu chúc anh! Cầu chúc cho aỉ tôi cũng không hiểu rõ. Vậy thì cầu chúc cho tất cả những con người bằng xương bằng thịt. Cầu chúc cho tất cả những con người có tình có nghĩa vậỵ Gió bên ngoài vẫn thổi, cái lạnh len nhẹ vào hồn, tôi chợt phát gíac ra muà xuân đã đến, và bây giờ vẫn là mùa của những cơn gió nhẹ thoảng qua..... HẾT
__________________
![]() |
![]() |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|