|
#8
|
|||
|
|||
|
Chương 8
Một cô gái còn trẻ, phong cách làm việc giản dị cầm lấy tập hồ sơ xin việc của Lam Đông và biến mất sau cánh cửa. Lát sau cô ta quay lại, giọng lịch sự: -Mời cô vào phòng của giám đốc. Lam Đông đi theo cô gái. Cô không khỏi hồi hộp vì đây là một công ty lớn, chuyên doanh xuất nhập khẩu. Chắc vì người ta sẽ nhận cô vì kinh nghiệm về lãnh vực này cô chưa có. Chưa hết, những người có bằng cử nhân kinh tế như cô hiện nay cũng khá nhiều. Cô đến đây nộp hồ sơ với một chút cầu maỵ Rời khỏi nhà Lâm Vũ với một núi oán thù chồng chất trên lưng, cô đã khước từ mọi sự giúp đỡ của anh. Cô cũng không cần tá túc ở nhà của một cô em họ nào đó của anh. Vì vậy cô thuê phòng ở khách sạn. Cô dự định sau khi tìm được việc làm, cô sẽ đi thuê một căn phòng khác thật rẻ, vừa với túi tiền của cộ Có như vậy cô mới thu xếp cuộc sống được. Sau đó, cô sẽ liên lạc với anh của cô. Một chàng trai ngoài ba mươi tuổi tiếp đón cộ Anh chỉ vào chiếc ghế trước mặt: -Mời cô ngồi. Lam Đông ngồi xuống ghế. Cô ngạc nhiên khi anh không chất vấn cô mà lại tuyên bố: -Cô sẽ làm thư ký cho giám đốc. Lam Đông không dám lộ nét vui trên mặt. Cô ấp úng: -Tôi… Không chú ý đến vẻ mặt ngỡ ngàng của cô, anh mỉm cười tự giới thiệu: -Tôi là Vũ Kim, trợ lý giám đốc. Cô sẽ cùng tôi phụ tá cho giám đốc công tỵ Hiện tại công ty của chúng tôi đang khuyết chức danh thư ký giám đốc. Lam Đông nhỏ nhẹ: -Có thật là anh tuyển dụng tôi không? Vũ Kim gật nhẹ: -Như đã giới thiệu với cô, chúng tôi tuyển cô vào công ty của chúng tôi. Lam Đông ngây thơ hỏi: -Nếu giám đốc của anh không đồng ý tuyển dụng tôi thì sao? Vũ Kim mỉm cười: -Tôi được toàn quyền quyết định về chuyện này. Giám đốc đang đi công tác ở Singaporẹ Tuần sau cô sẽ trực tiếp làm việc với ông ấy. Trước khi đi, ông ấy có uỷ quyền cho tôi tuyển nhân viên. Cô không nên lo lắng về chuyện đó. Lam Đông thở nhẹ. Không ngờ mọi chuyện khơi? đầu thuận lợi đến như vậy. Nhìn cô với ánh mắt thông cảm, Vũ Kim hắng giọng: -Tôi hiểu tâm trạng của cộ Hồ sơ của cô rất tốt. Bằng cấp và các chừng chỉ văn phòng phù hợp với yêu cầu tuyển dụng của chúng tôi. Hơn nữa, cô lại có kinh nghiệm làm việc ở một công ty lớn ở thành phố Huế. Đó là lý do để chúng tôi đi đến quyết định. Cô dịu dàng hỏi: -Liệu tôi có thích hợp với công việ của một thư ký giám đốc không? Công việc của tôi trước kia là ở bộ phận tổng hợp của văn phòng công ty. Vũ Kim chăm chú nhìn Lam Đông. Anh chậm rãi nói: -Tôi nghĩ là cô làm được. Công việc này đòi hỏi một cô gái ngoài sự thông minh, còn có sự tinh tế, nhạy cảm. Tôi có cảm giác về cô là như vậy. Lam Đông khẻ cắn môi. Tại sao Vũ Kim lại có nhận xét về cô….hào phóng như vậy nhỉ. Đây không phải là lúc cô bận tâm về chuyện đó. Được nhận vào làm việc cho một công ty lớn nhất thành phố này, cứ như là mơ. Vũ Kim