Go Back   Vina Forums > Thư Viện Online > Kho Tàng Truyện > Truyện Tiểu Thuyết - Truyện Dài
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #11  
Old 11-07-2004, 10:01 PM
MauuTimmToiiYeuu MauuTimmToiiYeuu is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Aug 2004
Nơi Cư Ngụ: ViNa CaSiNo
Bài gởi: 2,258
Send a message via MSN to MauuTimmToiiYeuu Send a message via Yahoo to MauuTimmToiiYeuu
Default

Chương 11



“Mai mốt Oanh có tiễn Vũ đi không?”
Câu hỏi ấy lồng lộng trong Oanh. Dĩ nhiên là Oanh rất muốn nhưng rồi Oanh lại lặng câm với chính mình mà không muốn trả lời. Thật ra Oanh thầm ao ước được đi đâu đó với Vũ. Nhất là trong đêm nay. Khi Oanh tưởng chừng rằng cuộc đời chỉ toàn một nhịp cầu cô đơn.
Mưa rơi tí tách và rồi lại chập chùng. Có lời ca báo giọt mưa là những giọt lệ rơi lã chã trên xác con lạnh giá. Mưa rơi đầm đìa, mưa rơi trên lá, mưa làm ướt áo mẹ già. Mưa mang sầu giăng mắc đó đây. Mưa trong hồn hay mưa ngoài trời Hoàng Oanh cũng không biết nữa, chỉ biết rằng bây giờ mình đang lớn và biết buồn trước sự ra đi của Hoàng Vũ, cũng như sự mất mát Kim Hiên.
Trong căn phòng ấm áp này, Hoàng Oanh muốn hét to lên rằng Oanh không muốn Vũ ra đi. Oanh ao ước có một bàn tay thân thương nào đó đỡ mình. Có ai muốn người bạn thân nhất đời mình lên đường trong gió bụi mưa xa giữa một buổi chiều ảm đạm như thế.
Hình như có tiếng gõ cửa. Hoàng Oanh bước ra mà lòng nặng nề ưu tư. Ai thế thỉ? Ai đến trong đêm mưa thế này?
Một cái dáng sừng sững trước mặt Hoàng Oanh. Cô không tưởng tượng được Vũ đến với cô vào những giây phút gần :Dt. Cô nhớ chuyện đi xa của Vũ là lòng cô tan nát.
Đứng thật lâu, Hoàng Vũ khẽ nói:
- Định rủ Hoàng Oanh đi thăm mộ Kim Hiên nhưng mưa lớn quá!
- Chừng nào Vũ đi?
- Một tuần nữa.
Bỗng Hoàng Oanh cứng rắn hơn. Cô nhớ đến lời hứa với Kim Hiên là cố gắng học thật giỏi.
- Vũ về đi. Mai đợi Hoàng Oanh ở cổng nghĩa trang nhé.
- Vào lúc mấy giờ?
- Bảy giờ ba mươi phút.
Sáng hôm sau, Hoàng Oanh khoác chiếc áo gió màu xanh đậm, màu mà Kim Hiên thích nhất.
Hoàng Oanh không buồn nhìn đến Vũ, cô lặng lẽ thắp nhang. Ngôi mộ xinh đẹp hôm nào vương đầy bụi. Có một vài đóa hoa dại mọc chen chúc bên những cộng cỏ may.
Thắp lên mộ bạn hai cây nến, Hoàng Oanh cất tiếng hát. Bài hát mà Kim Hiên từng yêu thích ngày nào.
“Tìm đâu cho thấy bình minh trong nắng vàng. Đàn chim tung cánh bay về nơi phiêu lãng. Tìm đâu cho thấy chiều nào em lơ đãng. Và anh bâng khuâng ngắm mây tan.
Làm sao quên những lần em vang tiếng cười. Và tung tăng đón bao niềm vui đang tới, làm sao quên những hẹn hò trong nắng mới. Và trong đêm sao sáng quanh trời.
Từ em xa vắng đời mênh mông tiếng buồn. Buồn loang con nắng xoay từng cơn gió cuốn. Từ em đi mãi là hoàng hôn tan vỡ, lòng anh đau câu hát đơn sơ.
Từ em thơ mãi đường xa tít mù. Lòng anh hiu hắt đang đầy cơn mưa lũ. Thầm mong anh đến một lời thôi thương nhớ. Và đêm thôi ngơ ngác mong chờ.
Lúc em đến tình nồng ấm cúng. Xóa trong anh những ngày mịt mùng. Lúc em đến mộng đời rất xanh. Trời ngàn sao lấp lánh. Lúc ta nói ngàn đời yêu nhau. Sẽ bên nhau và mãi mãi sau. Có ai biết một lần sẽ đến. Tình rời chốn bình yên.”
Hoàng Vũ lấy làm lạ vì thái độ của Hoàng Oanh sáng nay. Cô hát hay hơn Kim Hiên ngày nào hát bài Hoang Vắng của Quốc Dũng và Nguyễn Đức Cường.
Những bài ca buồn thường ra đời trong mùa thu. Vì mùa thu thường là mùa của tình yêu không trọn vẹn. Mùa của những chiếc lá vàng bâng khuâng, của mây trắng cô đơn, của những chân trời tím lao xao vô định. Mùa thu mùa của những đốm hoa trắng mỏng manh. Gió thu không mạnh nhưng lá thu rất dễ dàng buông cánh.
Và chiều nay, có hai người bạn mang niềm tâm sự riêng đến với Kim Hiên.
Hình như Kim Hiên vẫn trẻ mãi cùng năm tháng. Tấm ảnh lồng trên bia mộ của cô vẫn giữ được nụ cười hồn nhiên trong sáng. Trong mắt Kim Hiên thời gian êm đềm như dòng suối nhỏ, mịn màng như dãi lụa nắng thu. Ngày ngày, tháng tháng Kim Hiên vẫn bình yên ca hát. Cỏ xanh trên đồi mở rộng niềm vui. Những bát ngát của khung trời chờ mong ru cô phiêu lãng vào hạnh phúc mênh mông. Với trái tim an bình ấy, cô tựa đầu bên nắng chiều nhìn từng đàn chim dịu hiền buông cánh bay ngang qua vỗ về giấc ngủ ngàn thu.
Bất chợt, Hoàng Vũ khẽ nói:
- Kim Hiên, anh đây.
Lời nói của Vũ nho nhỏ, Vũ nhìn Hiên bằng ánh mắt u trầm. Có vẻ nghĩ ngợi xa xôi một chút, và dường như anh có vẻ xót xa thật nhiều.
Hình bóng Kim Hiên lẩn quẩn theo khói hương trầm nghi ngút.
“Đã bao ngày tháng sao Vũ chẳng đến. Hay là Vũ định đánh lừa Kim Hiên! Tim Hiên vẫn mãi hoài cô đơn.”
“Không, Kim Hiên không cô đơn. Vì luôn có Vũ và Oanh bên cạnh mà. Đợi chờ là khởi điểm của hạnh phúc mà, mà hạnh phúc luôn dành cho sự yêu thương.”
“Ôi! Cuộc đời của hai bạn đẹp quá! Kim Hiên xin góp lời mừng vui. Nhưng hai bạn có ghé thăm mẹ của mình không? Mẹ đã bạc tóc vì nhớ thương mình nhưng mình thì không thể về thăm mẹ được nữa.”
Hoàng Oanh như lắng nghe cuộc đàm thoại tâm linh giữa người sống và kẻ chết. Hoàng Vũ hỏi với một chút tiếc nuối:
- Mà này, sao Kim Hiên mãi chẳng để hồn về thăm ngôi nhà? Ôi! Từ ngày Kim Hiên ra đi, căn nhà buồn bã làm sao. Mỗi lần đi ngang qua đấy Vũ bùi ngùi nhìn hoa rêu phong. Khu vười đã úa tàn rồi Kim Hiên ạ. Bao người đều nuối tiếc và thương mến Kim Hiên.
Một nét u sầu trong ánh mắt của Hoàng Vũ nói lên sự chân thành thiết tha. Một ý nghĩ thoáng về trong Hoàng Oanh như những nhớ nhung đâu đó thật thân thiết.
Vẳng trong gió đưa có tiếng thì thầm:
“Căn nhà nhỏ? Ừ nhỉ, căn nhà nhỏ từ ngày Kim Hiên bỏ đi tới nay không biết ra sao. Căn nhà của biết bao nhiêu năm tháng quen thuộc, của buồn vui hạnh phúc. Trên vuông cửa sổ ấy đã từng đêm ta ngồi đọc sách, thì thầm những lời nguyện xa xôi. Cây đèn dầu với ánh lửa thật ấm sưởi lòng mẹ bao mùa hiu quạnh".
Hoàng Oanh bùi ngùi rung cảm. Trong khoảnh khắc, cô và Hoàng Vũ đều hướng mắt nhìn về ánh mắt bất tử của Kim Hiên. Ngọn gió lùa qua bời tóc rối khiến cô cảm thấy có hương hồn Kim Hiên về đây trong suy nghĩ của cô và Hoành Vũ để hiểu nỗi lòng của Kim Hiên.
Từ giã Kim Hiên, không hề nói với nhau mà Hoàng Vũ và Hoàng Oanh cùng đến nhà Kim Hiên. Căn nhà màu hồng nhạt sau bao ngày phơi nắng đọng mưa, giàn hoa mướp đã bắt đầu trổ nụ. Màu tím lịm của cây cát đằng đã lan rợp cửa sổ cạnh chỗ Kim Hiên thường ngồi đọc sách. Thời gian vắng Kim Hiên, nhưng khu vười vẫn cho đủ mọi sắc hoa. Màu trắng của hoa hồng bạch. Màu xanh của những cọng dương sỉ, tất cả như nở một nụ cười tươi mát. Nắng lung linh trên khóm cúc dại. Nắng trải rộng trên thảm hoa mười giờ. Những hàng bách dương muôn đời thích thở than trước gió như lãng mạn với thời gian.
Có một loài hoa rất buồn, loài hoa mà mỗi lần ngắm nghía là mỗi lần hoài cảm. Hoa hiền hòa, sắc hoa trầm trầm. Hoa xinh xinh để mỗi lần nhìn là Hoàng Oanh thương mến. Hương hoa thoang thoảng để Hoàng Oanh nhẹ nhàng yêu dấu. Hoa có tên buồn như chính dáng hoa: Hoa chia ly.
Mẹ Kim Hiên, bà Diệp hướng đôi mắt nhìn người mới đến:
- Hai cháu đây là…
Hoàng Oanh nhanh nhảu:
- Thưa cháu là Oanh và Vũ bạn của Kim Hiên đây bác.
Bà Diệp mừng rỡ nắm lấy tay Hoàng Oanh:
- Cháu đã học tới đâu rồi?
- Dạ tụi cháu vừa mới đậu tốt nghiệp phổ thông và đã đậu đại học.
- Giỏi lắm! Thế cháu đi đâu mà ghé đây?
Vũ buồn bã trả lời:
- Cháu vừa lên thăm mộ Kim Hiên ạ!
Giọng người đàn bà run run nức nở:
- Không có nó căn nhà này tối như mực. Chiếc đèn dầu tắt vì cạn, nhưng bác cũng không buồn thắp. Bác nhớ nó quá.
Hoàng Oanh cắn môi nén khóc. Mới có một năm mà người mẹ mất con già đi thấy rõ. Tóc bạc, vai còm. Đôi mắt mờ đục. Kim Hiên ra đi để lại lòng bà một nỗi nhớ thương xa vời.
Hoàng Oanh khẽ nói:
- Bác ơi! Xin bác nhận tụi cháu làm con nuôi, cháu sẽ xem nơi đây là nhà mình. Sẽ đến thăm bác thường xuyên hơn. Tuần sau, Vũ đi du học nhưng Vũ sẽ viết thư thăm bác. Tụi cháu ước mong niềm vui sẽ trở lại với bác nhưng không biết lời nói của mình có làm xúc phạm đến bác không?
Bà Diệp cầm lấy tay Hoàng Oanh.
- Bác rất vui khi nghe cháu nói như vậy. Nhưng mỗi khi nhìn cháu, bác lại nhớ đến Kim Hiên. Bác biết, mình phải chấp nhận sự thật là căn bệnh của nó vô phương cứu chữa và nó không thể sống lại. Tại sao bác tiếc mảnh vườn và ngôi nhà này mà không bán cho Kim Hiên ghép tủy. Dẫu chỉ có năm mươi phần trăm hy vọng thì bác cũng nhìn thấy nó một thời gian nữa.
Hoàng Vũ thật sự hoảng sợ. Nếu bà Diệp cứ sống trong ân hận day dứt nhớ thương thế này thì sớm muộn gì bà cũng chết vì mòn mỏi mất thôi. Phải làm sao đây để giúp bà quên đi niềm đau?
Hoàng Oanh thở dài:
- Ghép tủy không phải là chuyện đơn giản. Khả năng của ngành y học chỉ có giới hạn và mọi chuyện đều do số mệnh của mỗi người. Bác thương yêu Kim Hiên, tụi cháu không dám cản nhưng nếu Kim Hiên biết bác đau khổ như thế thì hồn nó không thể thanh thản siêu thoát được.
Bà Diệp gục đầu trong đôi tay:
- Bác biết là mọi cái bây giờ đã không thể nhưng không ngờ con người bác quá yếu đuối, bác không thể vượt qua được.
Hoàng Vũ tiến đến bàn thờ đốt một nén nhang cho Kim Hiên, cậu thì thầm:
- Mong Kim Hiên chứng dám cho anh và Hoàng Oanh từ nay được thay thế Kim Hiên an ủi bác. Sự ra đi của Kim Hiên là một nỗi đau không nguôi trong lòng người mẹ. Vũ và Oanh chỉ mong rằng mình sẽ làm cho bác vui lên trong quãng đời còn lại.
Hoàng Vũ nghe nhẹ nhàng hơn khi nói lên được tấm lòng của mình. Nhưng cùng một lúc nỗi buồn khác lại trĩu nặng trong hồn. Ngộp thở hơn, hiu hắt hơn. Vũ sắp xa Oanh rồi. Vũ không thể nào nói được điều gì sẽ xảy ra ở bốn năm sau nhưng trước mắt là không nghe được giọng nói của Oanh mỗi ngày.
Nắng đã tắt bên kia đường. Từng chùm hoa lan dập dìu theo gió ngả nghiêng. Đêm về sớm. Trăng sẽ lên. Và có lẽ đêm nay là đêm trăng rất tròn. Trăng có vẻ đẹp nhưng trăng cũng tàn nhẫn. Trăng êm đềm nhưng trăng cũng rất lạnh lùng. Người ta bảo những người bị bệnh cùi thường đau đớn nhất trong những lúc trăng tròn. Trăng càng sáng bao nhiêu thì bệnh nhân càng khổ sở. Hàn Mạc Tử đã rét mướt vì trăng do cái đau của thân xác hay nỗi đau trong tâm hồn? Giã từ bà Diệp, Vũ và Oanh ra về trên con đường đẹp thơm mùi cây trái.
Bất chợt Oanh hỏi:
- Vũ có thích mùa thu không?
- Thích mùa thu của đất trời nhưng không thích mùa thu trong hồn.
- Chứ bộ có hai mùa thu sao?
- Mùa thu của đất trời là khi lá hết rơi là hết thu. Còn mùa thu trong hồn thì có khi chẳng còn cành lá nào rơi mà ngày tháng cứ mong manh.
- Thế bây giờ Vũ có mùa thu trong hồn không?
- Có mùa thu trong hồn cũng đẹp lắm chứ. Mong manh, nhưng là mong manh của mùa thu. Oanh nghĩ sao?
