|
|
|
#1
|
||||
|
||||
|
Truyện Thơ : Hồng Nhan Đa Truân Cao xanh khéo cợt hồng nhan Giai nhân đẫm lệ đa đoan một đời Trách hờn Con Tạo vẽ vời Trò đùa may rủi khiến người thương đau *~**~* Trên núi vắng một già một trẻ Mái tranh nghèo lặng lẻ quanh năm Người cha tóc bạc hoa râm Từ ngày tiển bạn trăm năm lệ nhoà Thương con thảo thiết tha cố sống Phụ tử tình biển rộng mênh mông Núi non lặn lội gánh gồng Cha con quấn quít một lòng nuôi nhau Một hôm bão xô ngàn cây ngã Bao tai nàn gieo hoạ đớn đau Người Cha lâm bệnh cơ cầu Mắt loà sưc yếu bội sầu dâng cao Nàng Sơn Nữ thương Cha bật khóc Sáng tối kề cực nhọc bán bưng Gánh hoa trang trải nợ nần Đầu làng cuối chợ tảo tần gót son. *~**~* Trăng mười sáu viền tròn vành vạnh Gió núi mừng vỗ cánh xôn xao Nàng tươi tợ cánh hoa đào Dầu trăm nẻo khổ đương đầu sớm hơm Đen mườn mượt tóc thề suối cuộn Thắt thành hai bím lọn xinh xinh Mắt bồ câu luống gợi tình Môi cười duyên đủ để nghìn hoa ghen Mảnh vườn nhỏ một tay chăm bón Trăm sắc màu hoa rộn bướm ong Nhiều chàng trai trẻ nuôi lòng Chờ duyên mai mối nụ hồng thơm tho Vốn nhỏ nhẹ, đoan trang, thuỳ mị Nàng rằng lòng chưa nghĩ xa xôi Tình thương phụ tử khó rời Chưa tròn chữ hiếu ngại đời mĩa mai. *~**~* Ngày lại tháng hoa sai nụ thắm Gánh hàng hoa vượt dặm cỏ gai Mồ hôi giọt vắn giọt dài Tiếng rao thánh thót miệt mài lối quanh Ngờ đâu được đoạn đành tin dữ Bỏ gánh hàng nín thở, nghẹn tim Tin Cha ngã chết bên thềm Chiều mưa giăng lối chân mềm quỵ đau Tỉnh giấc dậy giữa phòng ngơ ngác Nàng vội vàng dáo dác "Cha ơi !" Chợt nghe tiếng kẻ nói cười Rẽ mành bước lại một người đàn ông Hắn khẽ hỏi han "Nàng đã khoẻ ? .." Mời lên xe có kẻ đưa về Nàng thời ruột dạ nảo nề Cảm ơn vội vả nguyện thề ghi ân. *~**~* Nhan khói trắng chập chờn bia mộ Khóc thương Cha lệ nhỏ đêm ngày Từ đây cô lẻ thân gầy Đời trơ trọi quá còn ai dắt dìu Đương tức tưởi chợt vai ấm lại Hắn, người dưng e ngại áo choàng Cuống cuồng cởi trả vội vàng Thì người ta đã lẹ làng lên xe Nàng ngã bệnh xanh xao cơn sốt Xóm giềng thương thuốc hốt vài thang Eo ôi cái cảnh cơ hàn Đơn thân chiếc bóng vỏ vàng làm sao Hơn hai tháng mê man chưa tỉnh Kẻ ra vào luýnh quýnh lo toan Chừng như hồn đến địa đàng Xác thân còn đó hồn nàng thoảng vương. *~**~* Vẫn là Hắn, cạnh giường chăm chút Miếng cháo tơi tay múc tay nâng Bệnh đau bớt được mấy ngần Hương da thịt đã quen thân gợi tình Chim ríu rít đầu vườn kẽ lá Mở mắt nhìn kẻ lạ đà quen Ngượng ngùng chưa tỏ trắng đen Cảm tình quân tử đôi phen nặng lòng Thu đố lá nắng hoàng hôn ấm Đồi núi buồn tay nắm bàn tay Hắn thề quyết chẳng đổi thay Đá vàng khắc khít vạn ngày không phai Ngày lễ cưới pháo vang đầu ngõ Nàng yêu kiều bước nhỏ vu quy Thanh niên đâu phải hiếu kỳ Chỉ rằng tiếc đoá nhu mỳ xóm hoa. *~**~* Xe dừng lại bên nhà chú rễ Họ hàng đâu để kể mấy người Kẻ thương