nghiêng đầu hỏi: -Cô sử dụng vi tính thành thạo chứ? Lam Đông chớp nhẹ mi: -Trong hồ sơ của tôi có kèm đây đủ các chứng chỉ vi tính: Vũ Kim cười lớn: -Hồ sơ chỉ có ý nghĩa tương đối. Không biết cô có tin hay không, cách đây đúng một năm công ty tuyển được một cô gái có bằng C ngọa.i ngữ nhưng trên thực tế, cô ta không nói được một câu nào bằng tiếng Anh cho đúng ngữ pháp. Đó là một thực tế có thể gặp ở bất cứ một thành phố nào. Có những trung tâm rất có uy tín và cũng có trung tâm chạy theo số lượng. Chất lượng và số lượng đâu phải khi nào cùng tỷ lệ thuận với nhau. Lam Đông ý nhị: -Biết đâu tôi cũng trong trường hợp đó thì thật là….không may cho công ty của anh. Vũ Kim phá lên cười. Lam Đông cũng cười theo. Bỗng Lam Đông cảm thấy dễ chịu hơn sau tiếng cười cởi mở của anh. Vũ Kim có vẻ giản dị. Cô gái tiếp nhận hồ sơ lúc nãy cũng giản dị vui vẻ. Hình như những nhân viên trong công ty này đều như vậy. Cô thật là hên khi nghe lời cô gái lễ tân của khách sạn đến nộp hồ sơ xin việc ở đây. Chợt Vũ Kim có vẻ quan tâm: -Xin lỗi, nhà của cô có gần với công ty chúng tôi không? Lam Đông khẽ cắn môi. Cô nói ngập ngừng: -Tạm thời tôi ở trọ tại khách sạn. Tôi không có người quen ở đây. Như đã ghi trong hồ sơ, trước đây tôi ở Huế. Vũ Kim gõ nhẹ ngón tay lên bàn. Anh trầm giọng: -Tôi sẽ giới thiệu cô với Thu Hương, một nhân viên kế toán của công tỵ Thu Hương đang ở một mình trong một căn nhà rất rộng. Cô ấy muốn tìm một người bạn gái ở chung cho vui. Nếu tôi giới thiệu cô với Thu Hương, tôi đóan là Thu Hương rất mừng. Lam Đông nhã nhặn: -Tôi không dám làm phiền đến anh và cô Thu Hương đâu. Vũ Kim nhướng mày: -Thu Hương là một cô gái rất hiếu khách. Ba mẹ Thu Hương đều định cư ở nước ngoài. Con gái ở một mình cũng không tiện lắm. Vì vậy Thu Hương đã có lần ngõ ý với tôi tìm cho cô ấy một người bạn gái, dọn đến ở với Thu Hương cho vui cửa vui nhà. Còn cô, nếu thuê khách sạn để ở thì rất tốn kém. Tại sao không có một sự liên kết ở đây nhỉ? Vũ Kim vừa dứt lời thì có một cô gái mặc váy ngắn đi ngang qua chỗ hai người. Vũ Kim giọng vui: - Đó là Thu Hương. Lam Đông mỉm cười xã giao khi Thu Hương ngoảnh đầu lại nhìn cô và Vũ Kim. Nghĩ sao, Thu Hương lại tiến về chỗ Lam Đông, nở một nụ cười thân ái: -Chào cô, nếu Thu Hương không lầm, đây có phải là cô thư ký mà anh Vũ Kim mới tuyển sáng nay không? Vũ Kim gật đầu: - Đúng vậy. Giới thiệu với Thu Hương đây là Lam Đông. Lam Đông đang gặp khó khăn về chỗ ở, phải thuê phòng tại khách sạn. Nhìn Lam Đông với vẻ thông cảm, Thu Hương giọng sốt sắng: -Nếu bồ không chê căn nhà của mình, bồ có thể dọn đến ở với mình cho vui. Mình mời chân thành đó, không phải đẩy đưa đâu. Lam Đông nhũn nhặn: -Mình chỉ sợ làm phiền đến Thu Hương mà thôi. Thu Hương cười hiền: -Không sao đâu. Mình thường đi công tác xa, nhiều lúc để nhà