- Làm sao mà Oanh biết được, làm sao mong manh mà vẫn đẹp hả Vũ?
- Vì người ta sẽ tiếc, người ta sẽ nhớ.
- Anh ạ, những gì có tiếc nuối là có biệt ly rồi đấy.
- Nhưng biệt ly của tiếc nhớ là biệt ly của tiếc nhớ yêu thương.
Con trăng đầu mùa không bị mây che. Màu trắng sáng. Giấc mơ trăng mộng tròn. Không sương phủ, không mây bay cho tình trăng rủ tình đất gieo kỉ niệm cho những bước chân đi vào đời.
Những lớp học sao mà ngắn quá. Có những cánh bướm đưa tin mảnh giấy học trò. Có những nhớ nhung bâng khuâng đến lạ!
- Oanh sẽ chờ, Oanh không bỏ học, Oanh không lấy chồng cho tới lúc Vũ trở về.
Vũ nói đùa:
- Có nghĩa là sau khi Vũ về thì Oanh lấy chồng.
Dù biết Vũ giỡn nhưng Oanh thì khác, lòng cô dỗi hờn mà cứ làm ra vẻ dửng dưng.
- Tùy Vũ nghĩ.
Oanh xoay lại nhìn Vũ. Hai ánh mắt va vào nhau. Bóng tối phủ hờ hững đôi vai yếu. Những sợi tóc mai đen nhánh ép sát vài gò má như đang gọi mùa táo chín. Đằng sau lớp áo tơ mỏng kia là làn da mịn màng, tươi mát như cánh đồng lúa non, bát ngát như mây trắng yên bình.
Yêu thương dâng đầy con tim
Giọng Oanh nhẹ nhàng:
- Vũ ơi, Vũ có biết tình yêu là gì không?
- Yêu là chọn lấy sự đau khổ. Nếu không yêu người ta thì không bối rối khi phải xa nhau.
- Như vậy theo Vũ thì Oanh có cần chọn lấy sự đau khổ không?
Rồi chẳng để Vũ trả lời, Oanh chợt nói tiếp:
- Người ta đau khổ vì yêu nhưng Vũ thì không. Vũ có yêu đâu mà đau khổ, và nếu thế thì Vũ lớn lên vẫn thấy thiêu thiếu một thứ gì.
Cả hai đã qua lối rẽ, họ nói lời chia tay suốt đọan đường. Đêm ấy trăng trôi theo dòng nước xuôi dần đổ về sông căng đầy sự sống. Ươm mộng kết hoa những nỗi niềm mang theo ngày ra đi của Vũ.
Con trăng theo bóng Hoàng Oanh đi về ngủ yên bên bờ trúc. Ánh trăng nhẹ nhàng thấm qua dàn thiên lý, êm đềm bước qua vuông cửa sổ, ngả dài trên bàn viết của Oanh những ước mơ nhỏ nhoi.
Hoàng Vũ không báo cho Oanh giờ ra đi như đã nói. Thế mà Oanh ngỡ sẽ gặp Vũ một lần nữa. Nhưng thôi thế càng tốt hơn. Nhưng sao trong hồn Oanh là một chán nản kì lạ. Oanh ngồi dở lại những tập thơ và lưu bút với những câu thơ vụng dại ngày còn bé. Có những bài ca tụng mùa thu, mùa xuân được chép trên tờ giấy mỏng màu xanh, có lần Kim Hiên đã bảo:
- Mơ mộng cho lắm rồi sau này chuốc khổ vào thân đó.
- Làm một bài thơ ca tụng mùa thu, hát một bản nhạc tình là mơ mộng ư?
Thật ra Hoàng Oanh biết mình được sinh ra nơi một tỉnh lỵ nhỏ bé, không có dòng sông êm đềm cho ánh trăng soi bóng, không có cảnh đẹp hùng vĩ nước non, rồi tiếng đò nhịp nhàng khua nước nhưng cô vẫn cứ mơ mộng. Mộng mơ làm cho con người thấy đời đẹp hơn kia mà.
Có tiếng chân đi đến. Bà Sang nhìn Oanh một thoáng rồi bỏ ra bên ngoài.
Sáng hôm sau, mẹ nói khẽ:
- Thằng Vũ đi xa con buồn cũng phải, nhưng con phải cố gắng học để sau này hai đứa lại gặp nhau trong công việc. Con không mặc cảm vì thua sút Vũ.
- Tình cảm thật là kì lạ mẹ ạ. Không phải muốn đừng nghĩ là được đâu.
Thật ra đôi lúc Hoàng Oanh cũng không hiểu được chính mình nữa. Tâm hồn Oanh dường như là một nỗi bàng hoàng khi người bạn gái thân yêu nhất đời đã yên giấc nghìn thu và người bạn trai từng động viên Oanh trong học tập đã đi du học. Ánh mắt vô tình hờn dỗi hôm nào đã không còn nữa. Đôi chân Oanh dường như đã bước ra khỏi vùng tuổi thơ ngà ngọc từ lúc nào mà cô không hề hay biết. Có lẽ Oanh vừa đủ lớn để có thể đọc trong mắt Vũ những lời nồng nàn không thoát ra thành tiếng, những êm đềm tha thiết trước giờ chia ly. Đã bao lần giữa hai đứa xảy ra những mâu thuẫn vu vơ, những câu thăm hỏi thông thường nhưng ẩn sâu những lo lắng cho nhau. Và nghiễm nhiên khi Kim Hiên chết, mấy đứa bạn xem Oanh là bồ của Vũ.
Có tiếng mở cổng và tiếng xe máy của nhỏ Quỳnh. Lâu lắm rồi hai đứa không chơi với nhau và cũng không nghịch ý nhau như thuở nào. Ai cũng lo học. Học như điên.
- Thưa bác, cháu mới đến. Có Hoàng Oanh ở nhà không ạ?
- Có, nó đằng sau kia.
Như Quỳnh tươi tắn trong bộ đồ xám. Môi nở nụ cười thật xinh.
- Nghe nói Hoàng Oanh đậu đại học Văn Khoa.
- Ừ, còn Như Quỳnh cũng vào Văn Khoa ư?
- Chỉ có Hoàng Vũ là đỗ vào đại học Y dược và được gia đình lo cho đi du học. Tương lai huy hoàng, chắc là Hoàng Oanh buồn lắm hở.
- Cũng có, nhưng thật ra mình buồn vì nếu mình lên Sài Gòn học sẽ bỏ mẹ một mình, rồi còn bác Diệp, mẹ Kim Hiên nữa, sẽ cô đơn lắm.
Như Quỳnh bĩu môi:
- Không lẽ Hoàng Oanh xin vào cao đẳng, ở tỉnh mình chỉ có trường Cao đẳng và Trung học. Hay mi xin vào đại học Thủy Lợi đi. Rồi lên rừng mà ở.
- Mẹ mình cũng khuyên mình lên Sài Gòn trọ lại nhà bác Quý, anh ruột của ba. Nghe tin mình đỗ đại học, bác Quý và các anh chị vui lắm. Chắc phải cố gắng thế thôi.
Như Quỳnh nhíu mày:
- Sao lại phải nói cố gắng?
Hoàng Oanh thở dài.
- Cố gắng chứ Quỳnh, lên Sài Gòn học mọi thứ đều mới mẻ, mình lại không quen thay đổi. Và mới hứa sẽ viếng thăm bác Diệp, mẹ Kim Hiên thường xuyên. Hôm hứa có cả Vũ nữa.
- Rồi bác Diệp sẽ thông cảm mà. Cho mình hỏi thật nhé, nếu Hoàng Oanh ngại lên thành phố trọ lại nhà bác Quý sang trọng, đi đứng khó khăn thì cứ đến nhà chị Tâm, con nuôi ba mẹ mình. Nhà rộng mà không có mấy người. Có Oanh ở nhà cũng đỡ buồn.
Dáng dấp mảnh mai của Hoàng Oanh vẫn im lìm bất động.
- Mình lo lắng nhiều khi phải xa mẹ.
Vừa lúc đó mâm cơm cũng đã được dọn tươm tất, bà mẹ biểu hai đứa.
- Tụi con vô ăn cơm đi. Cũng chẳng cao lương mỹ vị gì. Tép kho mặn và canh mồng tơi.
Cả hai đứa đi vào nhà sau, vừa lúc mẹ Oanh bưng cơm lên. Mẹ xới cơm, Hoàng oanh thấy mặt mẹ đượm đầy vẻ lo lắng. Tuy mẹ rất trìu mến nhưng đôi lúc lại tỏ ra nghiêm khắc lạ thường.
- Oanh, con quyết định chưa? Con có chịu lên nhà bác Quý trọ học không?
Như Quỳnh nhanh nhảu:
- Cháu có chị gái trên ấy, cháu định rủ Oanh cùng trọ lại đi học cho có chị có em vui vẻ.
Giọng khàn khàn của người mẹ đầy vẻ lo âu.
- Hoàng Vũ đi xa, mẹ biết con bị hụt hẫng nhưng nỗi buồn trong con sẽ nguôi ngoai rất nhanh :Dng vì đó chỉ là tình yêu nhất thời. Con còn trẻ, tương lai đầy hoa bướm, rồi con sẽ quên đi. Điều cần thiết là phải cố gắng học cho tới nơi tới chốn. Còn chuyện con muốn trọ học với Như Quỳnh mẹ không cản nhưng phải luôn giữ số điện thoại của bác Quý , có gì phải gọi liền cho bác kịp thời. Chứ lúc đó mẹ ở xa như vầy, đâu thể cận kề bên con mà lo lắng.
- Vâng, chuyện con trọ học để con nghĩ lại. Vì con hứa sẽ đến cảm ơn bác Quý.
Nghe nói thế mẹ yên tâm không hỏi nữa, Hoàng Oanh xếp sách vở lại thành một góc. Cô nâng niu từng bài kiểm tra, từng tấm thiệp của bạn bè trao gửi nhân ngày tết hoặc sinh nhật. Không hiểu sao lúc còn đi học ở cấp ba, cô chỉ biết lo học và lo sợ những kì thi. Thậm chí có những chuyện va chạm, mà cô không thể tha thứ được, bây giờ tất cả chỉ còn là kỷ niệm.
Phủ lên ngăn sách tấm vải in hoa bằng soie mỏng, lòng cô chùng xuống những nỗi bâng khuâng. Cô yêu tuổi thơ, yêu mùa hè. Yêu những trò nghịch ngợm nhất mà cô đã từng trải qua.
Xếp gọn căn phòng nhỏ đơn sơ, Hoàng Oanh lơ đãng nhình những nhành hoa leo buông rũ xuống trước cửa sổ như bức màn thiên nhiên, những chiếc lá dài xanh mướt loang loáng nắng chiều, và nụ hoa chưa nở màu tím nhạt đong đưa trước làn gió nhẹ. Hình như cung đàn tuổi thơ còn thoảng nhẹ trong tim đã vội mất hút. Hoàng Oanh nghĩ cô còn biết bao nhiêu chuyện phải làm trong những ngày sắp tới. Nếp sống mới và hoàn cảnh mới, cô dấn thân vào nó một cách thận trọng chứ không háo hức như Quỳnh.
Chiều hôm đó, Hoàng Oanh chuẩn bị những vật dụng vào chiếc túi xách rồi trải drap giường ngay ngắn thì Như Quỳnh tới. Quỳnh lộng lẫy và thật mốt, chiếc quần đen rộng hợp thời trang, đôi giày bóng loáng và chiếc áo phủ mỏng màu hoa mười giờ ôm sát thân hình nảy nở của Quỳnh khiến Hoàng Oanh phải kêu kên:
- Mi model quá. Ta đi cạnh mi chẳng khác nào…
- Thôi đừng có nịnh. Hai đứa mình mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười mà.-Như Quỳnh kêu kên.
Rồi Như Quỳnh làm ra vẻ quan tâm”:
- Nhà mi có được mấy bộ đồ nhỉ?
Hoàng Oanh chỉ vào gáo đi-văng:
- Một bao kìa, của anh chị con bác Quý gởi về cho ta.
Như Quỳnh nhướng mắt:
- Hay nhỉ! Hèn chi mà ta thấy mi mặc đồ cũng chẳng kém ai. Nhưng này, dáng mi đẹp ác hông. Mi cao hơn ta cả tấc và cân đối chi lạ. Còn ta, nay phì lên ba kí rồi đó.
Hoàng Oanh cốc đầu Như Quỳnh:
- Ăn cho lắm rồi than thở.
Như Quỳnh chun mũi:
- Bà bếp nhà ta nấu toàn những món ta thích. Nhưng nhất định ta không để mập nữa. Năm mươi kí rồi.
- Một mét sáu mươi năm mươi kí tương đối được.
Rồi Như Quỳnh quay sang Hoàng Oanh:
- Nhỏ cao một mét sáu mươi lăm mà nặng có bốn mươi ba kí là hơi gầy đó.
Hoàng Oanh hóm hỉnh:
- Ta gầy những chỗ đáng gầy, các vòng eo suýt soát hoa hậu là được rồi.
Như Quỳnh ngắm nghía:
- Tuy nhà mi trắng xanh nhưng có cặp chân mày chếch cong lên rất đẹp. Mắt to vừa, mi dài. Mũi cao thon và đôi môi chúm chím cũng đủ cho các chàng trai rớt tim ra ngoài.
Như Quỳnh nhìn lại mình trong gương mỉm cười toại nguyện. Cô có nét đẹp thiên phú, vừa sắc sảo vừa lôi cuốn với thân hình bốc lửa và làn da trắng hồng, chỉ cần nhìn thoáng qua là người ta để ý cô hơn Hoàng Oanh. Cũng phải, cuộc sống gia đình cô khá giả. Còn gia đình Hoàng Oanh thuộc loại trung bình. Hoàng Oanh chưa bao giờ biết sử dụng mỹ phẩm.
Hoàng Oanh không thấy nụ cười đắc chí trên môi Như Quỳnh, cô đang nhớ tới mái tóc dày và đen của Kim Hiên. Mỗi khi Kim Hiên chải tóc Hoàng Oanh vẫn thường nói đùa rằng Kim Hiên đang xõa con suối tiên thăm thẳm.
Ngay lúc đó tự nhiên Hoàng Oanh từ chối Như Quỳnh:
- Có lẽ mình phải đến trọ nhà bác Quý thôi. Mẹ chỉ cho mình chút ít tiền tiêu. Còn tiền học, ăn uống và mọi chi phí khác có bác Quý lo hết. Biết rằng ra sống bên ngoài như Quỳnh thì rất tự do và rất vui nhưng hoàn cảnh mình không cho phép.
Như Quỳnh bĩu môi:
- Tiền nhà trọ Oanh khỏi trả, mình bao. Còn ăn uống thì Quỳnh lo luôn. Chịu chưa, Quỳnh đang muốn làm mai Hoàng Oanh cho em chị Trân đó. Đừng lo vấn đề tiền bạc.
Hoàng Oanh lắc đầu:
- Không thể. Dẫu sao mình cũng chỉ là bạn. Mang ơn người ta nhiều lấy gì mà trả đây. Còn bác Quý là bác ruột mình, hơn nữa bác ấy rất khá giả, thêm một miệng ăn cũng không sao.
- Mình đã nói hết lời rồi, không nghe thì thôi. Mình về nha, mai nhỏ tự đi lấy.- Như Quỳnh có vẻ giận.
Hoàng Oanh nhìn theo dáng Như Quỳnh trên con đường đất đỏ. Mới hôm qua Quỳnh hứa là chở Oanh lên Sài Gòn nay chỉ vì giận dỗi mà có thái độ phản hồi như thế. Chán thật. Tự dưng lòng Hoàng Oanh dâng lên một nỗi buồn. Nhất định một ngày không xa cô sẽ có những thứ mà cô cần, còn ngay bây giờ phải cố gắng học.


