Go Back   Vina Forums > Thư Viện Online > Kho Tàng Truyện > Truyện Kiếm Hiệp
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #31  
Old 10-14-2004, 05:59 PM
dethuong123 dethuong123 is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Sep 2004
Nơi Cư Ngụ: none
Bài gởi: 1,547
Send a message via AIM to dethuong123 Send a message via MSN to dethuong123 Send a message via Yahoo to dethuong123
Default

Càn Khôn Tuyệt Pháp
.::Tác giả: Trần Thanh Vân::.

Thiên Thế Thần Ma

Tiếng cười rộn lên dữ dội, rồi một người vận trường y đen kịt như một con quạ đen. Khuôn mặt nhọn hoắc, khô choắc, ngồi trên chiếc long xà lướt thẳng vào Long Hoa lôi đài.

Dừng long xà giữa lôi đài, Thiên Thế thần ma quắc mắt nhình khắp một lượt, rồi mới lên ti ếng nói:

- Quan Di Phục đâu. Hãy ra đây đi. Lão phu đòi lại ngươi món nợ mười năm về trước.

Vô Cát Vũ thấy Thiên Thế Thần Ma vội bước ra nghênh tiếp:

- Cung nghinh lão sư giá lâm...

Thiên Thế Thần ma chỉ đám quần hào bạch đạo:

- Phải chúng là người của Quan Di Phục ?

- Thưa vâng !

Thiên Thế Thần Ma hừ một tiếng. Hai ống tay áo hắc y giũ mạnh một cái về phía quần hào. Hai đạo kình đen kịt như trốc xoáy cuồn cuộn cuốn ra, ập vào mười vị tăng lữ đứng ngay hàng đầu.

A ! A ! A...

Đạo hắc kình vùa tan biến, thì thân xác mười vị cao tăng Thiếu Lâm chỉ còn là những bộ xương khô, trông thật là kinh hãi.

Tiên Hạc cô phụ vội nắm tay Bạch Hạc tiên cô Tuệ Nam, nói:

- Tuệ Nam... Nguy rồi... Lão ác nhân Thiên Thế Thần Ma đã luyện thành Bạch Cốt Ma Công.

Tiên Hạc cô phụ liền quay lại Thiên Nhất thiền sư:

- Thiền sư... chúng ta phải rút khỏi chốn này ngay thôi. Ở lại chừng nào, tất cả mọi người sẽ chết hết bởi tay lão quỉ.

Thiên Nhất thiền sư gật đầu nói:

- Vương nương hãy dẫn mọi người nhanh :Dng rút ra phía sau núi Long Sơn, vào hang t ịnh thất cố thủ trong đó. Để bần tăng ở lại cản tay ác thần.

- Không được. Đại sư hãy dẫn mọi người đi đi... Ta và Tuệ Nam ở lại may ra kéo dài thời gian hơn.

Tuệ Nam xen vào:

- Đại sư.. Chúng ta còn có cứu tinh... Tuệ Nam tin tưởng nhất định Cát Nhược sẽ đến đây. Tạm thời đại sư hãy đưa mọi người vào hang tịnh thất cố thủ bên trong, tiểu nữ và sư mẫu ở lại cản tay ác thần được rồi.

Tam Kiếm Đoạt Hồn vùng vằng:

- Chúng tôi đâu thể để Vương nương và Tiên Cô ở lại mà mình thì chạy trốn lão ma đâu chứ ? Có chết thì tất cả cùng chết. Chết vì cống đạo giang hồ, còn hơn sống cúi đầu tủi nhục!

Tiên Hạc cô phụ thở dài một tiếng:

- Các vị còn sống thì còn có ngày phục hồi quang đạo võ lâm, chứ chẳng may chúng ta chết hết thì còn ai dám nhận trọng trách đó sau này?

Tiên Hạc cô phụ vừa dứt câu, đã nghe tiếng Vô Cát Vũ nói:

- Có lão sư Thần Ma ở đây, bổn vương cho các ngươi một cơ hội bảo toàn sinh mạng. Ai theo về với bổn vương và lão Thần Ma thì bước ra nhập vào giáo chúng Vô Thần. Còn ai chống đối thì ở lại đó chờ chết.

Mọi người nhìn nhau lưỡng lự không biết chọn con đường nào.

Võ lâm thánh tăng đồng chắp tay niệm Phật hiệu:

- A di đà Phật.

Hai người cùng tiến ra đứng đối mặt với Thiên Thế Thần Mạ Một người nghiêm giọng nói:

- Cõi trần hư vô... Thần Ma hãy buông tay đạo đồ tể đặng sớm về cõi biết bàn. Bằng như không tay sẽ nhuốm máu, khó mà tìm cảnh giới tịch diệt.

Thiên Thế Thần Ma quay sang Vô Cát Vũ hỏi :

- Hai lão trọc đầu là ai vậy ?

- Thưa. Họ là Võ Lâm Thánh Tăng. Người giữ di ngôn của minh chủ Quan Di Phục.

- Thế à !

Thiên Thế Thần Ma vừa nói vừa vươn tay về phía Võ Lâm Thánh Tăng. Không biết lão ma dụng công phu gì, chỉ nghe một tiếng rắc, ngỡ như cánh tay của lão thoát ra khỏi thân, phóng vụt về phía Võ Lâm Thánh Tăng nhanh như một tia chớp.

Có lẽ chỉ vừa vận một phần mười thời gian chớp mắt. Thiên Thế Thần Ma đã đoạt hộp ng ọc trên tay Võ lâm thánh tăng, mà hai người còn đứng bất động chưa có chút phản xạ gì.

Khi Võ Lâm Thánh Tăng biết được, thì hộp ngọc đã nằm gọn trong thủ pháp của Thiên Th ế Thần Ma rồi.

- A di đà Phật... Chúng tăng phải đại khai sát giới.