trống trải không có người ở. Nếu có bồ ở chung, mình rất thích. Điều mà mình sợ nhất là sau giờ làm việc, khi trở về nhà, mình phải độc thoại trong một ngôi nhà rộng thênh thang. Bồ đả hiểu thế nào là sự cô đơn chưa. Thật là khủng khiếp. Đến ở với mình nhé. Đừng ngại. Lam Đông cảm động: -Cám ơn Thu Hương. Nếu Thu Hương đồng ý, mình sẽ dọn đến. Cười thật tươi, Vũ Kim hắng giọng bảo Lam Đông: -Cô thấy chưa. Tôi nói đâu có sai. Thu Hương rất vui khi có bạn bè. Vậy là cô có thể an tâm làm việc thật tốt rồi đó. An cư thì mới lạc nghiệp được. Lam Đông chớp nhẹ mắt, cô trầm giọng: -Cám ơn anh và Thu Hương rất nhiều. Tôi không ngờ mình lại may mắn đến như vậy. Trước khi rới gót, Thu Hương đưa cho Lam Đông tấm card có ghi số điện thoại và địa chỉ căn nhà của Thu Hương. Cô ân cần dặn dò: -Khi nào bồ dọn đến, bồ phôn cho mình để mình ở nhà không đi đâu hết. Mình sẻ ở nhà đón tiếp bồ chu đáo. Lam Đông mỉm cười sung sướng. Hôm nay quả là một ngày hên cho cộ Chưa bao giờ cô thấy mình may mắn một cách kỳ lạ như vậy. Được nhận vào làm việc ở công ty xuất nhập khẩu, rồi lại thu xếp được chỗ ở khỏi phải thuê phòng khách sạn. Chuyện thuê khách sạn là chuyện bất đắc dĩ. Số tiền phải chi ra không ít và còn kèm theo một……tỷ chuyện phiền hà. Vậy là cô lại có thêm một cô bạn gái. thật không có gì hạnh phúc hơn. Vũ Kim đưa Lam Đông đến một căn phòng nằm cuối tầng bạ Anh xoay khóa mở cửa phòng: pg54 - Đây là nơi làm việc của cộ Lát nữa tôi sẽ hướng dẫn cho cô một số công việc cần thiêt phải làm trước khi giám đốc về. Cô sẽ linh động theo khả năng của mình để sắp xếp công việc thật hiệu quả và khoa học. Còn bây giờ, cô sẽ ký với tôi hợp đồng làm việc cho công ty. Lam Đông thích thú nhìn căn phòng dành riêng cho cộ Một căn phòng rộng rãi, thoáng mát. Gió lộng thổi qua khung cửa. Từ đây có thể ngắm nhìn thành phố Đà Lạt với những ngọn đồi phủ sương. Buổi chiều có lẽ còn đẹp hơn. Chỉ mới hình dung như vậy, Lam Đông đã cảm thấy thật là dễ chịu. Cô sẽ trang hoàng căn phòng làm việc của cô với những bông hoa của thành phố mù sương này. Vũ Kim lịch sự hỏi: -Cô có thích căn phòng này không? Lam Đông duyên dáng trả lời: -Không còn nơi đâu làm tôi thích thú hơn đây. Vũ Kim gật nhẹ đầu: -Vậy thì rất tốt. Chúng ta sẽ thảo luận về những việc còn lại liên quan đến quyền lợi của cô và của công tỵ Cô đã sẳn sàng để tham gia vào bây giờ chưa? Lam Đông nhỏ nhẹ: -Tôi đã sẳn sàng. Xin anh bắt đầu. Lam Đông ngồi xuống ghế. Cô nhìn vào xấp giấy tờ Vũ Kim đang đặt trước mặt cộ Nội dung của bản hợp đồng được sao ra thành nhiều bản giống nhau. Cô chậm rãi đọc. Các điều khoản được viêt thật chi tiết và chặt chẽ. Trong hợp đồng ghi rõ công việc cô phải làm ở công ty và mức lương được hưởng. Lam Đông hít một hơi thật nhẹ. Cô không ngờ mình được trả lương cao như vậy. Khối lượng công