Go Back   Vina Forums > Câu Lạc Bộ Giao Lưu > Nhịp Đập Trái Tim > Nghệ Thuật Sống
Hỏi/Ðáp Thành Viên Lịch Tìm Kiếm Bài Trong Ngày Ðánh Dấu Ðã Ðọc

Trả lời
 
Ðiều Chỉnh Xếp Bài
  #1  
Old 05-29-2005, 03:40 AM
Rinfu's Avatar
Rinfu Rinfu is offline
Nhóm Mài Mực
 
Tham gia ngày: Jan 2005
Bài gởi: 1,331
Default

Bố tôi bị chẩn đoán có vấn đề về tim. Sức khoẻ của bố rất xấu và không làm được những công việc ổn định. Bố vẫn sống bình thường nhưng thỉnh thoảng lại bị đau tim đột ngột và phải đến bệnh viện ngay.

Ra vào bệnh viện nhiều lần, bố nghĩ ra một cách để mình vẫn có thể làm việc: Bố tình nguyện làm ở khoa nhi của bệnh viện. Bố tôi rất yêu trẻ con và thật sự yêu thích công việc này. Bố chăm sóc những trẻ em bị bệnh nặng. Bố nói chuyện, chơi đùa và làm những đồ thủ công với chúng. Đôi khi một đứa trẻ qua đời, bố thường an ủi bố mẹ của đứa trẻ tội nghiệp rằng họ đừng buồn vì bố sẽ sớm lên thiên đàng và chăm sóc những đứa con của họ. Thậm chí bố còn hỏi họ có gửi một lời nhắn nào cho con của họ không.
Trong số những đứa trẻ mà bố từng chăm sóc có một cô bé bị liệt từ trên vai trở xuống. Tôi không thể nhớ nổi tên căn bệnh mà cô bé phải chịu đựng, nhưng tôi có thể cảm thấy được một cô bé 8-9 tuổi mà phải nằm liệt giường như vậy thì buồn đến mức nào. Cô bé không làm được gì cả, rất tuyệt vọng và hay khóc.

Bố tôi thường xuyên đến thăm cô bé, mang theo bút màu và giấy. Bố đính tờ giấy vào một cái bảng, ngậm bút màu vào miệng và vẽ, không hề dùng tay, chỉ đầu và cổ cử động. Bố đến tăhm cô bé hàng ngày và lần nào cũng vẽ cho cô bé xem. Bố luôn nói: “Cháu cũng có thể làm như bác nếu cháu thực sự muốn và cháu cũng có thể làm bất cứ điều gì nếu cháu quyết tâm làm điều đó!”.

Đến một ngày, cô bé cũng ngậm bút vào miệng và vẽ. Bố và cô bé đó trở thành bạn thân.

Một thời gian ngắn sau đó, cô bé được ra viện vì các bác sĩ không có cách nào chữa khỏi liệt cho cô. Bố cũng phải ngừng làm việc ở bệnh viện vì bố yếu quá. Nhưng thỉnh thoảng, nếu thấy khoẻ hơn một chút, bố lại vào thăm khoa nhi của bệnh viện…

Có lần, khi đang đứng ở hành lang bệnh viện, bố thấy từ đằng xa có một cô bé đang lại gần. Đó chính là cô bé bị liệt ngày trước, có điều là lần này cô bé đi được dù hơi khó khăn. Cô bé cố đi thật nhanh đến chỗ bố tôi, ôm lấy bố và đưa cho bố tôi một bức tranh rất đẹp- bức tranh đầu tiên cô vẽ bằng tay. Dưới bức tranh là dòng chữ: “Cảm ơn ông vì đã giúp cháu đi được”.

Bố tôi xúc động nhưng cũng ngạc nhiên: “Ông chỉ dạy cháu vẽ thôi mà!”. Cô bé lắc đầu: “Không phải chỉ vậy đâu, ông đã nói với cháu là cháu có thể làm bất cứ được điều gì nếu cháu quyết tâm, và ông làm cháu tin như vậy”.

Sức mạnh của yêu thương là một cái gì đó ngoài sức tưởng tượng của chính những người trao tặng. Bạn chỉ dạy một đứa trẻ vẽ một bức tranh nhưng đã trao cho nó cả một niềm vui sống và làm cho cả một số phận thay đổi.
__________________
Hôm nay dưới bến xuôi đò
Thương nhau qua cửa tò vò nhìn nhau
Anh đi đấy, anh về đâu
Cánh buồm nâu, cánh buồm nâu, cánh buồm...

Trả Lời Với Trích Dẫn
Trả lời


Ðiều Chỉnh
Xếp Bài

Quyền Sử Dụng Ở Diễn Ðàn
Bạn không được quyền gởi bài
Bạn không được quyền gởi trả lời
Bạn không được quyền gởi kèm file
Bạn không được quyền sửa bài

vB code đang Mở
Smilies đang Mở
[IMG] đang Mở
HTML đang Tắt
Chuyển đến


Múi giờ GMT. Hiện tại là 01:14 PM.


Powered by: vBulletin Version 3.6.1 Copyright © 2000 - 2025, Jelsoft Enterprises Ltd.