Võ Lâm Thánh Tăng hú lên một tiếng, hai người liên hợp thành một, phi thân lăn xả vào Thiên Thế Thần Ma, giở song thủ chực bổ một chưởng giáng long vào đỉnh đầu ác thần.

A !

Kình khí của Võ Lâm Thánh Tăng chưa kịp thoát ra, thì huyệt Thiên Linh Cái của họ đã vỡ nát rồi. Không một ai thấy Thiên Thế Thần Ma xuất thủ lúc nào. Tất cả mọi người cảm tưởng như Thiên Thế Thần Ma là một phán quan vô thường, chỉ một việc gạch tên những người nào dám chống lại lão mà thôi.

Quần hào bạch đạo thấy cái chết của hai vị Võ Lâm Thánh Tăng, những cột trụ lẫy lừng Trung Nguyên quá nhanh như vậy, đồng loạt lùi hẳn về sau một bộ.

Vô Cát Vũ nghiêm mặt:

- Các người còn chờ gì nữa mà chưa quì lạy lão tổ sư ?

Mặc cho Cát Vũ nói, Thiên Thế Thần Ma khẽ bóp nhẹ, hộp ngọc bể nát, lòi ra bức di thư bằng da dệ Lão đưa bức di thư lên trước mắt, cười khằng khặc, quay lại mọi người lão h ỏi:

- Các người nghe Quan Di Phục để lại cái gì đây ?

Thiên Thế Thần Ma đọc lớn:

“Bổn nhân sau khi đoạt chức vị minh chủ võ lâm, vội vả phải ra đi, bởi biết một người sắp tái xuất giang hồ, gieo sát kiếp cho bá tánh. Người đó chính là Thiên Thế Thần Ma.

Mặc dù võ công bổn nhân có thể khống chế được Thiên Thế Thần Ma, nhưng rất tiếc b ản thân vốn không có căn cơ với võ học, nên sau trận huyết đấu này, nhất định sẽ bị t ẩu hỏa nhập ma.

Vậy ai chiếm ngự được ngai vị minh chủ sau lần đại hội Long Hoa thì mau :Dng đến địa huyệt thạch phòng, lăng mộ của bổn nhân, hàm thụ công phu hợp nhất giao long, rồi nh ập luôn Bách Linh động luyện Càn Khôn tâm pháp, thì khống chế ác thần chẳng khó khăn gì.

Minh chủ Quan Di Phục

Ngoại danh Càn Khôn Thượng Nhân.

Thiên Thế Thần Ma quay sang Vô Cát Vũ:

- Đại đệ tử. Võ công trong Bách Linh động có phải như lời Quan Di Phục nói không ?

Cát Vũ lắc đầu:

- Đệ tử đã nghiên cứu hết những võ công của Quan Di Phục để lại. Và cảm thấy không có thứ công phu nào khả dĩ đối đầu lại với Bạch Cốt Ma Công của lão sư.

- Thế thì tốt lắm.

Thiên Thế Thần Ma quay lại quần hào bạch đạo, lão nói:

- Các ngươi còn chờ gì nữa, chưa chịu quì xuống lạy bổn lão sự Hay đợi gã Càn Khôn Thượng Nhân Quan Di Phục đội mồ sống dậy à ?

Hai mươi cao thủ Bạch đạo bước ra, tiến về phía Thiên Thế Thần Ma quì xuống:

- Chúng môn hạ kính bái đại lão tổ.

Thiên Thế Thần Ma gật đầu:

- Các ngươi hãy đứng lên đi.

Hai mươi người đó đứng lên, nhập luôn vào nhóm cao thủ Vô Thần giáo.

Thiên Thế Thần Ma chỉ Thiên Sơn Nhất Lão Hoàng Kỳ Anh, lão hỏi:

- Lão râu dài kia là ai ?

Cát Vũ trả lời:

- Bẩm đại lão tổ. Lão già đó chính là Thiên Sơn Nhất Lão Hoàng Kỳ Anh.

Thiên Thế Thần Ma gật đầu:

- Bảo lão đến qui phục bổn nhân.

Cát Vũ ngước nhìn Thiên Sơn Nhất Lão nói:

- Lão tổ muốn Thiên Sơn Nhất Lão Hoàng Kỳ Anh đến hành đại lễ.

Hoàng Kỳ Anh nheo mày:

- Lão phu mà hành đại lễ lão ma đầu sao? Lão ma ngươi đừng mộng tưởng.

Hoàng Kỳ Anh chỉ tay vào mặt Thiên Thế Thần Ma:

- Lão phu chỉ có thể lấy mạng lão ác thần mà thôi.

Vừa nói, Thiên Sơn Nhất Lão Hoàng Kỳ Anh trổ luôn bộ pháp Di Thân Thiên Sơn, lừng l ững tiến về phía Thiên Thế Thần Ma.

Sau mỗi bước chân của Thiên Sơn nhất lão đều để lại dấu chân lún sâu dưới đá non hai t ấc.

Thiên Thế Thần Ma bật cười khằng khặc, lão cất tiếng nói:

- Lão chống đối bổn nhân?

Vừa nói Thiên Thế Thần Ma giũ hai ống tay áo trường y đẩy tới Thiên Sơn nhất lão.

Rắc !

Song thủ của lão nhoáng lên, ngỡ như kéo dài ra, chộp thẳng vào người Hoàng Kỳ Anh nhanh không thể tả.

Đã chuẩn bị từ trước, Hoàng Kỳ Anh vừa thấy bóng thủ pháp quái dị, vô thường liền vận công đến mười hai thành tu vị bổ ngược trở lại một đạo Thiên Sơn chưởng pháp đón bóng thủ pháp ác thần.

Ầm !

Thiên Sơn Nhất Lão tiến lên tám bộ, thì lùi lại đúng tám bộ. Toàn thân run lẫy bẫy, tay ôm ngực, miệng trào máu tươi, trông thảm hại vô cùng.