việc hoàn toàn vừa sức với cộ Duy chỉ có một điều làm Lam Đông băn khoăn là số tiền cô phải bồi thường cho công ty khi tự ý nghĩ việc là một con số quá lớn. Lam Đông hơi nhíu mày: -Số tiền bồi thường lớn quá, vượt quá khả năng trả của tôi. Vậy làm sao tôi có thể chấp nhận ký được. Vũ Kim so vai: - Đó là cách mà chúng tôi thực hiện để giữ người làm việc lâu dài cho công tỵ Nếu không, công ty chúng tôi sẽ thiệt thòi khi nhân viên đơn phương huỷ hợp đồng. thực tế đã xảy ra như vậy cho nhiều công ty khi xem nhẹ yếu tồ này trong hợp đồng. Lam Đông trầm giọng: -Tại sao tôi lại rời bỏ nơi này nhỉ. Tôi rất thích công việc của tôi ở đây. Tôi sẽ không đơn phương bỏ việc đâu. Vũ Kim tặc lưỡi: -Vậy thì cô còn ngại ngần gì nữa. Một khi cô đã gắn bó với công ty thì cô sẽ không bao giờ bị bồi thường cả. Như cô đã thấy, công ty chúng tôi là một công ty có uy tín và lớn nhất thành phố. Chúng tôi luôn coi trọng yếu tố con người. Suy nghĩ một lát, Lam Đông đặt bút ký tất cả các tờ giấy đang đặt trước mặt. Cô đã quyết định làm việc ở đây. Tại sao cô lại lo sợ phải bồi thường nhỉ. HỢp đồng ba năm với công ty, đó là một thời gian dễ chấp nhận. Trong trường hợp cô không thích gắn bó với công ty, cô chỉ cộng tác trong ba năm. Ba năm. Vấn đề không có gì để phải băn khoăn suy nghĩ. Đưa cho Lam Đông một tờ hợp đồng để lưu giữ, Vũ Kim mỉm cười: -Chúc cô tất cả những điều tốt đẹp nhất. Hy vọng rằng sau ba năm, cô sẽ bằng lòng ký kết một hợp đồng dài hạn với chúng tôi. Lam Đông nhã nhặn: -Cám ơn anh. Mong sau chúng ta sẽ cộng tác lâu dài. Vũ Kim rời khỏi phòng. Chỉ còn lại một mình, Lam Đông bâng khuâng đừng bên khung cửa sổ. Cô chợt nghĩ đến Lâm Vũ và khẽ thở dài. Những ngày qua, dù sao cũng để lại trong cô một chút gì luyến tiếc. Cô không ngờ mình vẫn còn rung động trong vòng tay mạnh mẽ của anh. Cô còn yêu anh không? Lắc đầu một cách dứt khoát, Lam Đông cố không nghĩ đến anh. Cô chợt tự giận mình. Giận trái tim đa cảm của mình. Qua khung cửa, thành phố Đà Lạt đẹp như trong chuyện cổ tích. Những ngôi nhà kiến trúc theo kiểu Đức trong chuyện cổ Andexen. Tu viện với ngói đỏ thẩm nâu và một chút lãng đãng khói mây màu tím biềc. Xa hơn nữa là ngọn đồi với những vách đá dựng đứng. Phía dưới thung lũng, có một con đường uốn khúc loằn ngoằng như một giòng thác đổ xuống bên dưới. Những dãy núi có vẻ mệt mỏi. Dường như chúng không đủ sức để nâng cao hơn nửa :Dnh :Dp phủ đầy sương mù nên đành phải vương vải những tảng đá trắng như sữa xuống thung lũng rộng bao la, mênh mông. Lam Đông chống tay lên cằm, tựa vào ô cửa lộng gió. Cô bắt đầu yêu Đà Lạt rồi đấy. Thành phố mù sương hiền dịu, đáng yêu…. *!*!*!