#1
|
|||
|
|||
![]() Biện Hộ Dùm Người
Trách chi cái đạo vợ chồng Chữ tình chữ hiếu ai lồng vừa khuôn ?! Truyện rằng ngày xưa có nàng công chúa Vì trọn đạo vợ chồng mà lỗi hiếu, quốc nguy (Ai dạy đàn bà phải giử đạo phu thê Xuất giá tòng phu, phụ tùy phu xướng ???!) Nhi nữ thường tình, nên trách hay thương ? Ai có thể một lần tường tôi rõ ? Nàng sống lòng không thẹn cùng cây cỏ Nên thác máu hồng còn nhuộm đỏ Hoan Châu Mỵ Châu chết vẫn không hiểu vì sao ? Nàng là giặc? Nàng nào đâu phải giặc …! Chồng nàng giặc ? Chàng nào đâu phải giặc Giếng ngọc kia bày sự thật cho đời An Dương Vương ngài lĩnh mạng nhà trời Dựng Cổ Loa cho muôn người no ấm Tướng Triệu Đà bao phen vào thành cấm Ngại nỏ thần, thôi chẳng dám xua quân Bèn sai con Trọng Thủy đến cầu thân An Dương Vương vội nhận lời đính ước (Ngài vô tình đã làm điều sai trước Sao trách Mỵ Châu nhu nhược luỵ tình) Phận đàn bà dù đĩnh đạt thông minh Cũng buộc ràng vào cung dinh khuôn phép Lấy chồng rồi bóng tùng quân phải nép (Cái luân thường sách ghi chép rõ ngay) Nàng trọn đạo sao dám bảo nàng sai ? Lòng thành thật chung tình ai dám ngụy Thưa thật thà cùng chồng - Trọng Thủy Chuyện Kim Quy tặng nỏ qúi Chà mình Nặng hai vai một bên hiếu, bên tình Thê trẻ, Phụ già làm sao phân khinh phân trọng Ngày lên đường về giúp cha toại mộng Còn trao vợ hiền áo lông ngỗng trắng tinh Chàng phải đâu muốn giết thác vợ mình Chỉ muốn tìm khi lửa binh loạn lạc Nàng Mỵ Châu vẫn ngây thơ lệ gạt Biệt ly chồng ly rượu nhạt hẹn mai ... Quân Triệu Đà hung ác đổ tràn ngay An Dương Vương còn chưa hay nguy biến Vẫn dửng dưng tin vào mơ huyễn Nỏ lăn quay rơi theo tiếng vỡ thành Nép lưng cha từng bước ngựa phi nhanh Lòng lo sợ “Phu quân chàng chưa tới, Thiếp xa thành chàng ơi lông ngỗng đợi, Bóng chàng đâu, đang dịu vợi phương nào ?” Binh lửa đỏ trời vó ngựa hí cao Tay cầm cương vua ngã nhào phía trước Cùn đường rồi, chân Mộ Dạ ngăn bước Cầu Kim Quy, mong tìm phước nhiệm màu Kim Quy, Kim Quy ông nỡ lòng nào Bảo “Giặc ngồi ngay phía sau vua đấy” Quay lại nhìn lông ngỗng trắng trời bay Trắng sáng lòa đường kiếm dài – Mỵ Châu hỡi Mỵ Châu Nàng nằm kia như một dấu chấm câu Cha chém mình ? Tại vì sao ? Không biết Thôi muộn rồi vua ơi hối tiếc Vội trầm mình xuống nước biển trong veo Lối lông ngỗng Trọng Thủy tìm theo Chân Mộ Dạ xác Mỵ Châu còn đính Chiếc lông ngỗng cuối cùng rơi - trắng mịn (Chính là nàng đang đợi lệnh lang quân) Nếu không yêu nàng, nếu chẳng ái ân Sau Trọng Thủy cũng lao thân giếng ngọc Để miệng đời lắm người giễu độc Tiếng oán cho chàng (tang tóc ai thương) Xưa đã vậy, bây giờ và ngàn sau cũng vậy Chữ hiếu chữ tình ai khéo đậy cho vuông ./ Trọng Thủy - Mỵ Châu Chuyện ngày xưa vào thời Thục Phán Xây tường thành phòng khán thù quân Lâu ngày gặp những khó khăn Thành kia vẫn chẳng thể căng cao cờ Bèn lập đàn cầu cơ tế bái Thần Kim Quy hiện lại thương tình Dạy làm thoáng