Thiên Thế Thần Ma cười khảy nói:

- Võ công của ngươi có thế mà dám chống lại bổn nhân. Đã chống thì ngươi phải chết.

Vô Cát Vũ ôm quyền quay sang Thiên Thế Thần Ma:

- Lão tổ sư, để cho đệ tử thu nạp lão già cứng đầu này.

- Ngươi hãy thu nạp lão thất phu đó.

Vô Cát Vũ nhẹ điểm mũi giày, trổ luôn thân pháp Thiên Long, quẫy khúc trên không, mười đạo chỉ công Thiên Long như mười tia sét từ trên cao nhắm thẳng vào Thiên Sơn Nhất Lão Hoàng Kỳ Anh bổ thẳng xuống.

Sinh mạng của Thiên Sơn Nhất Lão Hoàng Kỳ anh xem như đã được định đoạt bởi Thiên Long Chỉ của Vô Cát Vũ. Nhưng giữa cái ranh đi vào cõi chết, một người đội nón rộng vành, có rèm che dung diện băng ra. Người đó không ngần ngại dùng thân che mười đạo chỉ Thiên Long của Vô Cát Vũ.

A !

Người đó té sấp xuống đất, chiếc nón rộng vành bị chỉ phong chém rớt ra ngoài, các cao thủ Thiên Sơn đều sững sốt bởi nhận ra người vừa cứu Thiên Sơn Nhất Lão Hoàng Kỳ Anh chính là Ma Nữ Cuồng Si Trần Thụy Nhẫm.

Thiên Sơn Nhất Lão bặm môi, đau đớn gọi:

- Thụy Nhẫm.. Nhẫm nhi...

Thụy Nhẫm rướm lệ trên hai khóe mắt, ráng gượng nói:

- Sư phụ... tha tội cho Nhẫm nhi...

- Con không có tội gì cả... Nhẫm nhi... con không có tội gì cả.

Thụy Nhẫm từ từ nhắm mắt lại, hai cánh môi khẽ điểm một nụ cười gượng gạo, tắt thở trong sự hối tiếc của chưởng môn nhân Thiên Sơn phái.

Vô Cát Vũ nhếch mép nói:

- Lão thất phu có một ái đồ rất ngoan ngoãn và trung thành.

Thi San Hào đứng run cầm cập khi thấy Thụy Nhẫm chết trước mắt. Y thở hồng hộc, rồi hú lên một tiếng, lăn xả vào Vô Cát Vũ.

- Đền mạng sư muội cho ta !

Từ phía sau, San Hào vận đúng mười hai thành công lực, thốc song quyền vào lưng Cát Vũ, với một chiêu thức quyết sát tử đối phương.

Nghe hơi gió phía sau mình, Cát Vũ chẳng hề quay lại , mà chỉ hơi nghiêng vai, miệng thì nói:

- Phản đồ... ngươi cũng đáng chết.

Hai ngón trỏ và giữa khép lại, phóng một đạo Thiên Long Chỉ bắn ngược về sau.

Thi San Hào vừa áp tới đã đổ sập xuống đất. Đầu đã bị ngọn chỉ Thiên Long đập bể nát như quả dưa hấu.

Thiên Sơn Nhất Lão Hoàng Kỳ Anh đứng bất động như pho tượng chẳng còn thần thức:

Thiên Nhất thiền sư niệm Phật hiệu:

- A di đà Phật...

Sau tiếng niệm Phật ấy, đại sư nghiêm giọng nói:

- Phật môn cấm sát sanh, nhưng hôm nay không thể mở khai sát giới. Tất cả chúng tăng hãy vì đạo nghĩa giang hồ mà tiêu trừ ác thần.

Thiên Sơn nhất lão Hoàng Kỳ Anh cũng nghiêm giọng di lệnh:

- Tất cả Thiên Sơn phái hãy cùng với chúng tăng Thiếu Lâm diệt trừ quần ma.

Hai vị trưởng lão đều ra lệnh, quần hào bạch đạo cùng một lượt lao về phía các cao thủ Vô Thần giáo và Thiên Thế Thần Ma.

Hai người vừa rời hàng háo hức băng mình lên, thì nhanh :Dng nằm bẹp xuống đất, đầu đã bể nát bởi thần công tà quái Bạch Cốt Ma Công của lão ma thần.

Tất cả mọi người đồng loạt lùi về chỗ đứng của mình.

Vô Cát Vũ sầm mặt xuống;

- Rượu mời các ngươi chê, lại muốn uống rượu phạt.

Cát Vũ chỉ tay vào đám quần hào bạch đạo:

- Hôm nay không làm cỏ các ngươi, ngày mai đại họa cho giang hồ.. Bổn vương ra lệnh... Tiêu diệt tất cả bọn chúng !

Cát Vũ vừa dứt câu, Bá Ngôn đã bước ra, khoát tay liên tục:

- Khoan... khoan...

Cát Vũ ngạc nhiên nhìn sững Bá Ngôn, hỏi:

- Ngươi là ai mà dám bảo ta dừng tay?

Bá Ngôn cười tủm tỉm:

- Thần vương không biết Bá Ngôn, chứ bá Ngôn thì rất biết thần vương và lão thần ma.

- Ngươi ra đây để chống lại bổn vương và lão tổ sư à ?

Bá Ngôn lắc đầu le lưỡi, nói:

- Eo ôi... Bá Ngôn đâu dám chống lại thần vương và lão tổ sư?

Thần ma nghe nàng nói liền dời mắt quan sát Bá Ngôn.

Bá Ngôn nhìn thẳng vào mặt lão. Hai người chạm nhãn mà xem ra Bá Ngôn chẳng hề tỏ ra e dè gì.