* Lam Đông dùng khăn mềm lau lại cánh cửa kính. Cô mãi mê làm việc đến mức Thu Hương đi vào phòng, chắp hai tay sau hông quan sát cô một hồi, cô vẫn không haỵ Đằng hắng giọng, Thu Hương vui vẻ hỏi: -Bồ hài lòng với căn phòng này chứ? Lam Đông quay đầu lại. Cô cười thật tươi: -Khỏi phải nói. KHông ngờ Thu Hương ưu ái mình như vậy. Mình rất thích được ở trong một căn phòng như thế này. Chỉ cần nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ, mình có thể ngắm được một khoảng vườn trồng đầy hoa. Rất tuyệt. Thu Hương mỉm cười: -Ở Đà Lạt là thế. Hầu như ở nhà nào cũng có một mảnh vườn trồng hoa. Một nhà văn nào đó đã gọi Đà Lạt là “thành phố ngàn hoa” có lẽ cũng là do như vậy. Lam Đông nghiêng đầu duyên dáng: -Hôm nào mình sẽ trồng mimosa vàng trước ngõ. Mình rất thích Mimosa. Thu Hương thân mật bảo Lam Đông: -Nghỉ tay đi. Suốt mấy hôm nay bồ cứ lăng xăng dọn dẹp mãi. Bồ không thấy mệt sao. Lam Đông cười hiền: -Trong phòng ngủ của mình, mình không dọn thì ai vào đây. Rồi nữa, còn phải dành thời gian để trang hoàng phòng khách nữa chứ. Rồi còn biêt bao nhiêu việc phải làm cho vườn hoa bé bỏng của chúng ta. Thu Hương chợt nói: -Mình có một ông anh mặt mày coi cũng…được, được. Coi bộ mình sẽ mai mối cho ổng làm quen với Lam Đông quá vì ổng giờ đây vẫn còn độc thân. Lam Đông cười: -Xin cám ơn thiện ý chết người của bồ. Mình đã có người yêu. Thu Hương ngã người nằm trên ghế nệm. Cô chép miệng nửa đùa nửa thật: -Tiếc ghê, mình rất khoái có một “bà” chị như Lam Đông mới chết chứ. Lam Đông rửa tay trong bồn. Cô quay trở ra, giọng hóm hỉnh: -Mình cũng tiếc là mất hụt một “cô” em chồng vui tính như Thu Hương. Ngồi xuống bên cạnh Thu Hương, Lam Đông bó gối nhìn ra khung cửa sổ, ỏ đó có mấy đám mây trắng bay bay, và có một cây xoan già rụng lá. Thu Hương nhổm ngồi dậy, cô trầm giọng tâm sự: -Bồ biết không. Mình rất sợ sống cô độc. Bồ cứ thử tưởng tượng cuộc sống trước đây của mình thử xem. Ban đêm chỉ một mình trong căn nhà rộng và vắng vẻ như thế này, đôi lúc chỉ….muốn khóc. Lam Đông tỏ vẻ thông cảm: -Mình hiểu. Mình đã từng sống xa gia đình nên mình đồng cảm với nổi cô đơn của bồ. Thật không có gì đáng sợ hơn sự cô đơn. Mà tại sao bồ lại không cho thuê bớt một vài phòng trống không dùng đến? Như vậy vừa đỡ sợ, vừa có thêm thu nhập hàng tháng. Thu Hương nhún người trên nệm: -Mình không thiếu tiền. Bộ bồ không thấy có tình trạng người thuê nhà chiếm đoạt luôn nhà của người cho thuê sao. Vì vậy, tìm một người bạn nào đó ở chung vẫn là giải pháp hay hơn cả. Chính ba mẹ mình cũng khuyên mình nên như vậy. Ông bà không thích mình cho thuê căn nhà kỷ niệm của ông bà. Lam Đông bổng nổi tính tò mò, cô nghiêng đầu hỏi: -Trước mình, bồ đã cho ai ở nhờ chưa? Thu Hương xoè ba ngón tay ra. Cô hóm hỉnh nhìn Lam Đông: -Bao nhiêu? Lam Đông chớp mi lí lắc: -Ba người. Thu Hương chép miệng: - Đã ba người đến và đi trong một thời gian chớp nhoáng kỷ lục. Không chứng bồ là người thứ tư….phá kỷ lục. Mình chưa biết là bồ có ….lâu hơn họ không. Vì riết một hồi mình bỗng trở nên mê tín dị đoan mới chết chứ. Lam Đông thú vị với cách nói chuyện của Thu Hương. Cô c hồm người về phiá Thu Hương, giọng háo hức: -Vì sao vậy? Thu Hương nhịp chân: -Cô gái đầu tiên là người quen của một cô bạn thân của mình. Cô ta chuyển đến căn nhà này ngày thứ hai thì đến ngày chủ nhật cuối tuần, cô ta đã hẹn hò với anh chàng bồ của mình ngay trong hành lang đi xuống bếp. Mình chia tay với cả hai người và khóc đúng…. một tuần lễ. Lam Đông kêu lên: -Trời đất. Thu Hương so vai: -Giờ thì mình phải cám ơn cô nàng thứ nhất. Dù sao cô ta cũng giúp mình chuyện sớm khám phá anh chàng DonJuan. Nếu không sau này thành vợ chồng, chắc mình chết vì ghen. Lam Đông bật cười: -Cô nàng thứ hai? Thu Hương nháy mắt: -Cô ta có thói quen thay ổ khoá ngoài cổng bằng chính ổ khóa của cô ta và cho dù mình có phải đối thì cô nàng cứ phải để mình đứng đợi ngoài cổng khoảng….chục lần như vậy. Chưa hêt, mình còn phải quay mặt đi, đợi cô ta và anh bồ quyên luyến giã từ nhau bằng những nụ hôn ngay trước cổng. Sau đó, cô nàng mới nhớ đến chuyện mở cửa cho mình vào nhà. Lam Đông lại rũ ra cười, Thu Hương thân mật tỳ cằm lên vai Lam Đông trầm giọng nói tiếp: -Còn trường hợp cô nàng thứ ba thì mình rất tiếc, ở với mình đâu độ mình tuần, cô ấy phải ra đi. Cô ấy lấy chồng là một anh chàng Việt Kiều mới về nước. So với hai cô nàng kia thì cô nàng thư ba tính tình cũng dễ thương. Thế nhưng lần này mình cũng trớt quớt luôn vì hai người phải cưới gấp. Vậy theo Lam Đông mình có nên mê tín về chuyện này hay không? Lam Đông và Thu Hương nhìn nhau rồi cả hai phá lên cười. Lam Đông giọng nghịch ngợm: -Không nên chút nào. Mình hy vọng là mình sẽ ở với Thu Hương lâu hơn ba người trước. Thứ nhất là mình không cua bồ của bạn, không khoái tới vũ trường. Thứ hai là mình rất sợ tốn tiền mua một ổ khóa khác. Còn thứ ba, là mình không có gu thích lấy chồng…Việt Kiều. Phì cười, Thu Hương quàng tay ngang hông Lam Đông: - Đùa vậy thôi chứ mình tin là Lam Đông sẽ ở với mình lâu ….hơn ba cô gái đó. Hy vọng là như vậy. Xoa hai tay vào nhau, Lam Đông cười cười: -Mình đói bụng quá. Chúng ta vào bếp chuẩn bị bữa ăn là vừa. Cứ ngồi tán dóc như thế này coi bộ phải kéo nhau đi quán quá. Thu Hương gật đầu hưởng ứng. Cô thích cách sống giản dị của Lam Đông. Lam Đông không màu mè, nghĩ gì nói vậy. Mở tủ lạnh, Thu Hương hỏi Lam Đông: -Bồ thích ăn cá chiên hay tôm và thịt thăn kho tộ? Lam Đông cười hiền: -Tôm kho tộ và cá bông lau nấu canh chuạ Mình khoái ăn canh chuạ Thu Hương đồng ý thực đơn như vậy chứ. Gật đầu hưởng ứng, Thu Hương cao giọng phân công: -Mình nhặt rau, xắt thịt và làm tôm, còn bồ đứng bép nha. Lam Đông trêu Thu Hương: -Mình có thói quen nấu gì cũng mặn. Bộ mấy hôm nay Thu Hương chưa khiếp sao. Thu Hương cũng không vừa. Cô