__________________
Bảo không nhớ sao lòng ta trống vắng.
Bảo không đau sao tim thắt nhịp ngừng
Bảo thôi nhé từ đây ta thôi nhé ....
Nhưng tình chờ tình đơi đến thiên thu.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #12  
Old 11-07-2004, 10:02 PM
MauuTimmToiiYeuu MauuTimmToiiYeuu is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Aug 2004
Nơi Cư Ngụ: ViNa CaSiNo
Bài gởi: 2,258
Send a message via MSN to MauuTimmToiiYeuu Send a message via Yahoo to MauuTimmToiiYeuu
Default

Chương 12



Hai tuần lễ trôi qua kể từ ngày Hoàng Oanh trọ lại nhà bác Quý, mọi người đều đối xử với cô rất tốt.
Gia đình bác Quý có năm người: anh Trí, anh Tâm và chị Duyên là những người cởi mở nên chẳng bao lâu Hoàng Oanh đã dần dà quen với nếp sống mới . Việc ghi danh vào học và những cuộc dạo phố mua sách đã giúp cô quen với một số bạn mới, nhưng Hoàng Oanh cảm thấy hình như tâm hồn mình trống vắng như đang thiếu một cái gì, một ánh mắt, một lời săn đón nồng nàn. Đó là Vũ, người con trai đầu đời thật sự làm cho tim cô xao động nhưng rồi bóng hình Vũ lại biền biệt xa xôi. Từ lần gặp gỡ cuối cùng đó, hình ảnh Hoàng Vũ vẫn còn nguyên vẹn trong trái tim Hoàng Oanh. Cô muốn sống cho riêng cô trong một cái tháp ngà tình cảm kín đáo, đừng ai hay biết để đôi khi tư tưởng vượt trùng dương đến với Vũ.
Đang lan man suy nghĩ, tiếng anh Tâm làm Oanh giật mình.
- Hoàng Oanh làm gì đó, ra anh nói cái này cho nghe.
Anh Tâm vẫy gọi Hoàng Oanh, tươi cười ngoài hàng hiên. Hoàng Oanh chạy ra ngay.
- Chi thế anh Tâm?
- Đi Biên Hòa chơi không?
- Đi với ai?
- Với bạn anh và bạn nhỏ Quyên.
Bỗng dưng Hoàng Oanh chán nản, những cuộc picnic không có Hoàng Vũ làm cho cô nhớ tới anh nhiều hơn. Những lần trên xe, mặc cho mọi người nói cười, Hoàng Oanh im lìm lặng lẽ như một chiếc bóng cô đơn. Cô không muốn tái diễn lại những cảnh đó nữa. Cô muốn nằm ở nhà nghĩ tới Vũ. Thú vị hơn!
- Thôi em ở nhà học bài. Anh chi đi chơi, em trông nhà cho.
- Sao vậy Oanh, em sợ không có ai trông chừng nhà hả, mình khóa cửa lại gửi chìa khóa cho bác hàng xóm.
Đuối lý Hoàng Oanh từ chối:
- Em nhức đầu quá, thôi để khi khác nhé.
Hình như có tiếng bạn anh Tâm:
- Sao Oanh không đi à?
Anh Tâm trả lời nhanh:
- Con nhỏ bệnh rồi.
Chị Duyên vỗ nhẹ trán rồi lắc đầu, ý nói Oanh sống gò bó quá chẳng hợp thời gì cả. Nhìn theo bước chân chị Duyên, Oanh nghe nao nao tiếc cuộc đi chơi lạ. Sao mình không đi chung với anh chị cho đỡ buồn nhỉ? Khép kín hoài chỉ biết có học nghe mệt mỏi làm sao. Rồi Oanh lại lý luận một mình. Thà như vậy còn hơn học kém để bác Quý buồn lòng. Với anh chị nhà này dẫu có chơi thì học cũng vẫn học giỏi. Chẳng những họ thông minh mà đã được rèn luyện căn bản từ nhỏ. Còn Oanh, ở quê cố gắng lắm cũng chỉ học khá, xem xém giỏi. Lên đến đây Oanh mới biết mình chỉ là con số không, và chuyện thi đậu đại học là chuyện may mắn.
Nắng lên cao nhuộm vàng lá cây trong vườn, ngôi vườn nhỏ xinh xắn thật hy hữu giữa thành phố ồn ào náo nhiệt này. Với tay ngắt một chùm hoa giấy màu đỏ rực che kín phía trái ngôi nhà. Hoa giấy đầy bụi đường khiến Oanh buồn bã lạ thường. Nỗi buồn không duyên cớ, ray rứt khiến lòng Oanh chùng xuống.
Ngay ranh đất giữa nhà bác Quý và bác Ba hàng xóm là đám cỏ mọc tràn lan hình như không ai có thời giờ để nhổ những bụi cỏ chỉ ăn rễ sâu xuống lớp đất cứng ngắc. Nhìn vào trong đó Oanh có cảm tưởng đất Sài Gòn nóng và cháy, với bụi khói này chắc chỉ có hoa giấy trơ lì ra đó chịu đựng nổi mà thôi.
Đằng sau nhà có một cánh đồng nhỏ, tự nhiên Hoàng Oanh men theo con đường lát gạch đỏ như ở đình thần tới một ngôi nhà um tùm hoa lá xanh tươi. Có hòn non bộ với bầy cá đủ màu, cây cỏ xanh biêng biếc. Những lối bạch môn dọc theo lối đi. Những khóm Hải Đường, cúc Nhật, hoa sa nháy và lựu đua nhau nở rực rỡ. Tự dưng Hoàng Oanh thèm được ngồi đây học bài. Chỉ thiếu tiếng ve ngân. Vậy mà từ bấy lâu Hoàng Oanh cứ ngỡ ngôi nhà mình có rặng nhãn lồng, có hương hoa ngào ngạt thơm ngát mới làm buồng phổi Oanh hít thở nhẹ nhàng để thư giãn học bài. Nhưng không! Muôn vàn chậu kiểng trên sân thượng đã nói lên tính siêng năng của chủ nhân nó. Có lẽ họ chăm tưới hoa và chăm bón phân cho nên nó mới xanh tốt như vậy.
Dường như có tiếng chó sủa, Hoàng Oanh vội tháo lui. Cô không muốn gặp chủ nhân của ngôi nhà. Nhưng sự khám phá ngôi vườn này làm cho Hoàng Oanh vui lên.