rót tiếng ngậm ngùi Trầu cau rượu ngọt dâng mời mấy ai Bỗng từ bụi hoa quỳ vàng rực Một người lao ra trước xe hoa Acid sóng sánh một ca Tạt vào mặt mũi ướt nhoà mắt môi Nàng quỵ xỉu sau lần hớt hải Cháy bỏng người quằn quoại cơn đau Hắn không nói được thành câu Nhà thương cấp cứu cuối đầu ăn năn Thì vỡ lẽ, Hắn thời hoa bướm Dan díu và bịp bợm dối gian Bao đời thục nữ nát tan Gieo ngang trái để tội nàng trả oan Người thiếu nữ cố lòng gây tội Hận cuộc tình trao vội ghét ghen Chờ khi tiệc kết hoa đèn Đang tâm huỷ hoại Hắn bèn ra tay Phút lầm lẩn hại lầm kẻ khác Nơi tử tù chọn thác chuộc thương Sáng ra chết gục bên tường Tay còn nhỏ máu đỏ hường xót xa. *~**~* Nàng Sơn Nữ qua lần ngụp lặn Dưới biển đời cân nặng đớn đau Thế gian đen phủ một màu Mới hay cặp mắt bồ câu chết rồi Tay sờ soạn đường da lồi lỏm Nàng hoảng hồn bấn loạn tâm can Hỡi ôi, chua chát muôn vàn Còn chăng một cánh hoa tàn giữa xuân Xưa tiếng Hắn ân cần đưa đón Nay lạnh lùng, nhỏ mọn, gắt gao Phòng riêng một bóng xanh xao Cô dâu son trẻ đêm thâu nghẹn ngào Vốn liếng hết bỡi bao nghịch cảnh Hắn giở trò ranh mảnh than van Ĩ ôi mùi mẩn dạ nàng Đem vườn hoa thắm đổi vàng bán mua. *~**~* Dốc hết túi vì thua cờ bạc Bày thêm trò đốn mạt, bất nhơn Vợ son mang để góc đường Lon đặt trước mặt giả phường ăn xin Khách qua lại mắt nhìn mai mĩa Nàng thương chồng chống chế bỏ qua Nhưng không yên ấm cửa nhà Roi đòn trút vội thịt da tím bầm Trời xui khiến nợ ai nấy trả Nàng ngoan hiền mắc vạ oái oăm Sống thêm đau cảnh tơ tằm Nhủ lòng mệnh bạc đành cam thiệt thòi Suy tư mãi chiếc thoi thời vận Tháng ngày ròng đã tận cuộc chơi Làm sao định hướng cuộc đời Chi bằng vĩnh quyêt cho rồi ván đau Nàng viết bức huyết thư nhắn nhủ Người mình thương một thuở vàng son Nếu duyên thật sự vẫn còn Mong rằng kiếp khác vẹn tròn thuỷ chung Theo chiều gió lần mò từng bước Nàng gieo mình xuống vực đá leo Phía bên kia dưới ngọn đèo Người trần mắt thịt ngó theo điếng hồn. *~**~* Sau buổi nhậu bạn bè trai gái Hắn quay về gặp phải huyết thư Lao theo lối nhỏ đường mưa Máu loang dốc đá vừa mờ đấy thôi Tim thót lại , chỗ ngồi hai đứa Ngày hôm nào vai tựa vai nghiêng Khăn trao ngày cũ bên triền Phất phơ cánh gió đôi viền toan rơi Hắn gào thét " Tình nương em hỡi ... !" Vực sâu hờn khẽ dội "ơiiii ơiiii .." Rồi vang vọng khắp muôn nơi Tiếng đau như xé lòng người yêu đương Cho đến phút sau cùng mới biết Tình yêu thương da diết dường bao Hắn nâng khẩu súng ngang đầu Không gian lần nữa nhuộm màu trắng tang *~**~* Trời Thu ấy lá vàng hơn nữa Như tiển hồn sơn nữ đa truân Ôi đau thay cái nợ trần Hồng nhan nhi nữ vạn phần rủi rọ *~**~* Vào ra quanh quẩn bễ dâu Chín ngàn ngày dở viết câu ngậm ngùi Con Tạo sao khéo vẽ vời Nổi đau nhân thế cho người xót xa ! TSN
__________________
|
![]() |
| Ðiều Chỉnh | |
| Xếp Bài | |
|
|