lý lắc: -Còn mình, mình thì hay nhặt cả sâu vào rau, bồ có sợ không? Hình như mắt mình bị cận thị thì phải. Thấy sâu lại ngỡ là rau. Lam Đông rùn vai: -Không dám có sâu đâu. Bây giờ nhà vườn thường lạm phát thuốc trừ sâu nên lũ sâu rủ nhau chết hết. Thu Hương góp chuyện: -Ừ, dùng thuốc trừ sâu nhiều không tốt cho rau đâu. Hôm trước mình đọc báo, thấy có mấy vụ ngộ độc thuốc sâu do dùng phun sâu không đúng quy cách đấy. Lam Đông bật bếp ga lên. Ngọn lửa xanh lè. Cô bấc nồi lên. Vừa nhặt rau, Thu Hương vừa hạ giọng tỉ tê: -tụi mình nấu ăn như thế này tuy mất thì giờ nhưng vui. Có dạo, mình bị ăn cơm bụi hoải đến phát sợ. Được một cô bạn như Lam Đông chịu khó lích kích vào bếp, thích ghê. Lam Đông tròn mắt hỏi: -Bộ mấy cô nàng trước đây ở với Thu Hương cũng không nấu ăn hả? Thu Hương phẩy tay: -Không bao giờ. HỌ chỉ thích đến nhà hàng. Mình và họ không có điểm chung. Chỉ với Lam Đông mình mới thấy dễ chịu thôi. Lam Đông trêu: -Thôi đừng nói nữa, kẻo mình lại tiếc chức chị dâu hụt bây giờ. Thu Hương cười lấp lửng: -Biết đâu mai mốt, Lam Đông bỗng dưng trở thành bà chị dâu của mình thì sao. Lúc ấy, chắc chắn là rất vui. Lam Đông dẩu môi lên nghịch ngợm: -Không dám đâu. Thu Hương long lanh mắt: -Ai biết được. Chuyện gì cũng có thể xảy ra mà. Lam Đông nấu ăn rất nghề. Cô ướp tôm với các hương vị. thấy Lam Đông phi hành thơm xèo xèo, Thu Hương khen: -Chưa ăn đã thấy ngon. Lam Đông nháy mắt: -Nhưng ăn vào lại thấy…dở mới khổ chứ. Thu Hương cười ngất: -Có thể là như vậy chưa biết chừng. Đầu bếp Lam Đông chưa gì đã dọa là chỉ khoái ăn mặn. Mới nghe cũng thấy sợ rồi. Lam Đông xếp rau ra dĩa. Thu Hương chăm chú nhìn Lam Đông tỉa cà chua và tỉa hành thành hoa. Cô buôt miệng: -Bộ có học nữ công gia chánh à? Sao bồ khéo tay vậy? Lam Đông khẽ lắc đầu. Cô nói giọng bùi ngùi: -Không. Mình sống ở Huế đến năm năm. Con gái Huế rất giỏi nấu ăn. Mình chỉ học lóm được đôi chút. Xa Huế, mình thấy buồn. Đó là một thành phố dễ thương hiền hoà với những phong cảnh đẹp, cổ kính. Thu Hương nhìn Lam Đông một cái thật nhanh. Cô đoán là Huế gắn với Lam Đông ít nhiều kỷniệm. Lẽ ra cô không nên khơi dậy nổi buồn của Lam Đông. Thu Hương nói lảng sang chuyện khác: -“Ông” giám đốc của công ty sắp về. Nghe nói là hai ngày nữa. Lam Đông chuẩn bị tinh thần đễ ra mắt ông ấy đó nha. Lam Đông tỏ vẻ quan tâm: -Ông ấy có dễ chịu không? Thu Hương tặc lưỡi: -Khó tính hết chỗ chê. Lam Đông trẩm giọng: -Không biết ông ấy có đồng ý việc anh Vũ Kim tuyển dụng mình hay không. Thu Hương rành rẽ: -Ông ấy đã uỷ quyền cho Vũ Kim, Lam Đông đừng sợ chuyện không tuyển dụng. Có điều ông ấy là một người khá nguyên tắc trong công việc. Lạnh lùng như thép. Tính cách mạnh mẽ của ổng có tác dụng tích cực đến nhân viên, vì vậy công ty ngày một khởi sắc hơn. |
| Ðiều Chỉnh | |
| Xếp Bài | |
|
|