__________________
Bảo không nhớ sao lòng ta trống vắng.
Bảo không đau sao tim thắt nhịp ngừng
Bảo thôi nhé từ đây ta thôi nhé ....
Nhưng tình chờ tình đơi đến thiên thu.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #13  
Old 11-07-2004, 10:04 PM
MauuTimmToiiYeuu MauuTimmToiiYeuu is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Aug 2004
Nơi Cư Ngụ: ViNa CaSiNo
Bài gởi: 2,258
Send a message via MSN to MauuTimmToiiYeuu Send a message via Yahoo to MauuTimmToiiYeuu
Default

Chương 13



Nhóm bạn của anh Tâm và chị Duyên về đến nhà lôi trái cây ăn, xả tại phòng khách một đống vỏ rồi lại kéo nhau đi hết cả.
Sự nhốn nháo của căn phòng làm Oanh mệt bơ phờ. Đang lui cui nấu cơm chiều thì tiếng anh Trí vọng bên tai Oanh:
- Ba mẹ đi Đà Lạt, tụi nó nhân dịp đi chơi cho đã. Rồi lại về đây bày biện đủ thứ làm em dọn một mình, thật là vô tâm.
- Dạ.
Anh Trí ngạc nhiên khi thấy Oanh ướp thịt nạc lưng và chiên thơm phức rồi sắp cà chua và sà lách ra dĩa. Nồi canh chua thơm cá lóc ở bếp bên kia vừa sôi. Oanh cho tí ớt và rau thơm vào rồi nhắc xuống. Cô gắp cá kho vào dĩa nước mắm mặn rồi bê mâm cơm lên phòng ăn.
Hai chiếc xe chạy vào sân nhà trả số kịch kịch. Anh Tâm với một người bạn và chị Duyên bước vào nhà với vẻ mặt ngất ngư.
- Vui ơi là vui.
Đang lo sắp chén đũa, Hoàng Oanh ngẩng lên ngạc nhiên khi thấy gương mặt thứ ba, hình như là bạn của anh Tâm thì phải.
Anh Trí thấy vậy vội kéo ghế mời.
- Hai đứa ăn cơm cho Hoàng Oanh dọn luôn. Hôm nay bà bếp bệnh nên xin nghỉ hai ngày. Phú ở lại ăn cơm luôn cho vui.
Vừa cầm đũa, anh Tâm và chị Duyên ăn hối hả, vừa khen ngo dễ sợ. Không muốn cười Hoàng Oanh cũng phải cười. Chữ “dễ sợ” đây muốn nói ăn cơm ngon quá! Anh Trí cũng khen.
- Nhỏ Oanh chế biến thức ăn nhanh, gọn mà hương vị tuyệt cú mèo.
Bỗng dưng chàng trai có dáng dấp lãng tử tên Phú hỏi Oanh:
- Cô Oanh đã quen với không khí Sài Gòn chưa?
- Chưa. – Hoàng Oanh trả lời cộc lốc.
Không phải do Hoàng Oanh luýnh quýnh vì có người lạ, mà vì cô chúa ghét những câu hỏi khách sáo. Từ Bình Dương xuống Sái Gòn chứ có bao xa!
- Lạ thật. – Phú nói tiếp. – Vừa gặp cô tôi có cảm tưởng rằng mình đã quen nhau lâu rồi. Mới tuần trước tôi đã nằm mơ thấy mình đi bộ dọc hết con đường Nguyễn Đình Chiểu với một cô gái có nụ cười chết người và cách nói chuyện móc ngoéo dễ thương chi lạ.
Anh Tâm tiếp lời:
- Mày đừng nói là khi đi với nàng có ánh nắng êm soi cành lá lung linh bóng hàng me nhảy múa trên mặt đường thênh thang nhé.
- Đúng vậy.
Anh Trí bật cười.
- Phú này, nói năng duyên dáng thật. Trong giấc mơ, linh hồn người ta trở về quá khứ hoặc dẫn tới tương lai. Linh hồn sẽ gặp trước những sự kiện mà sau này dẫn đến hiện tại, làm người ta cứ ngờ ngợ đó. Hoàng Oanh ăn lặng lẽ, cô dường như đứng bên ngoài câu chuyện. Có lẽ trong bàn ăn không ai biết cô sung sướng thiếu điều reo lên vì chuyện vui vẻ kia. Cô tin rằng trong giấc mơ sắp tới, cô sẽ gặp lại Vũ, vì anh là người mà cô nhớ nhất.
Khi mọi người đã buông đũa, Hoàng Oanh bê mâm cơm xuống. Cô lau bàn vừa định rửa chén thì chị Duyên la lên.
- Nhỏ này ẩu ghê. Mang bao tay vào. Mai mốt da tay nhăn nheo, đen đó.
Rồi chị Duyên kéo tay Oanh lại.
- Chị đưa em tuýp kem em có sài chưa?
Hòang Oanh le lưỡi:
- Em cứ quên hoài. Vả lại, nó rít quá chịu không được.
- Đây đâu phải là lạm dụng mỹ phẩm đâu mà em sợ. Kem dưỡng da loại nhẹ thôi. Em sài thử hai tháng bảo đảm có người lết mòn cổng nhà ta.
Hoàng Oanh cố nín cười, và tự hỏi: “Có phải chị Duyên tập cho cô đua đòi không. Nhà chị thì mọi thứ quá thừa, bác Quý làm giám đốc công ty xuất nhập khẩu, còn bác gái thì chuyên mua bán hột xoàn, họ còn một dãy phố cho thuê, tiền lời sống dư dả”.
Nghĩ tới đây Hoàng Oanh bỗng nghẹn ngào. Oanh chợt nhớ tới bát canh rau, dưa mắm của mẹ mà chạnh lòng. Bác sẵn lòng lo cho Oanh tới lúc học xong đại học, nhưng lúc này cũng chính là lúc mẹ cô đơn nhất. Bỗng dưng một ý nghĩ hình thành trong đầu Oanh, nếu mai này cô học thành tài nhất định đem mẹ lên thành phố tìm nhà trọ để tiện việc đi làm và cho mẹ bớt hiu quạnh, không phải lo buôn bán vất vả mà tới bữa cơm chỉ ăn có một mình.
Những ngày học kế tiếp như lên dây thần kinh Hoàng Oanh. Cô phải cố gắng lắm mới không chạy theo đám bạn mới rủ rê.
- Đi hát karaoke vi tính đi Oanh.
- Em không biết.
- Sao lại không biết. Giọng mi thanh như thế nhất định hát hay.
Kim Chi, cô bạn ngồi kế bên xen vào:
- Hát được một lần mi ghiền cho xem.
- Nhưng thì giờ đâu mà hát.
- Cúp cua
- Không được.
- Vậy thì hẹn nhau đi tối đi chơi.
- Một người bạn chợt nói:
- Tốt, tiền mỗi giờ tăng gấp đôi đó.
- Chơi luôn.
Hoàng Oanh nói mà không nhìn lũ bạn:
- Oanh không dám. Hai bác khó lắm.
Nhỏ Kim Chi la toáng lên:
- Trời! Cổ lỗ sĩ vừa thôi. Thời buổi bây giờ hát karaoke là giải trí lành mạnh. Luyện giọng cho vững nhịp, mạnh dạn. Tập làm quen với nếp sống thành phố đi bạn.
Hoàng Oanh cười cười nhưng hết giờ học là cô chuồn êm. Thật ra cô không phải là thánh, nhưng hình ảnh mẹ già dưới quê và lời hứa với Kim Hiên mà cô phải cố gắng, thật ra trong những giờ đau đầu với bộ môn khó nhất thì từ phòng anh Tâm tiếng nhạc vọng lại chập chùng, tiếng trống lời ca xoáy vào màng nhĩ của Oanh khiến cô thiếu điều bịt chặt lỗ tai cố thoát khỏi cơn cám dỗ.
Chỉ được một chút thôi thì chị Duyên chạy sang.
- Xem phim bộ không Oanh, uýnh kiếm ác liệt lắm.
Hoàng Oanh lắc đầu
- Em còn phải học bài.
- Không học gì cả, ờ mà giờ này kênh bảy có phim hình sự cảnh sát bắn bọn buôn lậu ác chiến lắm. Chị sợ em cứ chúi mũi vào sách, mai mốt vác cái kiếng cận thì uổng đời hoa.
Đang lúc Hoàng Oanh sắp siêu lòng thì anh Trí xuất hiện.
- Duyên về phòng đi. Thực ra Hoàng Oanh học còn yếu lắm. Anh là giảng viên của trường, nếu em có gì không hiểu thì cứ mạnh dạn hỏi anh.
Lời nói của anh Trí như một động lực thôi thúc Hoàng Oanh. Chắc có lẽ không ai biết Oanh đang cần những lời khuyên đó vô cùng. Học bài đến mỏi mệt, Oanh gục đầu trên bàn thiếp đi. Lạ thật! Người mà Hoàng Oanh thấy bây giờ không phải là Hoàng Vũ mà là anh chàng bẻm mép tên Phú kia. Thật ra cô không biết Phú có họ gì, nhà ở đâu. Cô chỉ rõ một chuyện, anh ta là bạn bè của anh Tâm, sinh viên năm cuối đại học Kinh Tế mà thôi. Cách ăn mặc của anh ta thì không sao đoán nổi anh ta thuộc thành phần nào. Đôi khi rất sang trọng và nhiều khi lại mặc đồ lãng tử bụi bặm như dân chơi chính cống.
Tỉnh dậy trong tư thế ngồi úp mặt xuống bàn, Hoàng Oanh tựa má vào tay cố tìm một giấc ngủ thoải mái hơn nhưng không sao được. Đồng hồ trên tường thong thả buông một tiếng, mọi người đang thả hồn vào giấc ngủ. Hoàng Oanh bật dậy men theo con đường lát gạch tàu đi về ngôi nhà ẩn khuất giữa tàn me xanh ngát.
Thời tiết nóng nực tới nỗi những khóm hoa già cỗi đi. Không hiểu sao Hoàng Oanh nhìn lướt qua những loài hoa quí khác và dừng lại ở khóm sa nháy. Ngắm màu hoa rực rỡ của nó, trong ánh sáng lờ mờ của trăng sao Hoàng Oanh cảm thấy cả tuổi thơ của mình sống lại.
Hình như có tiếng chó sủa, có cả tiếng huýt gió nhẹ của ai đó. Oanh nhận ra người mới vừa đi đến.
- Ồ! Anh Phú đấy ư? Nhà của anh ở đây à?
Phú gật đầu cười:
- Tôi thường đi học nhưng đây là năm cuối phải mong :Dng xin việc làm nên cứ phải bỏ đi tối ngày.
Hoàng Oanh nhìn xung quanh, cảnh vật có vẻ yên vắng lạ lùng.
- Anh ở đây một mình ư?
- Gia đình tôi sống ở Đà Lạt. Tôi vào đây tự lập.
Hoàng Oanh tròn mắt:
- Anh đừng nói là mảnh đất này và ngôi nhà này là anh mua nha.
- Gần như là vậy.
- Khó hiểu quá.
- Vào nhà đi. Sẽ hiểu nhanh :Dng thôi. – Phú cười dễ dãi.
Bốn gốc cột của ngôi nhà được phủ màu đỏ đập vào mắt khiến Hoàng Oanh sờ tay cảm nhận được cái lởm chởm. Cô không hiểu người thợ hồ làm cách nào để tạo ra lối nhủ màu trông rất hay như vậy. Hai phần ba ngôi nhà quét vôi hồng, phần dưới cũng đỏ giống như mấy gốc cột trong ngôi nhà được xây rất công phu và toát lên vẻ uy nghiêm lạ lùng.
Bước vào phòng khách, Hoàng Oanh bỡ ngỡ với vô số quà biếu để trên chiếc bàn giữa, bàn salon, và bốn ngăn kệ rượu đủ loại trình bày rất đẹp mắt. Như thế Phú là một tay sưu tầm các loại rượu trên thế giới. Và đặc biệt có một chiếc xe cuộc dựng bên hông đó.
Thấy Hoàng Oanh nhìn chăm chú, Phú giải thích:
- Đây là kỉ niệm của ông nội tôi. Hồi còn nhỏ tôi rất rét nội nhưng đến bây giờ thì tôi vô cùng tiếc nuối vì nội đã mất, nếu không tôi sẽ được học hỏi nhiều hơn nữa. À, mà quên, Hoàng Oanh đã quen cuộc sống ở đây chưa?
- Chưa quen lắm, có hơn buồn vì thấy cuộc sống ở đây xô bồ quá. Đôi lúc lại thấy mình lẻ loi như chim lạc bầy.
- Nhưng cuộc sống Sài Gòn này ai mặc ai, không quan tâm đến dư luận.
Rồi Phú trầm ngâm.
- Tôi lại thích Sài Gòn hơn. Tôi đã quen với cuộc sống nhộn nhịp này rồi. Sống buồn tẻ như quê tôi không chịu được.
Hoàng Oanh mỉm cười dịu dàng.
- Oanh phải về. Biết nhà anh Phú hôm nào rảnh rỗi Oanh sẽ đến chơi còn bây giờ khuya quá. Không ngờ gặp anh lúc nửa khuya thế này.
- Oanh nói chuyện cũng khéo quá chứ. Vậy lúc ở nhà bác Quý, anh thấy khó làm quen và định ở nhà “luyện công” thì Oanh vô tình đến.
- Thôi chào anh.
Cho tới bây giờ Hoàng Oanh mới nhớ đã gặp Phú một lần ở bệnh viện. Anh ta xưng là anh họ của Như Quỳnh. Có lẽ anh quen biết với gia đình của Như Quỳnh rồi nói như vậy không chừng. Tên Phú này bẻm mép dễ sợ và hình như cô có duyên gặp anh ta tới hai lần.
