|
#1
|
|||
|
|||
![]() Tực giận tràn đầy, Xích Mi lão tổ quát to một tiếng:
- Tiểu tử hãy coi công phu của ta. Xương bả vai lão bổng kêu lên răn rắc, rồi năm ngón tay lão nắm lại thành quyền đánh vào ngực Chu Cẩm Sơn Nên biết rằng các hảo thủ thường đợi đòn đối phương sắp tới nơi mới hơi chuyển động một chút để tránh, thành ra chỉ cách chừng gang tấc. Chu Cẩm Sơn đợi quyền của Xích Mi đến sát ngực mình gã mới nhích người về phía sau một chút, bộ vị vô cùng chính xác. Không ngờ, cánh tay của Xích Mi lão tổ bỗng dài ra thêm một tấc vì vậy gã bị trúng một quyền nơi ngực nghe "binh" một tiếng, rồi loạng choạng lùi về phía sau mấy bước, miệng thổ ra một búng máu. - "Thông Tí Quyền" - Giang Thành Hội la to - Chu đệ, ngươi phải đề phòng mới được! Chu Cẩm Sơn nhất thời thấy đầu váng mắt hoa song sự kỳ diệu của Bát Nhã Thần Công là ở chỗ đó, nội lực trong cơ thê gã tự động phát huy như nước triều dâng khi bị tác động nên chỉ trong khoảnh khắc gã lại thấy bình thường trở lại. Chu Cẩm Sơn tức giận nói: - Xích Mi lão tổ, ngươi học những công phu tà đạo như vậy chuyên hãm hại người khác, hôm nay ta quyết bẻ gãy tay mi! - Ngươi hãy thử xem! - Xích Mi lão tổ thách thức - Chúng ta đối chưởng là biết hơn thua ngay... Bụng Xích Mi lão tổ bỗng phình lên như cái trống, người lão biến thành một màu vàng ửng trông thật ghê sợ, hai tay lão xòe ra hướng về phía trước, chưởng phong ầm ầm xô ra. Chu Cẩm Sơn cũng sử dụng chiêu thứ nhất trong Bát Nhã Thần Chưởng là Lập Chưởng Đồ Long đánh lại. Hai luồng chưởng lực đập vào nhau phát ra một tiếng nổ kinh hồn, cây cối xung quanh đổ xuống ầm ầm. Chu Cẩm Sơn bị đẩy lùi ba bốn bước, mặt tái xanh còn Xích Mi lão tổ vẫn đứng yên chỗ cũ. Lão cười một cách độc ác. - Chu Cẩm Sơn. Hôm nay ngươi mới biết thế nào là lợi hại... Giờ chết của ngươi đã đến rồi đó... Chu Cẩm Sơn thấy Huyệt Đảm Trung đau nhói một cách kinh khủng, toàn thân lạnh buốt không sao chịu nổi. Gã lảo đảo suýt ngã xuống đất. Giang Thành Hội vội nói: - Chu đệ, để ta... Chu Cẩm Sơn xua tay: - Không sao! Đại hiệp không thắng được lão đâu, hơn nữa y là cừu thù của tại hạ... Cái kỳ diệu của Bát Nhã Thần Công là ở chỗ nó phục hồi nguyên khí rất nhanh. Gã ngắm vận công theo đúng khẩu quyết "Khí lực mà lưu thông thì liên hệ đến tinh thần ngũ tạng, chân khí đầy đủ thì đầy mà không vơi, liên miên mà không đứt đoạn, khí ở trong sinh huyết ở ngoài.. Chỉ trong khoảnh khắc, một luồng nhiệt khí từ Đan Điền bốc lên làm gã thấy khỏe khoắn, Chu Cẩm Sơn quát to: - Xích Mi hãy xuất chưởng nữa ra. Xích Mi lão tổ kinh ngạc thấy chỉ trong phút chốc khuôn mặt Chu Cẩm Sơn lại hồng hào như cũ, dường như không bị thương thế gì cả thì tức giận vô cùng. Lão không nói năng gì cả vận hết mười thành công lực thi triển đến tầng thứ tư của Lạc Hoa Chưởng Pháp. Chưởng kình từ bàn tay lão phóng ra như tiếng sét. Chu Cẩm Sơn biết lần này lão đã ra tay đến độ :Dt, nên uy lực không phải tầm thường. Gã cũng không biết được uy lực của Bát Nhã Thần Chưởng ra sao nên cũng sử dụng hết toàn lực xuất chiêu thứ ba của Bát Nhã Thần Chưởng là Mãn Thiên Hoa Vũ (Đầy trời hoa bay). Đây là chiêu cuối cùng gã có thể học được. Điều kỳ diệu đã xảy ra. Bát Nhã Thần Chưởng uy lực thật là ghê gớm. Nó kỳ lạ Ở chỗ đối phương càng dùng sức mạnh bao nhiêu thì lại càng bị nguy hiểm bấy nhiêu và chết vì chính chưởng lực của mình. Chưởng lực của Chu Cẩm Sơn đánh ra hòa với chưởng lực của Xích Mi lão tổ làm một rồi quay trở lại đánh vào chính lão. Một tiếng nổ khủng khiếp phát ra. Xích Mi lão tổ giống như bị sét đánh vậy. Người lão chỉ còn lại một nắm tro rã vụn bay khắp mặt đất dường như trên đời này chưa từng có lão bao giờ... Ngay cả Cao Thiên Thái đứng cách rất xa cũng không tránh khỏi số phận. Nơi gã đứng chỉ thấy một đống như đống than vậy. Chu Cẩm Sơn quay lại nói với Giang Thành Hội tất cả câu chuyện gã đã gặp Hứa Tố Trinh và báo tin cho lão: Vương Sở Hồng chính là con của lão song đã bị Cao Thiên Thái hãm hại chưa biết sống chết thế nào? Gã buồn bã nói: - Cao Thiên Thái đã giết chết Hồng muội, đệ bất tài không bảo vệ được xin đại hiệp tha thứ. - Ta phải cảm ơn thiếu hiệp mới đúng. Nếu như Hồng nhi còn sống nhất định ta sẽ... Lão định nói tác thành cho ngươi song nghẹn ngào không nói nên lời... - Giang đại hiệp, theo lời Cao Thiên Thái, Hồng muội đang ở Linh Sơn Cổ Tự, đại hiệp hãy đến đó ngay... bây giờ thù nhà đệ đã trả xong, võ lâm cũng được trừ một hậu họa, vãn bối muốn trở lại Thiếu Lâm một chút rồi sẽ quay lại gặp đại hiệp sau. - Thế cũng được - Giang Thành Hội nói - Vậy ta cáo biệt. - Còn nữa - Chu Cẩm Sơn nói rồi móc lá thư ra - Đây là lá thư của Vương Nhất Minh. Đại hiệp hãy giữ lấy. Gã vòng tay cáo biệt rồi tung mình đi nhằm hướng chùa Thiếu Lâm thẳng tiến. Được vài chục dặm, Chu Cẩm Sơn mới thấy mỏi mệt vô cùng vì gã đã vận dụng sức động thủ với Xích Mi lão tổ. Chu Cẩm Sơn bỗng nghe tiếng mõ lốc cốc đâu đây liền tìm đến thì thấy đó là một ngôi chùa tường phủ rêu xanh. Bên trong hương khói nghi ngút, nhưng lạ một điều là không có ai cả. Chu Cẩm Sơn tiến đến quỳ trước tượng Phật Tổ rồi khấn: - Đức Phật từ bi, con là Chu Cẩm Sơn nay đã hoàn thành tâm nguyện, trả thù được cho song thân xin đức Phật ban cho con một điều lành nữa phù hộ độ trì cho Giang Sở Hồng được bình an vô sự. Con nguyện suốt đời sẽ trừ gian diệt ác, đem sức mình cống hiến cho đời... Gã đang lầm rầm khấn vái bỗng nghe một giọng trầm trầm cất lên - Thí chủ, người là ai? Gã ngẩng đầu nhìn. Đó là một vị sư nhỏ bé cặp mắt hiền từ đang đứng trước mặt nhìn gã. - Vãn bối Chu Cẩm Sơn, xin tham kiến thần tăng. - Ta không dám nhận hai chữ "Thần Tăng" đâu - Nhà sư khẽ nói - Ta đã nghe hết những điều ngươi vừa nói ngươi hãy còn trẻ tuổi mà sao sớm bi quan như thế? - Vãn bối... - Chu Cẩm Sơn ấp úng nói. - Ngươi há không biết câu - Thánh nhân vong tình, hạ ngu bất cập tình, tình chi sở trung, chính tại ngã bối? - Vãn bối không hiểu - Chu Cẩm Sơn nói. - Niệm Phật là tốt, nhưng không phải như ngươi. Nếu như ai vào cầu gì cũng được thì những kẻ ác không biết cầu hay sao? Mọi việc là do nơi mình đừng như những người không hiểu biết mà... - Đại sư! Vãn bối hiểu rồi... xin đại sư cho vãn bối thỉnh cầu một việc... - Ngươi cứ nói... - Vãn bối phải lên Thiếu Lâm Tự, khi quay lại tìm đại sư thu nhận... - Không nên! - Vị sư xua tay - Trước khi qui y ngươi phải suy nghĩ cho kỹ không thể vì một lúc chán nản mà quyết định được... Ngươi hãy còn trẻ... - Nhưng vãn bối thân thích không còn một ai, những người thân yêu nhất... - Tại sao lại không còn một ai? - Nhà sư già nhướng cặp mắt lên - Còn biết bao con người lương thiện, rồi đồng đạo võ lâm của ngươi rất cần ngươi giúp sức? - Chu ca! Một thanh âm trong trẻo cất lên. Chu Cẩm Sơn quay lại, gã không tin vào mắt mình nữa Giang Sở Hồng đang đứng sững trên ngưỡng cửa, khuôn mặt tái xanh. - Chu Ca - Cô khẽ nói - Muốn xin lỗi Chu ca. Về việc... - Điều đó tất phải thế - Chu Cẩm Sơn ngắt lời - Muội còn sống là điều hạnh phúc nhất với ta rồi đó. Sao muội lại ở đây? - Muội bị Cao Thiên Thái đánh trọng thương rồi may mắn được tiền bối đi ngang cứu sống. - Vị tiền bối đó là ai? - Trúc Hư Tử. - ã! Thì ra là Trúc Hư tiền bối! - Gã lẩm bẩm rồi vui sướng nói với vị sư. - Thưa đại sư có phải mình làm điều lành cho người khác thì cũng sẽ nhận được những điều tốt lành đến, có phải không? - Đúng thế - Vị sư đáp - Đó là Nhân và Quả. Giang Sở Hồng nói với Chu Cẩm Sơn - Chu ca, từ nay muội sẽ mãi không xa rời Chu ca nữa, có được không? - Ta cũng ở bên muội mãi mãi - Chu Cẩm Sơn nói - Hồng muội đã gặp gia gia chưa? - Gặp rồi. Muội đã biết hết mọi chuyện đã xảy ra. Muội đọc lá thư của Vương Nhất Minh, dù sao lão cũng đã hối hận, lại có công nuôi dưỡng tiểu muội. Chúng ta cũng nên... - Huynh đã chôn cất Vương Nhất Minh tử tế rồi. Thế còn gia gia muội đâu? - Gia gia đi tìm má má! - Giang Sở Hồng nói. - Vậy thì thứ nhất, muội hãy cùng huynh lên Thiếu Lâm Tự viếng hai người đã. - Ai vậy? - Giang Sở Hồng hỏi. - Chuyện dài dòng lắm, huynh sẽ kể muội nghe. Sau đó chúng ta sẽ đi tìm gia gia và má má. Thấy Chu Cẩm Sơn gọi Giang Thành Hội và Hứa Tố Trinh là gia gia và má má. Mặt của Giang Sở Hồng ửng đỏ. Cô nói khẽ: - Chu ca bảo gì, muội cũng nghe! Hai người quay lại chào vị sư rồi dắt tay nhau đi ra. Vị sư mỉm cười nhìn theo bóng họ xa dần chỉ còn như hai cái chấm nhỏ phía chân trời rồi khẽ lẩm bẩm một mình: - Ngươi đã làm nhiều việc tốt! Nhân Quả là thế đấy! Hết
__________________
![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ![]() ************************************************** TRUM YEU GAI , CHET VI GAI SONG DE YEU , CHET VI YEU |
![]() |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|