Thiên Thế Thần Ma gật đầu nói:

- Nha đầu... Xem ra ngươi căn cốt hơn nhiều người. Lão phu rất thích ngươi. Hãy lại đây với ta.

Bá Ngôn cười khúc khích:

- Bá Ngôn được lão tổ để mắt tới thật phúc đức mười đời. Nhưng lúc này đến với lão tổ, Bá Ngôn sợ...

- Nha đầu sợ gì ?

Bá Ngôn cười hì hì:

- Bá Ngôn đến với lão tổ sợ mọi người cho là Bá Ngôn sợ chết mà đầu phục ác thần. Ti ếng xấu đồn xa, sau này Bá Ngôn làm sao nhìn mặt mọi người đặng.

Thiên Thế Thần Ma ngửa mặt cười khằng khặc:

- Nha đầu... Ngươi đừng lo chuyện đó. Lũ chuột nhắt kia sắp chết đến nơi rồi. Hay ngươi cứ đứng qua một bên để lão tổ làm thịt hết lũ chó cho ngươi thấy.

Bá Ngôn khoát tay:

- Ậy... lão tổ đừng làm như vậy... Để Bá Ngôn đến thương lượng với mọi người xem sao. Biết đâu tất cả đều theo về với lão tổ. Máu không phải đổ, người không phải chết thế hay hơn chứ.

- Nha đầu nói nghe cũng được, nhưng lão sợ ngươi không thuyết phục được lũ thất cơ kia.

- Lão tổ tin đi mà... Thần vương nói không được, chứ Bá Ngôn nói nhất định họ sẽ nghe.

Vô Cát Vũ nheo mày:

- Nha đầu, ngươi tính giở trò gì ?

Thiên Thế Thần Ma nạt ngang Cát Vũ:

- Cát Vũ... Hãy để cho Bá Ngôn thử coi. Lão tổ muốn thấy Bá Ngôn hành xử như thế nào?

Bá Ngôn ôm quyền xá Thiên Thế Thần Ma một cái:

- Đa tạ lão tổ đã có lòng tin tiểu nữ.

Nàng quay lại quần hào bạch đạo, oang oang nói:

- Các vị nghe Bá Ngôn nói đây nè. Chúng ta lúc này không thể gọi là đối thủ của Thiên Thế Thần Ma lão tổ và Thần vương Kim Mao Vô Cát Vũ. Chống thì chết, theo thì nhục. Hai con đường đó, dứt khoát không thể chọn được con đường nào rồi.

Bá Ngôn liếc xéo qua Tuệ Nam, truyền âm nhập mật nói vào tai nàng:

- Tỷ tỷ, tính sao bây giờ ?

Tuệ Nam truyền âm đáp lại Bá Ngôn:

- Muội cố gắng kéo dài thời gian lâu chừng nào, tốt chừng nấy. Tỷ tỷ sẽ cố gắng nghĩ cách để mọi người thoát khỏi Long Sơn này.

- Dễ gì họ cho chúng ta thoát ly khỏi nơi này ?

- Tỷ tỷ hy vọng Cát Nhược sẽ đến... Dứt khoát Cát Nhược sẽ đến đây.

- Muội có cách rồi.

Nàng quay lại đối mặt với Thiên Thế Thần Ma:

- Lão tổ...

- Nha đầu, có thuyết phục được lũ thất cơ đó không ?

Bá Ngôn tủm tỉm cười:

- Lão tổ... họ đã đồng ý qui phục lão tổ rồi.

- Thế thì bảo chúng đến quì dưới chân lão phu.

- Họ sẽ quì thôi, nhưng còn một người...

- Người nào ?

Bá Ngôn nhướng mắt:

- Tiểu nữ nói ra sợ lão tổ cho là mình ngoa ngôn, gian xảo rồi đánh tiểu nữ chết.

- Ngươi nói đi, lão tổ không đánh ngươi đâu !

- Vậy tiểu nữ nói đây... Họ nói rằng, tất cả mọi người đều đã tôn Giang Hồ Kim Tài Nhứt Đẳng Vô Cát Nhược làm Minh Chủ Võ Lâm... Có Vô Cát Nhược nhất định mọi người sẽ quì dưới chân lão tổ.

Nàng thở dài, lấp lững.

Thiên Thế Thần Ma thấy vậy nheo mày hỏi:

- Vô Cát Nhược là ai ?

Bá Ngôn nhăn nhó chỉ Vô Cát Vũ:

- Vô Cát Nhược là con của Vô Cát Vũ. Trong kỳ đại hội Long Hoa này. Vô Cát Vũ đã ng ấm ngầm lệnh cho giáo chúng phải dùng mọi cách đưa Cát Nhược lên chức vị minh chủ. Ai nấy đều đã tuân lệnh, bây giờ một sớm một chiều lại qui phục lão tổ thì chẳng còn thể thống gì cả...

Cát Vũ thét lớn:

- Gian ngôn ! Cát Nhược tiểu tử mà là Minh Chủ à ? Lão tổ đừng nghe lời nha đầu nói.

Thiên Thế Thần Ma nghiêm giọng lạnh lùng nói:

- Cát Nhược là ai ?

- Lão tổ... Tên tiểu tử đó là người giữ bí mật Bách Linh động. Hắn thật ra là con của Nam Cung Vương và Tiên Hạc cô phụ. Y đã bị tráo bắt đi bởi Ngọc Diện Thất Tinh La Sát, thay vào chỗ của y là Tuệ Nam, con của Bách Diện Nhân.

Bá Ngôn xì một tiếng:

- Nói bậy ! Lấy gì làm chứng, chứ ta thì biết rành rành, Vô Cát Nhược là con của Vô Danh Kiếm chủ Vô Cát Vũ.

Vô Cát Vũ chỉ Ngọc Diện Thất Tinh La Sát:

- Ngươi hỏi người đó thì biết!