Sáng chủ nhật không có học thêm, anh Trí cũng hoan nghênh ngày chủ nhật nghỉ ngơi này. Dù vậy, Hoàng Oanh vẫn chỉnh tề trong chiếc quần jean màu xám, áo thun vàng ôm gọn thân hình tuyệt vời, cô bước lang thang trên đường phố.
Hôm qua chiều thứ bảy nhớ mẹ vô cùng. Nằm nghiêng trên gối mà nếm từng giọt nước mắt âm thầm đổ. Nếu mẹ mà đến đây một lần chắc đã không nhìn ra Hoàng Oanh quê mùa của mẹ nữa.
Khi vừa lên thành phố, chị Duyên đã ôm sang phòng cô vô số vật dụng gồm áo, quần, váy ngắn, áo đầm, áo thun, đồ trang điểm, nón, găng tay, vớ, giày… Rồi mỗi đợt các anh chị đến sắm sửa Oanh nên cô cũng có nhiều bộ. Trong phòng tắm có đủ loại sữa rửa mặt, kem chống nắng, xà bông, dầu thơm, dầu gội đầu… Và Hoàng Oanh đã được chị Duyên dẫn đi cắt tóc. Mái tóc dài và dày của cô đã gởi về cho mẹ làm đầu tóc mượn. Mái tóc sư tử phù hợp với gương mặt cô đến nỗi ai cũng không nhận ra Hoàng Oanh ngày nào nữa. Đôi lúc chị Duyên còn phải xuýt xoa:
- Con nhỏ này còn đẹp hơn cả chị. Em có vòng eo lý tưởng quá. Nhìn em anh Trí la chị, con gái gì mà ăn như hạm, có nước ế…
Hoàng Oanh vội hỏi:
- Rồi chị nói sao?
- Còn khuya mới ế, đắt như tôm tươi. Hai ba ngày em phải chặt đuôi một lần.
- Mi nói năng kiểu gì mà man quá vậy. - Anh Trí nhăn mặt.
Cuộc sống thay đổi, thoạt đầu cũng gây cho Oanh cảm giác kì thú. Nhưng sau đó cô chỉ cảm thấy lẻ loi bởi không gian xung quanh êm vắng. Thật khó mà biết chuyện tương lai sẽ đến làm cho con người trôi dạt về đâu. Lúc còn ở quê, Oanh không dám mơ rằng mình thi đỗ vào đại học và càng không dám ao ước có ai đó hằng bảo bọc cho mình như những thành ý của bác Quý từ trước tới nay.
Hoàng Oanh đi men theo lề đường, nắng mai khẽ rung rinh trên vành nón, Hoàng Oanh đến nhà chị Tâm, nơi Như Quỳnh trọ học.
Hoàng Oanh vừa bấm chuông, lấp tức Như Quỳnh hiện ra với gương mặt rạng rỡ:
- Chà, hôm nay chắc có bão.
Nơi Như Quỳnh ở là mặt thụt của nhà. Nhìn dãy phòng im lìm cạnh bên, Hoàng Oanh hỏi nhỏ:
- Người nhà đi đâu hết rồi mi?
- Chị Tâm đi bán vải ở chợ Tân Bình, thấy chỉ bán không lẽ tao bỏ học đi phụ.
Nói đến đó Như Quỳnh rụt vai:
- Một sạp vải tới mấy người phụ lận. Cực lắm. Miệng chị Tâm lúc nào cũng dẻo dai. Ai không vừa ý gì thì đem đổi lại. Người nào tới cũng kêu nước, mời ngồi ghế, thế là người ta không ai đành bỏ đi.
Hoàng Oanh phản bác ngay:
- Lo học đi, đừng nghĩ tới chuyện buôn bán. Bỏ học trong thời gian này tới chừng thi lại thì khó đó.
Như Quỳnh thở ra:
- Tao học muốn điên đầu đây, nhưng sao bây giờ khó tập trung quá. Tao chỉ muốn đi chơi thôi. Tao cúp cua hoài với lý do bệnh. Nhưng mà mày không hay gì sao?
Hoàng Oanh nhăn mặt:
- Hay cái chi?
- Cuộc thi diễn viên điện ảnh sẽ được tổ chức vào tháng tới nè. Tao đi đăng kí rồi.
Hoàng Oanh ngẩn ngơ như người vừa trên hành tinh xuống.
- Nhưng mi định bỏ học thật à?
- Mi có muốn tham dự không? Tao đăng kí luôn cho. Bây giờ ngắm mi quan niệm ta thay đổi rồi. Mi không khác nào đối thủ nặng kí khiến ta phải gờm.
Hoàng Oanh ngơ ngác:
- Là sao?
- Cách ăn mặc, làn da, dáng đi, và nhất là đôi mắt sáng long lanh kia không thua gì cô người mẫu. Mi thật sự lột xác.
Như hiểu ra Hoàng Oanh phì cười:
- Chị Duyên mua quần áo cho tao và hay biếu xén các loại mỹ phẩm làm đẹp nhưng tao ít quan tâm tới lắm. Đối với tao nó chưa thật sự cần thiết.
Hoàng Oanh vào trong phòng rửa mặt, tiện thể nhỏ Quỳnh rủ rê:
- Mình đi phố chơi Oanh nhé.
Đang buồn, Hoàng Oanh nhận lời ngay.
- Ừ. Mình đi. Nhưng về sớm trước bữa ăn kẻo mọi người đợi tao đó.
Như Quỳnh nhìn Hoàng Oanh với vẻ thương hại:
- Tội nghiệp mi bị lệ thuộc dữ vậy. Thời buổi này tốp sinh viên từ quê lên như tụi mình phải đi học thêm dữ lắm. Mi tiền đâu mà học.
Hoàng Oanh muốn nói cho Như Quỳnh biết rằng cô có anh Trí dạy kèm nhưng anh Trí thuộc mẫu người nguyên tắc nên luôn có gắng để anh thôi thất vọng.
Như Quỳnh rực rỡ trong váy ngắn màu đỏ khoe đôi chân trắng muốt và chiếc áo thun lửng màu đen. Hai màu đỏ đen phối hợp làm tăng thêm vẻ đẹp quyến rũ của cô bạn gái nhà giàu. Hoàng Oanh mỉm cười.
- Nếu nhà mi muốn vẻ đẹp của mình được nhân lên, thì phải học. Bởi vì khi người ta giới thiệu về tên tuổi một người nào đó, luôn phải gắn liền với trình độ học vấn.
Như Quỳnh gật gù:
- Mi nói chí lý. Được ta sẽ cố gắng lên lớp. Còn nếu không ta sẽ nói với chị Tâm nhờ người thi dùm. Tuyệt đó!
Ý nghĩ làm Như Quỳnh nhảy cẫng lên.
- Hay, Tao thông minh nhất mà. – Rồi Như Quỳnh bật cười. – Không có ai ranh ma qua nổi tao đâu, kể cả mày và Hoàng Vũ.
Mỗi lần nhắc tới Vũ, Oanh muốn khóc. Vũ đã đi ba tháng rồi mà không hề gởi thư về cho cô, dù trước khi đi cô đã cho Vũ địa chỉ của bác Quý. Khung trời trước mắt Oanh là hai hàng cây chơi vơi ngập nắng gợi cho cô nhớ đến hôm chia tay. Oanh chợ nhớ đến lời mẹ nói, mơ mộng cho lắm rồi khổ đó con. Tuy rằng bây giờ Oanh đang trông đợi, nhưng nếu Vũ thay đổi thì cô cũng phải cố mà quên đi tình yêu đầu đời, có phải tình đầu luôn là mối tình bồng bột luôn vụt cánh bay xa không nhỉ? Mới xa nhau có ba tháng mà sao Oanh tuyệt vọng quá.
Hôm Vũ đi, Oanh có đưa ra phi trường không?
- Không. Vũ chỉ gặp nói lời chia tay và cùng Oanh lên thăm mộ Kim Hiên. Ngày giờ Vũ lên đường, Oanh không biết. Chỉ biết mang máng trong tuần đó thôi.
- Vậy đúng rồi. – Như Quỳnh phát nhẹ vai Oanh. – Lý ra mình không nói để Hoàng Oanh mãi hy vọng, đôi khi hy vọng làm cho con người ta phấn đấu và vươn lên. Nhưng thấy Oanh chờ đợi và chung thủy, mình nóng ruột. Theo Quỳnh biết thì gia đình Hoàng Vũ rất thân và hợp tác làm ăn với giám đốc công ty du lịch gì đó. Ông ta có đứa con gái út rất xinh và cùng đi du học với Hoàng Vũ.
- Nói đi! Mình sẵn sàng nghe bạn đây. – Hoàng Oanh thúc giục.
- Phải nói rằng thời gian qua Vũ rất thương Oanh, Kim Hiên đã yên giấc ngàn thu thì mình không nói làm gì. Nhưng trên bước đường tương lai, trước mắt là Vũ mang ơn gia đình cô gái kia. Họ rất đẹp đôi, mà sống bên nhau suốt thời gian dài, thì tình cảm nảy nở là tự nhiên. Mình chỉ nói sơ qua cho bạn đừng bỡ ngỡ, mọi thứ có thể xảy ra. Hôn nhân đôi khi là duyên số, mà cũng có thể là định mệnh. Xa mặt cách lòng là điều có thật trên đời. Có lẽ là Vũ sẽ luôn nhớ về những kỉ niệm đẹp ở tuổi học trò ngày mới lớn, và cũng biết đâu Vũ cũng nhận ra đó không phải là tình yêu.
Đi bên Quỳnh mà tim Hoàng Oanh vỡ vụn. Oanh cố gợi lại trong tư tưởng hình ảnh, những kỉ niệm ngày hai đứa mới học chung với nhau. Ấn tượng ban đầu của Vũ để lại trong mắt Oanh là đôi mắt sáng, chiếc mũi thẳng, gương mặt cương nghị để từ đó Oanh cứ mơ mộng về Vũ cho đến bây giờ. Xót xa thay, Oanh phải quên bóng hình và dáng dấp ấy, Hoàng Vũ đã thuộc về cô gái khác mà Oanh không có quyền giữ trong tim.
Làm sao Oanh có thể quên được Vũ khi mà giữa hai đứa có cả một khoảng thời gian kỷ niệm ở quê nhà. Oanh đau đớn nhớ lại chúng và tiếc nuối vô cùng. Ngày tháng nào đã qua vẫn luôn là những ngày tháng đẹp nhất, muôn đời khắc ghi.
Hình như Như Quỳnh dẫn Oanh đến phòng karaoke vi tính. Tiếng nhạc dồn dập thôi thúc Như Quỳnh tìm số cho bài hát và hát thật sôi nổi. Đó là một cách trút giận khi thời tiết nắng mưa và lòng người thay đổi ư?
Hoàng Oanh nhắm nghiền đôi mắt, dù không muốn cô cũng bị lôi theo đà phát triển của xã hội. Hạnh phúc đối với Oanh lúc này chỉ là một chiếc bóng, như cơn gió thoảng qua đi để rồi không bao giờ có thể tìm lại được Vũ với bóng hình ngày xưa.
Như Quỳnh sờ tay vào trán Hoàng Oanh, lập tức Quỳnh vẫy taxi đưa Hoàng Oanh về. Con nhỏ này hôm nay sang lạ. Có lẽ chắc mới lãnh lương nhà nên nhất định quậy một bữa ra trò.
Vừa bước vào cổng Hoàng Oanh hắt hơi liên tiếp mấy cái. Mấy hôm nay trời nắng gắt rồi lại mưa lâm râm dễ bị nhức đầu sổ mũi. Oanh nghe nóng ran trong đầu, đăng đắng ở cổ. Không buồn đói bụng, và bây giờ vòng eo của Hoàng Oanh chỉ còn có năm mươi lăm.
Cả nhà im vắng. Trời nắng quá không ai muốn hỏi chuyện với nhau. Tâm hồn non dại của Oanh chỉ còn biết khép kín, cố phủi sạch những giấc mơ êm đềm. Bây giờ nhìn mặt trời Oanh cứ tưởng mặt trăng. Làm sao quên được ngay được điều mà mình hằng muốn nhớ.
Chị Duyên hé cửa gọi Hoàng Oanh:
- Sao không ăn cơm mà nằm vùi ra đấy. Nhỏ này điên thật rồi, trời nóng gần chết, quạt máy quạt muốn sút ốc, văng bù lon mà mi đắp chăn kín mít.
Rồi chị Duyên lại sờ trán Oanh, cử chỉ lo lắng hệt như Quỳnh lúc nãy.
- Con này bệnh rồi. Em thấy trong người thế nào?
- Em chỉ cảm một chút thôi.
- Cả nhà đang chờ cơm em đó. Ông Trí này kì thật, chủ nhật rảnh rỗi, cứ để em ở nhà, không học thì xem tivi, có đâu lại khuyến khích đi chơi, Sài Gòn này em chưa thấy quen cứ đi lang thang ngoài nắng nên bệnh rồi.
Tiếng chị Duyên oang oang khắp phòng. Ngoài cửa đã lố nhố hai ba người.
- Con nhỏ thật thà hết biết. – Tiếng anh Tâm. – Được rồi, nếu nhà này không ai rảnh thì Phú này, mỗi sáng chủ nhật nhớ dẫn cô em họ tao đi đây đó dùm để nó theo anh Hai tao riết có ngày điên nặng.
Tiếng bác gái vọng lên:
- Hoàng Oanh sao đó, để bác kêu chị bếp nấu cháo cho con ăn nhé.
Hoàng Oanh ôm chiếc gối vào lòng:
- Bây giờ cổ họng em đắng ngắt, không muốn ăn, thử chiều xem có đỡ không.
- Chị mua thuốc cho em. Cảm nắng rồi đó.
Hoàng Oanh không đáp, không những mệt mỏi vì phải cố học mà dường như là đã quá rã rời. Những suy nghĩ trong đầu, xót xa trong tim, Oanh gục đầu xuống giường mà Oanh không biết mình mắc bệnh gì nữa.