mắt thật nhanh Ngút trời cao Cổ Loa Thành dân yên Thần Kim Quy còn đem chiếc móng Tặng cho vua để :Dng Triệu Đà Bảo rằng một phát bắn ra Trăm tên chính xác chẳng ngoa lấy lời Quân Triệu Đà không mời cứ đến Mấy phen thua chạy chết vẫn lì Bày mưu tính kế hạ uy Cầu thân lấy cớ đặng bề nội gian Bảo rằng tránh lầm than chinh chiến Kết thông gia binh biến rút lùi (Bắt đầu bi kịch ngậm ngùi Cho ngàn sau oán lòng người còn ghi) An Dương Vương chẳng nghi chẳng kỵ Nhận lời ngay chàng rể nhập gia Vâng lời hiếu thảo mẹ cha Mỵ Châu trọn phận đàn bà tòng phu Nhà vua mong nhận thù làm bạn Hóa máu xương rượu cạn loan phòng Lương duyên một mối tơ hồng Tinh tường ông bỏ ngoài vòng mưu mô Một hôm ngồi chuyện trò cùng vợ Trọng Thủy bèn mượn cớ dò la Mỵ Châu vốn tính thật thà Đoan trang công chúa gian ngoa bao giờ Nàng tỏ rõ không ngờ không ngại Chuyện nỏ thần khiếp hãi loạn quân Chi bảo trấn quốc của thần Ban cho giử nước khi cần, lâm nguy Len lén lúc không ai để ý Trọng Thủy mang đổi lấy nỏ thần Thưa rằng xa cách người thân Mong về thăm viếng hiếu ân con hiền Lòng chồng tỏ, vợ liền bảo phải Phàm con người ai lại phụ ơn Nén ghìm xúc động từng cơn Tiển chồng ngàn dặm bóng vờn chân mây "Áo lông ngỗng để đây nàng giử Lỡ ta đi giặc dữ có về Nàng nhớ mặc nhé hiền thê Để ta theo lối Phong Khê mà tìm" Trọng Thủy mang hỷ tin về nước Giúp Cha chàng cất bước xâm lăng Chẳng bao lâu khói lửa giăng Triệu Đà ồ ạt sang bằng Lạc Âu Vẫn cả tin vội đâu mà chạy An Dương Vương chậm rãi mà rằng "Tay ta cầm chiếc nỏ thần Giương cung bắn hết cả quần sói lang" Nhưng lạ thay nỏ ngang tầm mắt Quân vẫn reo, tiếng giặc xô thành Kinh hồn phi mã lao nhanh Sau yên công chúa máu tanh lửa mù Nhớ lời chồng nàng thu lông ngỗng Thả theo đường trắng bóng cờ ta Nhà vua càng chạy càng xa Quân thù theo lối cũng la vang trời Núi Mộ Dạ chân đồi ngõ cụt An Dương Vương lạy lục cầu thần Kim Quy linh hiển hiện thân Rằng giặc đang ở sau lưng, ngài nhìn Quay lại gặp con mình lo sợ Như hiểu ra chẳng đợi tỏ bày Sáng lòa đường kiếm thẳng tay Mỵ Châu ngã chết ai hoài bi thương Rồi không chút vấn vương phi mã Vua trầm mình biển cả mạng vong Gươm đao mờ mịt bụi hồng Trọng Thủy cố lách thoát vòng hiểm nguy Theo lông ngỗng chàng đi tìm vợ Xác nàng - chiếc lông đợi sau cùng Xót xa, thắt dạ, đau lòng Gieo mình giếng ngọc thủy chung thê hiền Trải bao năm còn nguyên sỏi đỏ Đất Hoan Châu sử đó ghi hoài Giếng ngọc trong vắt bi ai Thương tâm câu chuyện truyền tai ...đời đời Ai có về thăm nơi chốn ấy Chớ trách gì Trọng Thủy - Mỵ Châu Yêu chân thành, tội chi đâu Tròn hiếu đạo thì oán sao cho phải .
__________________
![]() ...Thì ra bấy lâu em mất rồi tấc cả Mất chính mình như em đã mất anh ... |
#2
|
|||
|
|||
![]() Bài 1.
Câu Cú: 34 Chính Tả: 9 Nội Dung: 41.5 Tổng cộng: 84.5 Bài 2. Chính tả:9 Nội Dung: 43.75 Câu Cú: 36 Tổng cộng: 88.75 |
![]() |
Ðiều Chỉnh | |
Xếp Bài | |
|
|