Cát Vũ quay lại Thiên Thế Thần Ma:

- Sư phụ... Đệ tử hành động cũng nhằm mục đích nghiên cứu võ học của Quan Di Phục, đặng truyền tấu với sư phụ để người đối phó mà thôi.

Thiên Thế Thần Ma gật đầu:

- Ta tin ngươi !

Đột ngột bạch nhi rú lên lanh lảnh, rồi vỗ cánh bay vút lên không trung
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #32  
Old 10-14-2004, 06:00 PM
dethuong123 dethuong123 is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Sep 2004
Nơi Cư Ngụ: none
Bài gởi: 1,547
Send a message via AIM to dethuong123 Send a message via MSN to dethuong123 Send a message via Yahoo to dethuong123
Default

Càn Khôn Tuyệt Pháp
.::Tác giả: Trần Thanh Vân::.

Long Tranh Hổ Đấu

Tiên Hạc cô phụ và Bạch Hạc tiên cô còn ngạc nhiên, không biết Bạch nhi sao lại bay đi. Nhưng liền đó họ đã lại thấy bóng dáng của Bạch nhi xa xa ở lưng trời.

Tiên Hạc cô phụ quay sang Tuệ Nam:

- Tuệ Nam...

Tuệ Nam rướm lệ:

- Cát Nhược mới thật là con của mẫu thân...

Bóng Bạch nhi tỏa rợp trên bầu trời, từ trên lưng hạc một người phiêu phiêu đáp xuống.

Cát Nhược nhẹ nhàng trổ bộ pháp Thiên Long hạ xuống mặt đất, chàng đứng đối diện với Vô Cát Vũ:

- Gia gia…

Cát Vũ nghiêm giọng:

- Ta không phải là gia gia của ngươi.

- Nghĩa phụ...

Cát Vũ lắc đầu:

- Ta nuôi ngươi bởi có mục đích mà thôi. Nếu ngươi nghĩ đến công nuôi dưỡng thì hãy đến quì phục Thiên Thế Thần Ma lão tổ.

Cát Nhược quay lại nhìn Tuệ Nam và Tiên Hạc cô phụ, chàng tiến về phía hai người đó.

Cát Nhược nhìn vào mắt Tiên Hạc cô phụ rồi gọi:

- Mẫu thân !

Bá Ngôn thấy Cát Nhược xuất hiện liền lên tiếng gọi:

- Công tử.

Nghe Bá Ngôn gọi , Cát Nhược quay lại nhìn nàng.

Bá Ngôn nói tiếp:

- Công tử đã hàm thụ được Càn Khôn tâm pháp của minh chủ Quan Di Phục chưa ?

Cát Nhược gật đầu:

- Ta đã học được Càn Khôn tâm pháp, nhưng của Càn Khôn thượng nhân mà !

Bá Ngôn quay lại Thiên Thế Thần Ma:

- Đấy. Tiểu nữ nói đúng không ? Bây giờ lão tổ tin ai ? Thần vương Kim Mao hay tiểu nữ ?

Cát Vũ gằn giọng:

- Nha đầu, ngươi gian ngôn !

Vừa gằn giọng, Cát Vũ vừa xê mình lướt đến chực phát tác Thiên Long Chỉ lấy mạng Bá Ngôn.

Y vừa vung chỉ công, thì Thiên Thế Thần Ma gằn giọng:

- Ngươi tính giết người diệt khẩu à ?

Vừa nói, lão ma vừa xoay tròn bàn thủ. Một chớp động hắc kình thoát ra cắt ngang đạo Thiên Long chỉ của Vô Cát Vũ.

Ầm !

Vô Cát Vũ bật ngược về sau ba bộ, nhìn Thiên Thế Thần Ma không chớp mắt:

- Lão tổ...

- Ngươi còn gọi lão phu là tổ sư nữa à ?

Cát Vũ thở hồng hộc:

- Lão tổ nghe gian ngôn của nha đầu...

Bá Ngôn xì một tiếng, rồi nói:

- Lão chỉ nói nhăng nói cuội, chứ sự thật thì sờ sờ trước mắt.

Thiên Thế Thần Ma gật đầu:

- Tiểu nữ nói đúng.

Thoắt một cái, thân ảnh của y như bóng ma vương đen kịt bắn thẳng vào Vô Cát Vũ. Và không biết lão đã dụng thủ pháp gì mà đã khống chế ba mươi sáu đại huyệt trên người Cát Vũ rồi.

Thiên Thế Thần Ma giở Cát Vũ như giở một con thỏ nằm gọn trong thủ pháp của lão.

Cát Nhược thấy vậy, lướt mình tới, chàng quát:

- Lão ma... Ngươi không được hại nghĩa phụ.

Nếu Cát Nhược không xuất đầu đối mặt với lão mạ Cát Vũ còn có thể dùng lời biện minh phân giải. Nhưng vì nghĩa, chàng không thể nhắm mắt làm ngơ, nên xuất đầu lộ diện, khi ến Thiên Thế Thần Ma càng tin vào những lời nói của Bá Ngôn hơn.

Thiên Thế Thần Ma nhìn sửng vào Cát Nhược, lão nói:

- Tiểu tử tính chống lão phu à ? À mà ngươi chống lại lão phu cũng đúng thôi, bởi ngươi là truyền nhân của Quan Di Phục mà.

- Lão hãy buông nghĩa phụ ta ra

- Ngươi ra lệnh cho ta ?

Cát Nhược không biết nói sao, trong tâm chàng rất lo cho Cát Vũ.

Thiên Thế Thần Ma ngắm nhìn Cát Nhược rồi gật đầu:

- Được... Lão phu sẽ tha tên nghịch đồ này nhưng sẽ lấy lại tất cả những gì nó đã hàm thụ của lão phu.

Thiên Thế Thần Ma dứt câu thì dụng luôn khí công nguyên ngươn của mình phế bỏ võ công của Vô Cát Vũ.