__________________
Bảo không nhớ sao lòng ta trống vắng.
Bảo không đau sao tim thắt nhịp ngừng
Bảo thôi nhé từ đây ta thôi nhé ....
Nhưng tình chờ tình đơi đến thiên thu.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #14  
Old 11-07-2004, 10:04 PM
MauuTimmToiiYeuu MauuTimmToiiYeuu is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Aug 2004
Nơi Cư Ngụ: ViNa CaSiNo
Bài gởi: 2,258
Send a message via MSN to MauuTimmToiiYeuu Send a message via Yahoo to MauuTimmToiiYeuu
Default

Chương 14



Hoàng Oanh vừa bớt bệnh là chỗi dậy đi học ngay, may mắn là cô bệnh ngày thứ bảy, chủ nhật nên không phải bỏ dở buổi học nào. Như Quỳnh đón Hoàng Oanh ngay tại cổng trường.
- Hôm qua ta sang đón mi đi thi ghi danh người mẫu thời trang mới hay mi ốm vì tương tư Hoàng Vũ. Nhưng khi vừa mới ghi tên xong, ta mới thấy mình không có cơ hội lọt vào vòng tuyển vì vòng eo ta phì hết mấy phân. Mi thì được.
- Ta chưa bao giờ dám nghĩ tới điều đó. – Hoàng Oanh mỉm cười.
Như Quỳnh đặt hai hộp sữa lên bàn:
- Ghé thăm mi một lát ta phải về thôi. Mấy ngày nay đi chơi riết không chuẩn bị bài vở gì cả. Phải công nhận rằng Sài Gòn vui thật.
Như Quỳnh cười duyên rồi ra về nhanh như lúc đến. Hoàng Oanh nhắm nghiền đôi mắt, hạnh phúc đối với cô chỉ là chiếc bóng. Muộn mất rồi. Không hiểu sao lúc Như Quỳnh vào thăm, Hoàng Oanh chỉ mong nó về cho cô ngủ thêm một lát nhưng bây giờ trở lại giường nằm, cô không sao ngủ được. Cô phải làm một việc gì đó để giết thời giờ. Tập trung học bài không được mà ngủ cũng không được, quần áo đã được giặt ủi mỗi ngày, Hoàng Oanh nhìn từng hàng quần áo trong tủ với vẻ hài lòng. Phải nói rằng chị Duyên thật tốt, rất phóng khoáng trong việc mua sắm nhờ đó mà Hoàng Oanh đẹp hẳn lên.
Chiều nay trời thật trong, nắng hiu hiu thật lý tưởng cho cuộc dạo chơi, Hoàng Oanh mon men về cổng sau đến ngôi nhà của Phú. Hình như ai đó vừa mới tưới nên cây cỏ ở đây tươi mát và nền đất vẫn còn ẩm ướt.
Phú xuất hiện ngay trên bậc thềm với bộ đồ thể thao. Anh hất mặt hỏi:
- Đi chơi không Oanh?
Oanh nhận lời và ngay lập tức về nhà thay đồ. Đi ngang qua phòng chị Duyên cô rụt rè.
- Em đi phố một lát chị nhé.
Đang đọc báo chị Duyên ngẩng lên:
- Phải chi có ai đi cùng với em, chị đỡ lo. Em mà lạc đường chắc có nước bị bắt cóc quá.
Hoàng Oanh lắc đầu, chị Duyên nhận xét:
- Da em đẹp lắm. Da trắng, mắt đen, môi đỏ nhưng có hơi gầy một chút thôi. Nét gầy đó làm em tươi trẻ hơn.
Hoàng Oanh cắn môi. Không biết có bao giờ Hoàng Vũ nhận ra điều đó không, có lẽ Vũ đã quên Oanh như quên bụi cỏ dại ven đường.
Phú để máy xe hơi nhỏ.
- Oanh muốn đi đâu?
- Tùy anh, đường phố Sài Gòn Oanh cũng không rành lắm.
Trời mỗi lúc một dịu đi, từng đôi, từng đôi tươi cười sánh bước bên nhau trên đường phố. Họ nói gì? Họ nghĩ gì? Chắc là họ đang mơ đến chân trời hạnh phúc! Hoàng Oanh cũng đã từng mơ nhưng ngay từ bây giờ lòng tự nhủ thôi đừng mơ nữa. Chữ “thôi đừng” sao mà cay đắng quá chừng?
Chiếc xe tấp vào lề. Phú dẫn Oanh vào một căn phòng sang trọng. Hoàng Oanh như đang đi giữa cơn mơ, cô không thấy tấm bảng karaoke gia đình Phú chỉ ở trên. Ngồi yên vị được vài phút, Phú đi ra bên ngoài mang vào hai ly cà phê và một bình trà nóng. Anh điều chỉnh âm ly trước mặt.
Phú đưa cho Hoàng Oanh danh sách một số bài hát, chỉ cô cách sử dụng remote. Một số bài hát theo tay Phú hiện lên màn ảnh. Tiếng nhạc dìu dịu. Phú cất tiếng hát bài Lòng Mẹ. Giọng truyền cảm, dài hơi, giàu âm điệu khiến Hoàng Oanh thán phục. Bài hát kế tiếp là Mùa xuân trên thành phố Hồ Chí Minh. Đến bài Tình cờ của nhạc sỹ Diệp Minh Tuyền thì Hoàng Oanh giựt micro từ tay Phú. Tiếng nhạc dồn dập khiến cô hát muốn đứt hơi.
Cứ như thế từ bài hát này sang bài hát khác, cô và Phú hát say mê. Hát đến khan cổ, thậm chí bỏ quên cả hai ly cà phê nguội ngắt.
Hai giờ đồng hồ trôi qua thật nhanh, Phú hỏi nhỏ:
- Hát thêm một giờ nữa nhé?
Oanh thích lắm nhưng cô thấm mệt nên nói khẽ:
- Về thôi.
- Sao, la hát một hồi có vơi được nỗi bực dọc trong lòng chút nào không?
Oanh xoay lại nhìn Phú ngạc nhiên:
- Ơ…sao anh biết?
Phú thọc tay sâu vào túi quần.
- Không phải là bực mà là đang buồn thì đúng hơn. Nỗi buồn không tên mà.
Hoàng Oanh chối phăng:
- Không phải, Oanh hơi nhức đầu.
- Bây giờ mình về mà không ăn uống gì sao?
Hoàng Oanh vờ nhăn nhó:
- Em muốn về nhà.
Số tuổi của Phú không lớn lắm so với Oanh nhưng đối với cô, cỡ tuổi Phú làm Oanh xưng em không ngại miệng như với Vũ, suy cho cùng thì Vũ là bạn học, còn Phú thì không.
Đến cửa nhà Phú buông một câu khiến Hoàng Oanh sững sờ.
- Khi nghe thằng Tâm nói rằng nó có cô em họ từ Bình Dương đến trọ học có dáng dấp và gương mặt đẹp rực rỡ như cành hồng đến kì khai nụ thì anh không tin và thấy nó phóng đại quá. Nhưng khi gặp em tại nhà, anh mới thấy nó đúng một nửa. Em có gương mặt thu hút thật nhưng sao buồn quá chừng. Coi chừng già trước tuổi đó.
Hoàng Oanh quay đi một mạch, cô không sao chịu được những lời khen chê đó. Dẫu biết câu nói của Phú rất đúng với tâm trạng cô vào lúc này.
Hoàng Oanh từ giã Phú ngay cổng, cô vừa bước vào nhà thì đã thấy chị Duyên vẫy tay trên bậc thềm nhà.
- Oanh có thư từ Mỹ về. Bạn em hở?
Hoàng Oanh vội gật đầu. Gương mặt thoáng nét tươi vui, cô nhận bức thư trên tay chị rồi quay vào nhà áp là thư lên ngực sung sướng thì thầm:
- Vũ này, trong tình yêu người ta phải luôn hy sinh, luôn chịu đựng những nỗi cô đơn trống vắng. Thế mà Oanh không biết đến điều đó. Oanh cứ trách Vũ, nhớ Vũ và buồn cho mình. Oanh thật hư quá.
Người ta nói những cánh thư là tâm sự, nỗi lòng cho nhau. Oanh đứng dậy đến bên cửa sổ, vén bức rèm xanh nhìn ra bên ngoài. Nắng chiều nhạt dần trên những dãy nhà thấp thấp xa xa. Tâm hồn Oanh bình thản lạ lùng. Hình như Oanh đã hiểu, tình yêu không chỉ là những mơ mộng lãng mạn, mà cần có sự hòa hợp nơi tâm hồn. Biết chờ đợi, biết phấn đấu trong công việc. Oanh đã từng nghĩ đến Hoàng Vũ phải ra đi với một người con gái đẹp và tiên đoán, anh sẽ dành tình cảm cho cô ấy nhưng Hoàng Oanh chưa bao giờ nghĩ rằng, Vũ sẽ tự ái, Vũ sẽ khó sử hơn khi phải nhờ người ta. Có những giây phút thoáng buồn và có những lúc chợt thấy mình bơ vơ đơn lẻ . Có lẽ Oanh đang trong tâm trạng của cô gái mới biết yêu lần đầu cứ ngỡ mối tình của mình là vĩ đại nhất thế gian, mà không nghĩ tới những chuyện tất yếu phải xảy ra trong cuộc sống như tiền học, tình bạn, tình cảm gia đình và những mâu thuẫn xoay quanh nó.
Không chần chờ gì nữa, Oanh mở thư đọc ngay.
“Cali ngày…tháng…năm…
Hoàng Oanh thân mến!
Vũ sang đây mới thấy nhịp độ học của các giới nỗ lực từng ngày. Vũ đi làm thêm vào ban đêm rồi phải vật lộn với chương trình học. Đầu tắt mặt tối.
Tuy nhiên đời sống dân trí ở đây rất cao. Chính vì lẽ đó mình phải phấn đấu hơn nữa, phấn đấu để thấy rằng mình cũng có đôi tay và khối óc như người khác. Và sẽ làm được mọi việc nếu biết siêng năng và chăm chỉ!
Sang đây, Vũ có cô bạn mới tên là Hoàng Thủy, dễ thương, sôi nổi và giỏi giang quá mức, đến độ Vũ phải noi gương cô ấy trong học tập. Đôi lúc cũng chán nản kinh khủng.
Oanh lúc này ra sao, chắc là vẫn mơ mộng mỗi ngày, giàu tự ái và vô số giận hờn chứ gì. Cho Vũ xin một ít đi. Vũ muốn Oanh thỉnh thoảng đến thăm bác Diệp, mẹ Kim Hiên và thắp dùm Vũ một nén hương trầm mỗi khi viếng mộ bạn thân.
Khi xa xứ, Vũ mới xác định được lòng mình đã thương yêu ai nhất trong thời gian trước đây. Người yêu Vũ chính là Kim Hiên đó. Ở Kim Hiên, Vũ đã nhận ra một nửa của mình ẩn thân nơi cô ấy. Và bên cạnh Kim Hiên, Hoàng Oanh là cô bạn thân nhất mà tuổi thơ ngây đã sớm rời bỏ Vũ suốt đời không trở lại.
Mong rằng Hoàng Oanh học giỏi, có nhiều bạn mới và khi nào có người yêu thì nhớ viết thư cho Vũ biết với nhé.
Thân mến,
HOÀNG VŨ
Nước mắt Oanh rơi lã chã, dù đã đoán biết một phần sự thật trước rồi. Trên con đường xứ lạ Vũ luôn phấn đấu với hình ảnh đơn sơ của Kim Hiên.
Có tiếng chân của chị Duyên, Oanh khép chặt cửa phòng lại. Ngay lúc đó lại có tiếng gõ cửa dồn dập, Oanh vội đến bên vòi hoa sen rửa mặt và làm như thể mình đang tắm để khỏi phải đối diện với người khác bằng cặp mắt đỏ hoe.
Một lát sau, có tiếng chân bên ngoài hành lang, vừa ló đầu ra Hoàng Oanh đã thấy anh Trí với gói kẹo trên tay.
- Nãy giờ Hoàng Oanh ở trong phòng mà không chịu mở đèn để anh phải tìm lung tung, cho Oanh nè.
Hoàng Oanh lấy gói kẹo, cười trừ thay lời giải thích.
- Ở đâu mà có nhiều thế?
- Em thi đạt kết quả trung bình khá. Như vậy là có cố gắng nhiều, mới dưới quê lên mà em không bị hẫng là hay lắm rồi. Dân thành phố luôn xác định rõ hướng đi cho con em mình khi bước vào lớp mười. Còn em, tuổi thơ thiếu thốn điều kiện học tập mà như vậy là giỏi lắm. Anh mừng cho em.
- Cám ơn anh.
Chị Duyên chạy ngang qua đứng lại đùa.
- Chia cho chị với Oanh, kẹo chocolate của Pháp đó, ngon hết ý.
Ngay lúc đó có giọng ồm ồm của anh Tâm.
- Chừng nào về quê thăm mẹ, nói cho anh biết để anh báo lại với người ta. Kẻo thôi người đứng chèo queo ở cổng trường, buồn một mình.
Thấy Hoàng Oanh mở to đôi mắt kinh ngạc, Tâm giải thích:
- Ngày nào thằng Phú cũng đứng chình ình cổng trường em với chiếc xe cá mập mà em không để ý à?
- Dạ em không thấy.
- Vậy lúc em đi ra cổng em thì em thấy những ai?
Hoàng Oanh chớp nhẹ đôi mi:
- Dạ em không thấy ai cả. Em hay có những suy nghĩ riêng lắm.
Chị Duyên kêu lên:
- Con nhỏ này là chúa mộng mơ.
Anh Trí xoa tay:
- Ừ, đời người cũng cần phải có những giây phút mơ mộng thì cuộc mới thú vị chứ. Nhưng đừng có lãng mạn… quá khó sống đó.
- Sẽ điên nặng đó. – Cái giọng tưng tửng của anh Tâm không làm Hoàng Oanh giận chút nào. Mà Oanh lại cảm thấy có mối thân tình nào đó vây quanh. Bỗng dưng cô rươm rướm nước mắt.
- Em mà có được ngày hôm nay là nhờ ơn của hai bác và anh chị.
Cả ba cùng kêu kên:
- Ồ! Câu này khách sáo quá. Nhưng mà anh nói thật đấy. Em cũng rất dễ thương và chăm chỉ học. Biết vâng lời. Nếu không anh đánh đòn mỗi ngày chứ bộ!
Giọng anh Trí nghiêm nghị và ấm áp lạ lùng.
Bỗng dưng câu nói của chị Duyên làm cả ba hưởng ứng ngay:
- Chúng ta cùng xuống ăn cơm đi. Đói quá chừng.
- Ừ, phải đó.


