#1
|
|||
|
|||
![]() CHÙM THƠ LÊ HƯNG TIẾN
1. Lời tựa Thể hiện sự tuỳ tiện của vỏ ốc Cởi trần tôi những lớ mớ kiến thức Con dộng long tong lỏng tỏng lòng tòng Hơi thở phản sáng lần thần hồng hoang Bước từng dấu ngoặc mắc vào cạn nghĩ suy Sự tồn tại lướng vướng mặc định Con mọt lật lật trang sách sách Mót mọt tôi hơi thở vụn làm đêm độc giả đóng ngoặc Chẳng có sứ giả nào chấm một chấm than sau gáy đêm Để bản nháp âm thanh vò vò sột sệt Đối thoại trở về cô miên Bản nháp nháp bản nháp thành tôi độc bản độc bản Tư duy số lẻ Biểu thị số lẻ Đích thị số lẻ Thời khắc số lẻ Bản nháp số lẻ Bản sao số lẻ Số liệu số lẻ Số lẻ số lẻ Số lẻ số lẻ Thể hiện sự tuỳ tiện của vỏ ốc Những con số lẻ lơm chơm mặt nước Cởi trần tôi cứu vớt một ý tưởng Gội sạch không gian. 2. Thơ nhìn nghiêng Cái bóng đen bị đèn đỏ đỏ đỏ chụp mũ Ngôn từ rỗng nắng và bị vàng hớ Những dấu chân xanh trùi trụi không ai Bài thơ chưa đủ mày mạy làm tắt mắt Có những mày râu rẽ trái về sau Họ đi đâu. Đến đâu. Không biết Chỉ biết ngoài hiên gió ngổn ngang Có khi họ mang những câu thơ về rợp lại ngói hồng Người thiếu phụ dửng dưng rẽ phải Cái bóng đen xâu xé mặt trưa rát rạt Đèn đỏ đỏ bỏ ngỏ nhấp nháy Câu thơ rỉ tối Những cụ cao niên thăng thẳng một đường thẳng Câu thơ rù rì lên khói Đến ngã ba tam giác Có cụ lung lạc thơ mấy độ vuông chằn chặn Ngày cong đêm Lối em mơ mớ thành ý tứ Con đường rất thèm bóng rao vang Như đèn đỏ đỏ bật câu thơ điểm chỉ. 3. Chữ ký Những giọt sương vắt kiệt mồ hôi Cơn mê nào bấn loạn Nắng mai đóng dấu bàn chân khô khốc Chú bé lượm lặt mẫu chữ tàn canh Và gạch xiên con đường cô quạnh. Cái hồ ao ước như là định phận Con kiến lận đận tìm quên cái tên Có nghe hơi đất thở phào phào ngụ ngôn Vòng vo đường tinh khiết Kiến con tận tụy ký vào dấu lưng lửng... Nhiều khi chân lý buộc đường kẽ tay Những giọt sương vắt kiệt mồ hôi Hơi đất thở phào phào ngụ ngôn Chú bé hâm hẩm dòng suy tưởng bằng nước mắt mùa xanh Con kiến con leo vào giấc mơ ù tai chú bé. 4. Chuyện của mấy người Cây bàng lổ đổ nắng Dấu vết mốc meo lưng sóng Mỗi ngày chêm chêm tí lửa Vàng cánh gió làm con tim hổn hển. Có bà già nọ dắt trưa lên đồng Đem câu thơ gãy ngồi hong quê mùa Thằng bé ngó đăm đẳm bầy sẻ ngô Thổi trắng cái sáo diều đăm chiêu Cô gái nọ cũng vắt vẻo phần trong trắng Thổi hồn làm tinh chất Bỏ vào lọ điểm trang Bên kia cây bàng vẫn lổ đổ nắng Mấy tàn lá phủ xanh thời không tuổi Ai đó gọi tên mình bằng cái nhìn khiếm thị Chằm chằm chăm chắm suy tư Lẽ nào bà già lên đồng giặt nắng Lẽ nào thằng bé tắm trắng thời xanh Lẽ nào cô gái hao hao hờ nhạy cảm Ai đó ngồi chò hỏ cặm cụi ước ao. 5. Cô bé và những người lạ Quả tim được lôi ra từ trong túi thời gian Mỗi tên mỗi tuổi thức miệt vườn xưa sau muộn Cô bé vẫn hao gầy vầng trăng khuyết Và thới từng thớ thịt lên miệng đất thờn bơn Khoả nước trung trinh. Cô bé đẹp khi mùa về rầu lá Có anh nào lạ dẫm ướt vạt sương Cô bé buồn khi chiều nghiêng đổ Có anh nào lạ vỗ mành tiếng chuông Cô bé giận khi bắt đầu đến Có anh nào lạ nhớ quên mùa sau Cô bé khóc khi lòng phố vắng Có anh nào lạ giăng sợi hồng ngang vai Cô bé nhớ khi đêm nao đồng bóng Có anh nào lạ lóng ngóng phía hồn hoang Quả tim được lôi ra từ trong túi thời gian Mỗi tên mỗi tuổi chòng vòng nhơ nhớ Hạnh phúc vẽ bằng máu và vầng trăng khuyết Cô bé ướt sũng miền con gái Có anh nào lạ lấy nước mắt đổ vào túi thời gian. 6. Thiền Thiền trong sâu mắt Cái phận người dìm dẫm đong đo Chia ai chạng vạng rẻo vui buồn Hoàng hôn có khói Thiền trong cánh gió Đôi tay chạm hờ suy tưởng Niềm hân hoan lạc lõng đôi bờ Lối vào mù khơi Thiền trong chân phố Nỗi nhớ lan can từng ngõ cụt Ai ngồi tâm tưởng vắt màu thời gian Bàng bạc rỗng Thiền trong ngôn ngữ Trái tim ai giấu chiếc môi ngoan hạt ngọc Cánh sen hồng ngậm chuỗi chuỗi sát-na từ sâu mắt Cái phận người phả vào không khí Thiền trong cội thức Đêm đem cơ trần cởi sạch mùa riêng cũ Con đom đóm tạc vào thảm cỏ phù hư Ban mai lại độc hành 7. Thời vụ Bỏ vào khoảng trống Mấy vụ mùa thơ mảy may hạt Ít ỏi phù sa Trên cánh đồng triển hạn Ai đó cày xới lên sâu thẳm Làm con chuồn chuồn đói những vầng thơ. Khi đường bay lấm tấm vào sợi mưa Ký ức bốc hơi về đỉnh núi Ai đó cũ cái hồn nhiên và cái riêng tư Những cái gọi trong thao thác Làm hư hao từng mớ cơ thể Trái tim dong ruổi làm đủ ưu phiền. Bỏ vào khoảng trống Tháng ngày qua lỏng chỏng đôi vai cày Vụ mùa thơ gầy guộc giống Ném mồ hôi từ sóng mắt Chiều vật vã cho hồn chữ cày cáy Vụ mùa thơ chồi lên tư lự Bỏ vào khoảng trống Bỏ vào khoảng không. |
![]() |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|