Vô Cát Vũ rùng mình như người lên cơn sốt, đến khi Thiên Thế Thần Ma buông y ra, thì Cát Vũ đã đứng không còn nổi.

Thiên Thế Thần Ma quay lưng leo lên cổ xe long xà.

Bá Ngôn mỉm cười nói:

- Lão tổ rất thông minh, nhưng lại thông minh trong sự đa nghi.

Nàng bật cười nói tiếp:

- Vừa rồi lão ma đã tự cắt mất một tay mình rồi.

- Vì sao ngươi nói vậy ?

- Sự thật thì lão tổ thấy, nhưng Cát Vũ đâu coi Cát Nhược công tử là con mình. Sự sống của chàng đều do một mình nhũ mẫu Phụng Tiên chăm sóc mà thôi.

Thiên Thế Thần Ma nhếch hai cánh môi xám xịt:

- Mặc kệ... Lão phu không cần biết. Và từ lâu ta cũng đã muốn loại trừ tên nghịch đồ gian trá kia rồi.

Cát Vũ ảo não đứng lên, ngửa mặt cười sằng sặc:

- Cát Vũ... Ngươi đã nhận lầm sư môn... Cát Vũ ngươi đã chọn lầm sư phu... Cát Vũ ngươi là kẻ ngu si nhất trên cõi giang hồ này.

Cát Vũ vừa cười vừa bỏ đi.

Tiếng cười của y thật là thê thảm, y cười mà ngỡ như đang khóc. Khóc cho bao nhiêu tâm huyết, chỉ trong một phút chốc tan thành mây thành khói. Một sự đổ vỡ mà y không thể nào ngờ tới.

Vừa xuống đến chân núi Long sơn, Cát Vũ sững sờ khi thấy Phụng Tiên ngồi trên một t ảng đá.

Phụng Tiên thấy Cát Vũ, lệ trào ra hai bên khóe mắt.

Cát Vũ thở dài nói:

- Phụng Tiên... nàng chờ ta ở đây ?

Phụng Tiên gật đầu:

- Muội đã chờ đại ca ở đây, dù đại ca có chiếm được ngai vị minh chủ võ lâm muội cũng chờ, không chiếm được ngai vị đó, Phụng Tiên cũng chờ.

Cát Vũ bước đến cạnh bên nàng. Phụng Tiên mỉm cười nói:

- Đại ca hãy lên đây ngồi cạnh Tiên muội.

Trong nỗi cô đơn và thất vọng, Cát Vũ trèo lên tảng đá ngồi cạnh Phụng Tiên.

Phụng Tiên nhìn Cát Vũ nói:

- Đến hôm nay muội mới biết được ý nghĩa những pho tượng sáp dưới địa thạch phòng. Đ ại ca là một đệ tử trung thành với sư môn, có một không hai trong giang hồ. Tại sao đại ca lại quên tất cả vì mỗi một Thiên Thế Thần Ma mà thôi.

Cát Vũ thở dài não nề:

- Quan Di Phục đã giết gia gia của ta trong kỳ đại hội Long Hoa lần trước.

- Thế đại ca biết Quan Di Phục đã bị tẩu hỏa nhập ma, sao còn phục vụ cho Thiên Thế Thần Ma nữa.

- Khi biết Quan Di Phục đã chết thì ta mới nảy sinh ý niệm độc chiếm võ lâm bằng võ công của ỵ Không ngờ võ công của Quan Di Phục cũng không sánh bằng lão tổ. Giấc mộng của ta tan ra mây khói.

Phụng Tiên nắm tay Cát Vũ:

- Đại ca còn nhớ chuyện ở dưới địa phòng không ?

- Chuyện gì ?

- Chuyện muội bị Bách Tình Nhân Hoàng Nhan Trổ làm nhục đó.

- Ta xin lỗi muội. Vì một chút nông nỗi, muội không để ta giết Cát Nhược trừ hậu hoạn, nên...

Cát Vũ nhìn xuống chân mình.

Phụng Tiên nói:

-Chuyện đó khiến cho muội dằn dặc, đau khổ lắm đại ca có biết không ? Sống trên cõi đời này, muội chẳng dám nhìn ai nữa. Muội chỉ muốn chết, và chết chung với đại ca.

Nàng ngước qua nhìn Cát Vũ:

- Mình cùng chết nghe !

Cát Vũ chưa hiểu câu nói đó của Phụng Tiên thì đột nhiên cả tảng đá khổng lồ, sau một tiếng bựt như tiếng dây thừng đứt, lăn luôn xuống vực, kéo theo cả hai người.

...

Trên Long Sơn.

Thiên Thế Thần Ma nhìn Cát Nhược chằm chằm, rồi vung tay dụng chân khí đẩy tấm da di thư của minh chủ Quan Di Phụ về phía chàng.

Cát Nhược thộp thấm da di thư, chàng mở ra đọc.

Cát Nhược gấp miếng da di thư đặt lại trong hộp, rồi quay nhìn Thiên Thế Thần Ma nói:

- Ý lão muống gì ?

Thiên Thế Thần Ma ngửa mặt cười khằng khặc, cắt tràng cười khinh thị đó, lão mới nói:

- Tại Long Hoa lôi đài này, xét cho cùng không ai là đáng mặt tranh giành minh chủ với lão phu ngoài ngươi. Lão phu muốn ngươi mượn đỉnh Long Sơn này quyết một trận với đại truyền nhân của Quan Di Phục. Nếu ngươi thua... Lão phu sẽ là minh chủ võ lâm. Bằng ngược lại, lão phu phải chết.

- Tại hạ và tiền bối phải đấu với nhau đến chết à ?

- Đúng như vậy

Cát Nhược nghiêm mặt:

- Được... Tại hạ rất sẵn sàng.

Tiên Hạc cô phụ thở ra một tiếng nhìn Tuệ Nam:

- Cát Nhược... ta sợ...