__________________
Bảo không nhớ sao lòng ta trống vắng.
Bảo không đau sao tim thắt nhịp ngừng
Bảo thôi nhé từ đây ta thôi nhé ....
Nhưng tình chờ tình đơi đến thiên thu.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #15  
Old 11-07-2004, 10:06 PM
MauuTimmToiiYeuu MauuTimmToiiYeuu is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Aug 2004
Nơi Cư Ngụ: ViNa CaSiNo
Bài gởi: 2,258
Send a message via MSN to MauuTimmToiiYeuu Send a message via Yahoo to MauuTimmToiiYeuu
Default

Chương 15



Hoàng Oanh đặt chiếc túi du lịch xuống chiếc đi văng cũ kĩ ngỡ ngàng nhìn những đồ vật chung quanh. Lạ thật, sao lại nhiều và nửa lạ nửa quen thế này.
Tiếng mẹ vang từ dưới bếp lên:
- Hoàng Oanh về rồi đó à? Mệt không con?
Vừa lúc ấy bà Diệp cũng vừa lên tới nhà trên, bà đặt ly nước trước mặt Hoàng Oanh.
- Uống nước đi cho khỏe. Nưới dừa đó. Đi xa chắc là con mệt lắm rồi.
Hoàng Oanh mệt thở không ra hơi. Cô chưa hết ngạc nhiên khi thấy mẹ Kim Hiên sang đây chơi. Thế thì hay quá rồi. Mẹ có người bầu bạn và bà Diệp cũng vậy. Nhưng lạ một nỗi, trước đây hai bà chỉ quen biết chứ không thân thiện như hiện tại. Thế mà vì cớ gì có sự thay đổi?
Biết Hoàng Oanh thắc mắc nên bà Diệp không chần chừ giải thích ngay:
- Hoàng Vũ viết thư cho bác thăm hỏi sức khỏe và nó yêu cầu bác bán ngôi nhà cũ đi, chừa lại miếng vườn cho người ta mướn lấy lời mà sống rồi sang ở với mẹ con trong thời gian con lên thành phố học. Ngẫm nghĩ lời Hoàng Vũ nói có lý nên bác cầm lá thư sang cho mẹ con xem. Và sau một tuần suy nghĩ, mẹ con bằng lòng. Bác đã đưa một phần vốn cho mẹ con buôn bán rồi ở nhà nấu cơm cho mẹ con về có ăn liền. Chị em hủ hỉ có nhau cũng vui lắm con à.
Mẹ của Oanh giờ mới lên tiếng.
- Chuyện của con và Hoàng Vũ không biết tới đâu. Nếu ông trời se duyên thì hai đứa sẽ thành. Còn nếu ngược lại, thì Hoàng Vũ sẽ xem con như em gái.
Hoàng Oanh thầm khen giải pháp của Hoàng Vũ có lý thì ngay lúc đó bà Sang đã trao cho cô hơn mười bức thư của Vũ. Thì ra anh vẫn đều đặn gửi thư về an ủi bác Diệp. Con người Hoàng Vũ rất tình cảm. Bỗng dưng, Hoàng Oanh thấy mình được an ủi hơn khi nhớ tới câu danh ngôn.
“Khi đến bằng trái tim, khi đi cũng bằng trái tim”
Nói chuyện rôm rả một lát, Hoàng Oanh đi tắm. Về nhà mình cô nghe yên vui kỳ lạ. Và bộ đồ mặc trên người cũng trở nên xa hoa. Bác Quý và các anh chị đều gửi quà về cho mẹ. Nào là tôm khô, lạp xưởng, bánh ngọt, coca lon…
Hai bà mẹ đón tiếp quà cáp với vẻ hài lòng và phân ra xem cái nào để lâu được, cái nào nên dùng trước một cách thực tế.
Sáng hôm sau, cảm giác đầu tiên khi mở mắt là sự yên tĩnh. Cô lắng tai nhưng không nghe được quanh mình tiếng động nào dù thật nhỏ. Nhẹ nhàng kéo chốt cửa sổ. Hai cánh cửa gỗ mở toang. Một mùi hương nhè nhẹ êm dịu đưa vào: ôi hương bưởi! Hoàng Oanh hít mạnh. Hai cánh mũi phập phồng. Có tiếng quét lá ngoài sân. Giờ này chắc mẹ đã ra chợ bán tạp hóa rồi, còn bà Diệp dậy sớm lo cơm nước và tiếng quét lá chắc chắn là do bà.
Dưới bếp chiếc lồng bàn mới tinh đập lên mâm thức ăn nhỏ, lại bát cháo hoa với nửa trứng hộp vịt muối chứ gì. Hoàng Oanh nhón nhẹ để xem. Đó là một bữa cơm sáng, canh mồng tơi nấu với tôm khô và cá lòng tong kho tộ. Thật ngon.
Không hiểu sao giờ đây Hoàng Oanh lại thấy mình sung sướng quá đỗi. Cô được hai bà mẹ thương yêu và một người anh từ phương xa thăm hỏi. Thời gian nhè nhẹ phổ nhạc đi qua, chờ mong với rung cảm bồi hồi. Ngày tháng như cuốn lụa tròn, êm ả, nhẹ nhàng buông từng khoảng khắc. Không biết ngày mai này mỗi ước mơ trong mỗi người có được thành hiện thực không nhỉ?
Đêm nay rất lạ, mới vào giường Hoàng Oanh đã ngủ ngay. Trong giấc ngủ bồi hồi với một chút bối rối cô nghe tiếng gọi:
- Hoàng Oanh! Hoàng Oanh!
Cô giật mình bật dậy nghe ngóng.
- Hoàng Oanh! Hoàng Oanh!
Đúng rồi, đó là tiếng gọi của Hoàng Vũ. Cô sung sướng quá đỗi. Cô cuống quýt để cho hạnh phúc sóng sánh như chất rượu quý sóng sánh trong ly. Tiếng gọi của hoàng tử lòng cô chăng?
Cô muốn réo gọi Hoàng Vũ. Nhưng sao lạnh lùng quá, tiếng cô mất hút trong không gian. Âm thanh không vang thành tiếng. Tiếng gọi của cô như đầu kim nhỏ lao vào không gian vô tận, chìm nghỉm.
Không còn nghe tiếng gọi nữa. Hình như nốt nhạc của con tuấn mã mờ nhạt. Xa dần. Hình như cô đã không mở cửa và Hoàng Vũ đã bỏ đi.
Mới năm giờ sáng, bà Sang đã nghe tiếng gõ cửa. Ai đây nhỉ? Cánh cửa mở. Một chàng trai tóc đẫm sương bước vào hỏi nhỏ:
- Thưa có phải đây là nhà của cô Hoàng Oanh không ạ?
- Hình như cháu từ trên thành phố mới xuống? – Bà Sang ngờ ngợ.
Chàng trai xác nhận:
- Vâng. Cháu tên Đồng Phú, xin cho cháu gặp Hoàng Oanh.
- Cháu ngồi chờ một chút. Nó đang chạy bộ xung quanh nhà.
Trước mặt Đồng Phú là chân dung của một người mẹ quê chất phác, lam lũ vất vả nuôi con. Và xa xa là những đóa mẫu đơn, những cánh chuồn chuồn còn long lanh sương sớm.
Những giàn mướp xanh ngát với vô số trái tí teo đủ thứ hình thù. Và Hoàng Oanh xuất hiện trong chiếc áo bà ba màu trắng có hai túi đằng trước. Vừa nhìn thấy Đồng Phú, Hoàng Oanh hốt hoảng:
- Hai bác trên ấy có chuyện gì à?
- Không có. Chỉ vì hôm qua đi công tác về vội đến nhà Tâm tìm Hoàng Oanh nhưng không gặp. Nói qua nói lại vòng vo một hồi nó mới bật mí chỗ ở của Hoàng Oanh đó.
- Nhưng có gì quan trọng không anh?
Đồng Phú định nói gì đó nhưng lại thôi, anh vờ cho tay vào túi lấy ra một vật nhỏ:
- Quan trọng chứ. Anh có món quà tặng Oanh.
Hoàng Oanh nóng nảy:
- Nhưng cái gì chứ?
Đồng Phú cho tay ra phía sau, rồi anh giật mạnh lại đằng trước, Hoàng Oanh reo lên:
- Ồ! Ngộ nghĩnh quá!
Một bầy chuột bạch trong chiếc lồng son thật đẹp. Hoàng Oanh bật cười nắc nẻ.
- Ở quê có lắm chuột mà anh còn chi viện thêm nữa.
Đồng Phú ngớ ra:
- Tại anh thấy nó dễ thương chứ bộ.
Hoàng Oanh không nói lời cảm ơn mà cô chạy một mạch ra phía sau vườn. Chỉ cho Đồng Phú thấy khung trời ngập nắng. Chỗ nào cũng có gắn bó với Hoàng Oanh cả. Cô không ngờ mới có hơn một năm đi xa mà ngỡ như cô đạ được sinh ra và nuôi lớn lên bằng dòng suối ngọt và hạt gạo nơi đây một lần nữa khi trở về thăm nhà.
Chỉ có điều bây giờ cô đã lớn lên, biết suy nghĩ chính chắn hơn một chút và những lúc như thế cô mới thấy một thời nông nỗi đã qua chính là kỷ niệm đón bước chân cô vào đời.