- Sư mẫu đừng sợ. Cát Nhược đã là truyền nhân của minh chủ Quan Di Phục, không thể nào từ chối trận đấu này được. Nếu Cát Nhược thua, giang hồ sẽ đại họa.

Lôi đài Long Hoa giờ chỉ còn Cát Nhược và Thiên Thế Thần Mạ Hai người đứng đối mặt với nhau, nhãn lực hừng hực, nhưng không một ai ra chiêu trước. Có lẽ chỉ một lần chớp mắt thôi, cũng đủ thời khắc để phán quan đến bắt hồn họ đưa xuống địa phủ.

Cả hai đứng tịnh thân, cái tịnh của họ khiến cho tất cả mọi người có mặt đều ngưng thở với nỗi hồi hộp hãi hùng.

Sự tịnh thân cũng đến giới hạn sau cùng, và cả hai phải động thủ. Đối với Cát Nhược và Thiên Thế Thần Ma cái động chính là chiêu là kình. Và trong đời họ đây là cái động sau cùng để biết ai phải tịnh vĩnh viễn, cái tịnh trong cõi chết.

Thiên Thế Thần Ma hú lên một tiếng nghe như tiếng sấm động rì rầm. Cùng lúc với tiếng hú khủng bố đó, song thủ của lão như khô cốt trắng ngời vương tới Cát Nhược. Thân ảnh đã bắn thẳng tới đối phương.

Cát Nhược thét lên:

- Càn Khôn tâm pháp !

Thân ảnh của chàng duỗi dài như lơ lửng trong khoảng không, vặn mình như giao long qu ẫy khúc, song thủ như móng vuốt rồng đón thẳng vào ngọn Bạch Cốt trảo của Thiên Thế Thần Ma.

Ầm !

Hai người ra chiêu đấu thẳng đỡ thẳng, dư kình phát tác đẩy luôn tất cả mọi người lùi luôn ba bộ về phía sau.

Mọi người nhìn lại cục trường, thấy một hình ảnh vô cùng lạ mắt mà từ trước đến nay trong võ lâm chỉ có một không hai.

Cát Nhược như con rồng uốn lượn trên không trung, Thiên Thế Thần Ma như xác ma chết đứng trụ bên dưới. Hai người dính chặt với nhau bằng hai cặp thủ pháp. Cát Nhược lúc bị đẩy lên cao, lúc thì hạ xuống. Còn Thiên Thế Thần Ma khi thẳng người, khi xuống tấn. Chung quanh họ phát ra lúc thì vầng hào quang ngũ sắc, khi thì hắc quang đen kịt.

Bạch Hạc tiên cô Tuệ Nam đứng ngoài thị trận, vẻ mặt nàng lo âu vô cùng:

- Sư mẫu... Con phải phụ với Cát Nhược một tay.

Không chờ Tiên Hạc cô phụ có đồng ý hay không, nàng dụng luôn khinh thân bộ pháp b ắn mình vào, ngọc thủ tống thẳng một đạo kình âm nhu công vào lưng Thiên Thế Thần Ma.

Ầm !

Thiên Thế Thần Ma vẫn đứng sừng sững đấu nội gia công lực với Cát Nhược, còn Tuệ Nam thì dội ngược về sau, miệng rịn hai dòng máu tươi.

Nàng không ngờ chung quanh hai người kia có một vùng nội kình dữ dội như vậy. Ngay cả kình khí của mình cũng không thể xuyên qua vùng ngũ sắc và hắc quang do Cát Nhược và Thiên Thế Thần Ma phát tác.

Bá Ngôn đỡ Tuệ Nam, nói nhỏ:

- Tỷ tỷ để cho Bá Ngôn !

Vừa nói, Bá Ngôn chầm chậm tiến về phía Cát Nhược và Thiên Thế Thần Ma.

Tam vương U Linh môn đâu để Bá Ngôn tự do hành động được, cả ba tên đồng loạt phi thân toan chặn đường nàng.

Nhưng cả ba đã bị Tiên Hạc cô phụ chặn lại.

- Các ngươi hãy đứng yên !

Lúc này Bá Ngôn đã bước đến gần vùng hào quang ngũ sắc và hắc chỉ đen kịt. Nàng đ ứng suy nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu thét lớn:

- Lão sư tổ... Dưới quần người… Lão sư tổ... Dưới quần người...

Thiên Thế Thần Ma đang đấu nội lực bất phân thắng bại với Cát Nhược, nghe Bá Ngôn nói mà không biết dưới quần mình có gì, nhưng lão không thể quay xuống nhìn.

Nhưng Bá Ngôn cứ nói mãi mà không nói hết câu, khiến lão bực quá, lên tiếng hỏi:

- Dưới quần lão phu có cái gì ?

Chỉ lời nói đó thôi, chân ngươn nguyên khí của Thiên Thế Thần Ma đã sụt giảm nhanh :Dng. Lão cảm thấy sức mạnh Càn Không đại pháp như quả núi Thiên Sơn từ trên đè nhanh xuống đỉnh đầu mình, Thiên Thế Thần Ma cố gượng cũng không nỗi, hai chân liền khuỵu xuống, quì trên mặt đá.

Bá Ngôn lại nói tiếp:

- Trời ơi, dước quần sư tổ... dưới quần sư tổ... Trời ơi !

Nghe giọng khẩn khoản của Bá Ngo6n, Thiên Thế Thần ma tức giận quay phắt lại:

- Ngươi nói...

Ầm !

Lão chư kịp hỏi Bá Ngôn hết câu, thì đã bị luồng kình khí Càn Khôn tâm pháp vỗ thẳng xu ống đỉnh đầu rồi.

Sức mạnh của Càn Không tâm pháp ép luôn Thiên Thế Thần Ma chui tọt luôn xuống đá.

Mật tong Kha Đa La thất kinh, phi thân vào quát lớn:

- Nha đầu... quỉ ngôn phải chết.

Vừa nói Kha Đa La vừa chộp trảo công vào lưng Bá Ngôn.

Kha Đa La xuất chiêu bất thần sát thủ, không ai kịp cản lão lại. Đến ngay Bá Ngôn cũng chỉ biết đứng thừ ra trước trảo thủ của lão ác tăng.

Binh !

Bá Ngôn chúi đến trước, nằm bẹp luôn dưới đất.

Cát Nhược thấy Bá Ngôn bị một trảo của lão ma tăng, tức giận gầm lên:

- Ác tăng... ngươi phải đền mạng !

Chàng vặn mình một cái, thân pháp như giao long bổ xuống đầu Mật tông Kha Đa La.

Ầm !

Lão ma tăng bắn mình đi như cánh diều đứt dây, rơi ra khỏi đỉnh Long Sơn, rớt tỏm xuống vực sâu trăm trượng.

Cát Nhược ôm xốc lấy Bá Ngôn, chàng gọi:

- Bá Ngôn... Bá Ngôn... hãy tĩnh dậy đi...

Bá Ngôn mở mắt mỉm cười, gượng nói:

- Công tử đừng bẻ răng và cạo đầu Bá Ngôn nghe !

- Bá Ngôn... Cát Nhược không làm vậy đâu... Bá Ngôn hãy tĩnh dậy đi

Chàng nói vừa dứt câu, Bá Ngôn đã bật ngồi dậy:

- Bá Ngôn không bị bẻ răng cạo trọc thì nhất định phải sống rồi.

Cát Nhược kinh ngạc hỏi:

- Cô nương bị một trảo của Kha Đa La sao không bị gì hết vậy.

Bá Ngôn nheo mắt nói với Cát Nhược:

- Bá Ngôn có mặc kim tỵ giáp mà

Bá Ngôn chỉ tay về phía con đường độc đạo, nàng nói:

- Công tử xem ai kìa !

Theo ngón tay chỉ của Bá Ngôn. Cát Nhược nhận ra Tiểu Chi đang hối hả theo con đường độc đạo lên Long Sơn.

Lợi dụng lúc đó, Bá Ngôn đã chạy lại bên Tuệ Nam:

- Tỷ tỷ... s ao tỷ tỷ buồn quá vậy ?

- Chúng mình đi thôi !

Tuệ Nam toan cất bước, thì Tiên Hạc cô phụ đã gọi giật lại:

- Tuệ Nam.

- Sư mẫu gọi con !

Tiên Hạc cô phụ gật đầu.

Cát Nhược đã tiến đến bên Tiên Hạc cô phụ, chàng ngập ngừng nói:

- Gia mẫu...

Tiên Hạc cô phụ mỉm cười nhìn Cát Nhược, rồi nói:

- Con hãy chăm sóc Tuệ Nam giùm ta.

Bà nhìn Cát Nhược lần nữa, rồi phi thân lên mình Bạch nhi.

Tiên Hạc cô phụ nói với Cát Nhược:

- Tuệ Nam chính là ái nữ của Bách Diện Nhân đó.

Bạch nhi vỗ cánh bay vụt lên không trung mang theo Tiên Hạc cô phụ.

Cát Nhược nói với theo:

- Gia mẫu...

Thiên Nhất thiền sư và Thiên Sơn Nhất Lão bước đến bên Cát Nhược.

- Thiếu hiệp... tất cả mọi người đều mong muốn thiếu hiệp kế nhiệm minh chủ.

Cát Nhược trợn mắt:

- Cái gì ?

Chàng khoát tay nói:

- Không đâu. Nhất định không nhận. Tiểu gia còn bận lo cho hai bà la sát, không thể nào lo được cho tất cả mọi người đâu.

Chàng nói dứt câu, trổ luôn bộ pháp Vô Hình băng nhanh xuống núi. Tuệ Nam cũng tất tả đuổi theo.

Cát Nhược cắp luôn Tiểu Chi, chàng vừa phi thân vừa nói:

- Chạy thôi... chạy thôi...

Tiểu Chi ngơ ngác hỏi:

- Tại sao phải chạy ?

Phía sau Tuệ Nam thốt lên:

- Ối !

Cát Nhược dừng bước quay lại , thấy nàng khập khểnh chạy theo mình, liền nói:

- Tuệ Nam có sao không ?

- Ta bị thương ở chân rồi.

Cát Nhược thở dài một tiếng, rồi nói:

- Thế thì tiểu gia đành phải cắp hai nàng vậy.

Chàng vòng tay qua eo Tuệ Nam.

Tiểu Chi nguýt Cát Nhược. Tuệ Nam cũng vậy. Mặc cho hai nàng nhìn mình, Cát Nhược v ẫn ôm hai nàng lao như tên bắn.

Trên đỉnh Long Sơn, Bá Ngôn nói với Thiên Nhất thiền sư:

- Cát Nhược không nhận chức minh chủ... Hay đại sư để tiểu nữ làm minh chủ cho?

- A di đà Phật... làm sao được... không thể được.

Bá Ngôn ngoe nguẩy:

- Đại sư chê tiểu nữ à ?

- A di đà Phật... không phải như vậy.

Bá Ngôn cười hì hì, rồi nói:

- Nói thiệt với đại sư, tiểu nữ không ham chức minh chủ đó đâu...

Nàng chỉ xuống chân núi, nói tiếp:

- Tiểu nữ chỉ thích bầy bướm kia thôi. Kiếu từ đại sư

Bá Ngôn rảo bước đi nhanh xuống núi. Vừa đi, nàng vừa nói một câu trong sở từ, cố ý cho mọi người cùng nghe:

- Thế nhân giai trọc ngã độc thanh, thế nhân giai túy ngã độc tinh.

HẾT
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 02:30 PM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.