__________________
Bảo không nhớ sao lòng ta trống vắng.
Bảo không đau sao tim thắt nhịp ngừng
Bảo thôi nhé từ đây ta thôi nhé ....
Nhưng tình chờ tình đơi đến thiên thu.
Trả Lời Với Trích Dẫn
  #16  
Old 11-07-2004, 10:09 PM
MauuTimmToiiYeuu MauuTimmToiiYeuu is offline
Senior Member
 
Tham gia ngày: Aug 2004
Nơi Cư Ngụ: ViNa CaSiNo
Bài gởi: 2,258
Send a message via MSN to MauuTimmToiiYeuu Send a message via Yahoo to MauuTimmToiiYeuu
Default

Chương 16



Vào những ngày tháng hạ, trời cao nguyên lồng lộng. Nắng đổ xuống nương dâu, lá me xanh mướt, phượng nở đỏ ối một vùng. Người ta thấy lá cây rừng xôn xao. Gió đổ rì rào, Hoàng Vũ nhìn từ đồi thông xuống thung lũng ngắm từng đàn chim đang thả mình trong nắng ấm. Hoàng Vũ trở về quê ngoại thăm bà nhưng được tin bà mất.
Thắp cho ngoại nén hương, Vũ ra phi trường bay về Sài Gòn với bao buồn vui nô nức. Có lẽ bây giờ Hoàng Oanh đã lấy chồng, Oanh đậu tốt nghiệp chưa? Và đã đi làm chưa?
Rừng cao nguyên về trưa nắng đổ thênh thang. Gió mênh mông, tóc Hoàng Vũ hứng từng đợt gió lộng. Không biết nắng Sài Gòn có còn gay gắt như trước không?
Hành trang Vũ mang về đây là mảnh bằng học lực và trái tim đỏ hồng màu máu yêu thương.
Có lẽ Hoàng Vũ không bao giờ ngờ rằng Vũ đã từng trải, từng mở rộng lòn mình với một cô gái khác bằng phút đam mê mặn nồng.
Trên chuyến taxi này sẽ đưa Vũ về Bình Dương. Vũ trố mắt nhìn hai bên đường với bao ngỡ ngàng. Xa lộ nối tiếp nhau. Những khu công nghiệp đồ sộ và sừng sững suốt dọc đường. Bình Dương đã là một trong những tỉnh lỵ phát triển nhất miền Nam. Bỗng dưng lòng Vũ chùng xuống một nỗi niềm. Như thế thì mẹ Kim Hiên sống ra sao đây. Với giàn bầu, giàn mướp. Với những dây trầu và buồng cau hai mùa nước dâng. Vì anh đã thấy, dưới sự phát triển rầm rộ của nhà máy thì chắc chắn rằng mùa màng vườn cây của nông dân ở đây nếu không bị ô nhiễm trầm trọng thì cũng bị thất thu mất thôi.
Hình ảnh người mẹ lưng còng da nhăn nheo làm lòng Vũ mến thương quá đỗi. Người mẹ cô độc. Suốt đời thắp nến cho con. Dù năm tháng qua đi nhưng nhất định mẹ sẽ nhìn ra Hoàng Vũ.
Có nên tâm sự cho mẹ nghe những gì xảy đến với Vũ không?
Bất chợt Vũ nhớ tới một bài hát hồi còn nhỏ anh đã từng hát với Kim Hiên và Hoàng Oanh:
“Về Bình Dương mang bao tình thương
Vườn lá xanh xanh bát ngát quá xanh
Mùa sầu riêng dâng bao nguồn vui
Kìa trái măng đã chín trên cành
Tiếng trẻ thơ khúc khích ngoài sân
Chiều dần xuống thôn trang phai màu
Đồng lúa xanh muôn tiếng hát lơ
Hò lơ lờ trăng treo đầu thôn”.
Dãi nắng chiều hắt lên áo Vũ như một tấm quạt nan, Vũ ra hiệu cho xe dừng lại. Ngôi nhà tường đỏ au mọc lên trên mảnh đất tốt. Một người phụ nữ trẻ bồng con bước ra khi thấy người khách lạ.
- Bà Diệp đã bán nhà cho tôi và đã đi đâu rồi. Tôi mới xây nhà lại nên chú không nhận ra cũng phải.
- À, mà quên, bà còn giữ lại mảnh đất trồng hoa màu cho người ta mướn đó. Hổm rày cũng có người hỏi mua.
- Vậy chị có biết hiện giờ bà Diệp ở đâu không?
- Nghe đâu ở gần trường học nào đó.
Tự dưng Hoàng Vũ nhớ tới nhà Hoàng Oanh, anh vội lên xe.
Trời đã sụp tối, chạy một khoảng đường nữa rồi dừng lại. Hoàng Vũ bước thật vội vàng. Hai người mẹ già tóc bạc ngồi trên chiếc phản gỗ… Ô… có phải là…
Bất giác Vũ kêu lên:
- Con về đây, bác ơi!
Nghe tiếng, hai người đàn bà quay lại. Hoàng Vũ im lặng vì xúc động. Bà Sang nhìn Vũ từ đầu đến chân như muốn xác nhận rằng đó chính là người con bằng xương, bằng thịt từ bên kia địa cầu trở về.
- Cháu về thăm nhà và sẽ làm việc tại đây.
Không hiểu sao trước mắt hai người mẹ quê, Hoàng Vũ thấy mình nhỏ lại như ngày nào. Dẫu tóc hai người đã bạc nhưng giọng nói vẫn êm đềm như thuở nào. Bình thản, đó là năng lực phi thường của người mẹ không sợ hãi trước nỗi đau.
Giọng bà Sang nức nở:
- Thấy chưa chị. Tôi đã nói là nó không quên mình mà.
- Tôi cũng tin như vậy đó nhưng tôi không nói ra. Đợi nó về tôi mới nói cho nó nghe là tôi rất tin nó. À, cháu ơi ba mẹ cháu có khỏe không?
- Thưa, cháu đã lãnh ba mẹ sang bên ấy. Anh chị cháu có vài người đã di cư hẳn sang Cali lập nghiệp. Riêng cháu rất muốn phục vụ cho quê hương mình, vấn đề chỉ còn là công việc và thời gian thích hợp.
Cái chân thành của hai bà mẹ có sức đẩy ra ánh sáng những tình cảm âm thầm mà Hoàng Vũ muốn giấu giếm. Giọng Hoàng Vũ nhẹ hẫng đi.
- Thế Oanh ở đâu hở bác?
Bà Sang đập nhẹ tay mình lên tay Vũ:
- Câu hỏi này nghe được đây. Nó ra trường rồi, sắp đi làm. Hiện giờ nó còn học thêm vi tính, tin học gì đó.
- Thế Oanh có gia đình chưa ạ?
- Chưa đâu. Nhưng nó có bạn rất thân.
Hoàng Vũ nghe nhẹ nhõm trong tim. Bất chợt chàng nhận ra ánh mắt dò hỏi của hai bà mẹ.
- Chuyện của Vũ thế nào rồi?
- Con đã một lần dấn thân, nhưng đến bây giờ thì vẫn một mình.
Chẳng có vầng trăng nào chịu xế bóng khi chưa lên cao vằng vặc. Vũ chợt nghĩ như vậy khi thấy hình ảnh Hoàng Oanh lồng trên khung gỗ. Vẫn nụ cười tươi với làn tóc mây bốn mùa.
Có một điều gì đó chợt đến và dâng cao trong hồn. Không hiểu là Hoàng Oanh có xem Vũ là người bạn rất thân trong hiện tại? Hay Vũ chỉ là hình ảnh của quá khứ?
Vũ chờ đợi sự chọn lựa ở Hoàng Oanh và Vũ tin rằng dù được chọn hay Vũ phải rẽ sang một lối khác thì quyết định của Hoàng Oanh lúc này là quyết định đúng đắn nhất. Sẽ mang đến cho anh một cuộc sống hạnh phúc.
Hạnh phúc không mong manh.


__________________
Bảo không nhớ sao lòng ta trống vắng.
Bảo không đau sao tim thắt nhịp ngừng
Bảo thôi nhé từ đây ta thôi nhé ....
Nhưng tình chờ tình đơi đến thiên thu.
Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 09:51 PM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.